Chủ đề về tinh yêu thương giữa các thành viên trong gia đình từ trước đến nay vẫn luôn lấy đi không ít những giọt nước mắt của bạn đọc. Hai câu chuyện về tình bà cháu dưới đây cũng đã khiến biết bao người không cầm được nước mắt.
-
Bà cụ 68 tuổi tóc đã bạc màu vẫn hàng ngày cặm cụi vá xe nuôi cháu
Câu chuyện về hai bà cháu làm nghề vá xe giữa Thủ đô Hà Nội khiến nhiều người xúc động. Nó được lan truyền trên cộng đồng mạng, khi một khách hàng của bà đã kể lại câu chuyện lên trang facebook cá nhân của mình…
“Đang đi thì xe đâm phải đinh, tìm mãi mới thấy hàng vá xe gần Chùa Bát Tháp – Đội Cấn, chủ cửa hàng là một bà già 68 tuổi tóc bạc trông rất phúc hậu. Khi tôi đến thấy bà với 1 cô cháu gái khoảng 10 tuổi đang ngồi ăn bánh phở, thấy khách bà bỏ dở ra làm luôn.
Ngồi ngắm bà làm và nghĩ ở độ tuổi của bà thường nghỉ ngơi vui thú tuổi già với con cháu, nhà thì mặt phố đến nỗi nào đâu. Nhìn động tác vá xe của bà vô cùng thành thạo nhưng từ tốn, chậm chạp.
Trời lạnh mà bà vẫn mặc áo cộc tay trong khi bản thân tôi thì áo trong áo ngoài.
Lúc đầu tôi thắc mắc thì bà vu vơ “làm cho vui, cho khỏe” sau khi trả xong 30k tiền vá xe tôi lại áy náy hỏi: “Bà ơi sao bà không cho thuê mà vất vả thế này, nếu bà cho thuê cũng được hơn chục triệu mà”. Và tôi được nghe câu chuyện bà kể:
“Bà có một anh con trai bỏ vợ, tòa xử nuôi cô con gái 12 tuổi, cách đây hai tuần anh vừa mất vì bị mất sức không ăn được và yếu dần, vào viện 354 điều trị mất 70 triệu nhưng không qua khỏi. Giờ có mỗi hai bà cháu nuôi nhau thôi. Nhà thì nhiều người hỏi thuê rồi nhưng bà không cho thuê vì thương con. Lúc anh ấy còn sống yêu nghề lắm, gắn mình với cửa hàng bao năm rồi. Sau khi anh mất bà đi xem thầy bảo anh tiếc đồ nghề và việc lắm nên bà đừng cho thuê.
Bà định xong 49 ngày (anh con trai), bà đưa anh lên Chùa để cầu cho linh hồn anh được siêu thoát, rồi giỗ đầu xong thì bà sẽ cho thuê cái cửa hàng này đi”
Nghe bà kể mà tôi lặng người vì xúc động với tình yêu con của bà, dù anh không còn nữa nhưng bà vẫn biết linh hồn anh còn quanh bà để giúp bà có tinh thần tiếp tục thực hiện những công việc hàng ngày anh vẫn làm khi còn sống. Nhìn đứa cháu thơ dại 12 tuổi (hơn con gái mình một tuổi) tôi thấy buồn và thương hai bà cháu đến nghẹn lòng.
Tết đang sầm sập tiến đến từng nhà, từng ngõ nhỏ. Dòng người, dòng đời náo nhiệt cứ trôi còn 2 bà cháu vẫn âm thầm và miệt mài vậy thôi.
Cầu chúc cho linh hồn anh mau được siêu thoát và phù hộ cho mẹ anh, con anh mạnh khỏe. Cầu cho bà luôn mạnh khỏe để thay anh chăm sóc cháu nội.
Cầu một cái Tết bình an với tất cả mọi người!”.
Tôi cứ vấn vương mãi, hình ảnh bà cụ trên con phố cuối năm tấp nập, và câu chuyện đầy xúc động về tình yêu con của bà.
Từ trước đến giờ, những nữ lái taxi, những nữ xe ôm, những chị lao công,… tôi đã gặp. Họ chấp nhận công việc nặng nhọc ấy, trước hết vì mưu cầu cuộc sống. Nhưng, một nữ thợ vá xe máy, có lẽ lần đầu tiên tôi được biết. Hơn nữa, “người thợ” sửa xe ấy đã bước sang tuổi xưa nay hiếm, và mục đích của cụ không phải vì mưu sinh, mà chỉ đơn giản là tình yêu với đứa con trai quá cố, thì quả thật tôi mới gặp lần đầu, nghe lần đầu…
Và cũng vì sự hiếu kỳ đó, tôi đã bỏ hẳn một buổi chiều cuối năm bận rộn, để chứng thực về một tình yêu kỳ lạ, giữa phố phường, trong bối cảnh hiện tại… Một người mẹ chấp nhận đi ngược lại logic thông thường, để tình mẫu tử bất diệt trong một việc làm hiện hữu…
-
Bà cụ 75 tuổi nuôi cháu mồ côi
Nguyễn Thị Phượng, 21 tuổi, đến từ Bắc Ninh, là sinh viên năm thứ ba Đại học Công Nghiệp Hà Nội. Sau khi được chia sẻ trên một diễn đàn, câu chuyện của nữ sinh nhận được nhiều sự quan tâm của dân mạng. Nhân vật chính trong chuyện của Phượng là bà ngoại, nhân dịp mừng thọ bà 75 tuổi.
“Bà em năm nay mừng thọ 75 tuổi. Tuổi thơ của bà là những ngày chăn trâu cắt cỏ, chân lấm tay bùn. Một mình bà vật lộn với cuộc sống mưu sinh (bởi các cụ đã mất khi bà vừa mới sinh ra). Những ngày chiến tranh bom đạn khói lửa, ông ra trận, bà ở nhà nuôi các bác khôn lớn, rồi chăm bẵm em từng ngày”, nữ sinh viết mở đầu tâm sự.
Nữ sinh cho biết bạn không có cha, không có họ nội, người mẹ tật nguyền chẳng được minh mẫn do chất độc da cam cũng rời xa khi Phượng còn thơ bé. Một tay bà đã nuôi dưỡng cô thành người. 21 năm, nữ 9X luôn là con ngoan, trò giỏi để bà tự hào.
“Nay tóc bà đã trắng, lưng bà đã còng, nụ cười đã móm mém, em không biết sẽ còn được bên bà bao lâu nữa, nên lúc nào cũng đòi chụp ảnh, lưu lại từng khoảnh khắc của bà. Hôm nay, trong lúc nghỉ ngơi khi 2 bà cháu làm vườn, em đã quay lại video này và bỗng rất muốn khoe nụ cười của bà với mọi người, khoe về người phụ nữ tuyệt vời nhất của em”, Phượng viết.
Chia sẻ với Zing.vn, nữ sinh cho biết chất độc màu da cam đã cướp đi mẹ của Phượng khi cô bé chỉ vừa tròn 14 tuổi. Kể từ đó, Phượng nương tựa vào bà. Một mình bà đã nuôi lớn và dạy dỗ cô những điều hay lẽ phải, cách sống, cách đối nhân xử thế.
“Dù cuộc sống có đôi lúc khắc nghiệt, bà chưa bao giờ để tôi phải thiệt thòi với bạn bè trang lứa. 21 năm, một tay bà lo từ miếng cơm manh áo và những lúc ốm đau, bệnh tật”, cô gái tâm sự.
Để đáp lại sự kỳ vọng của bà, những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường, nữ sinh luôn là học sinh giỏi cấp huyện, cấp tỉnh, nhận được nhiều học bổng,… Lên đại học, Phượng còn tham gia làm gia sư để trang trải công việc học tập, đỡ đần cho bà.
Không chỉ tự lập, cô còn biết san sẻ tình yêu thương đến những người có hoàn cảnh khó khăn hơn thông qua các hoạt động từ thiện.
Được sự ủng hộ của mọi người, Phượng lập một nhóm từ thiện, mỗi tháng nấu cơm đóng hộp phát cho người vô gia cư trên địa bàn Hà Nội và những nơi lân cận. Nhóm tặng quà Tết, mang quần áo ấm đến cho người vô gia cư. Hiện nhóm đã hoạt động được hơn nửa năm với thành phần chính là các bạn sinh viên.
“Mong ước lớn nhất của mình là bà khỏe mạnh để cháu gái có thể bên cạnh, chăm sóc bà. Đối với mình, bà không chỉ là cha, mẹ mà còn là chỗ dựa tinh thần vững chắc mà mình may mắn có được trong đời”, nữ 9X tâm sự.
Khai Tâm
Sưu tầm và biên tập lại từ kenh14.vn và lifestyle.znews.vn
Vạn Điều Hay