Sớm sa vào ma túy đá, rồi lập đường dây buôn bán ma túy; tôi, Bùi Quốc Toàn ở độ tuổi 19 lãnh án 8 năm tù. Cuộc đời tưởng như khép lại. Không ngờ ánh sáng Phật Pháp đã chiếu rọi vào ngục tù tăm tối; làm thay đổi cuộc đời tôi. Từ đó, tôi rũ bùn đứng lên, thành một người sống lương thiện.
Khi đường dây buôn bán ma túy bị lộ, một đàn em đã khai ra tôi nên tôi phải đi trốn. Công an tìm đến nhà, khuyên gia đình bảo tôi ra đầu thú. Cảnh trốn chui trốn lủi, ngày không dám thò mặt ra đường, tiền thì hết; tâm trạng luôn bất an khiến tôi khổ sở. Tôi quyết định ra đầu thú. Mức án 8 năm tù, nặng nhất dành cho tôi vì tội đứng đầu đường dây buôn bán ma túy. Cuộc đời tôi chính thức bước vào nhà tù ở độ tuổi 19.
Con đường dẫn tôi đến sử dụng ma túy đá
Tôi sinh ra và lớn lên tại mảnh đất Cầu Treo – Lò Chum – Thanh Hóa. Đây là mảnh đất nổi tiếng phức tạp, tập trung tất cả những tệ nạn xã hội của Thanh Hóa. Vì không chuyên chú vào con đường học hành, tôi sớm bị cái thùng thuốc nhuộm đẩy dần vào các tệ nạn xã hội. [read more]
Bố tôi làm thủy thủ tàu biển luôn xa nhà; còn mẹ làm công nhân sau vì hoàn cảnh khó khăn nên xin về để bán hàng ăn nuôi hai anh em. Từ nhỏ không được bố mẹ theo sát; nên tôi sớm theo đám bạn bè hư hỏng làm nhiều điều xấu. Tôi chơi game nhiều đến mức thành game thủ giỏi (có lần thi lọt vào vòng chung kết game miền Trung). Tôi theo đám bạn bè rủ rê, theo các đàn anh đàn chị làm nhiều việc xấu…
Chơi nhiều hơn học nên tôi thi trượt cấp ba, phải học trường bán công. Mỗi năm điểm số không lên được lớp; gia đình đều phải bỏ tiền lo cho tôi. Đến năm lớp 11, 12 tôi càng dấn sâu vào chơi bời, kết quả là sử dụng ma túy đá.
Gia đình không có điều kiện, tôi không có tiền chơi ma túy nên được các anh chị bao tiền. Tuổi trẻ cứ vậy mà sa ngã vì ma túy. Tôi ngấm dần những điều xấu mà không hay biết. Tính khí trở nên cộc cằn, thô lỗ, hỗn láo với bố mẹ… Không ai kiểm soát được tôi hết.
Để có tiền chơi đá, tôi tự lập đường dây buôn bán ma túy trái phép
Học xong lớp 12, tôi mắc căn bệnh lao màng não – căn bệnh nguy hiểm nhất của bệnh lao. May mắn cho tôi khi độ nhiễm khuẩn thần kinh não chưa nặng, chưa bị di chứng. Điều trị trong vòng 8 tháng tôi đã khỏi bệnh. Bố mẹ nghĩ rằng sau trải nghiệm sinh tử này, tôi sẽ thay đổi, tôi cũng tưởng vậy. Tôi ra ngoài sống cùng với người yêu; chuẩn bị đi học trường trung cấp ngành nấu ăn, để có thể tự lo cho cuộc đời mình.
Trớ trêu thay, trong lúc tôi chờ đợi học việc thì đám em mà tôi biết trên mạng tìm đến tôi nương tựa. Chúng đều là những đứa lang bạt, bất hảo. Chúng luôn gọi tôi là sư phụ vì tôi dạy chúng chơi game. Lòng nghĩa hiệp của một kẻ đàn anh; được tôn xưng làm sư phụ khiến tôi có tâm nguyện nuôi dạy, chở che cho các em. Nhưng mái ấm mà tôi cho chúng chỉ là con đường gần nhất với mái nhà lao.
Để có tiền nuôi các em, tôi nghĩ chỉ có quay lại với ma túy. Tôi chọn cách tự làm, không theo ai, không làm đầy tớ của ai. Kết quả thì “chơi” nhiều hơn “làm”, hút nhiều hơn số tiền kiếm được nên thời gian đầu bị lỗ. Sau tôi suy nghĩ kĩ, đề phòng bất trắc nên không ra mặt, để đàn em thực hiện giao dịch. Khi các đường dây khác bị bắt giữ thì đường dây của tôi trở thành nguồn cung cấp chính. Chúng tôi kiếm được rất nhiều tiền. Khách lấy hàng nhiều thì đồng nghĩa tôi cũng chơi ma túy đá nhiều. Đầu óc tôi bắt đầu bị mất kiểm soát, tôi đã làm ra rất nhiều chuyện xấu mà không ý thức được…
“Ác giả ác báo” – tôi trốn chạy lệnh truy nã vì buôn bán ma túy trái phép
Công an bắt đầu gõ cửa đến đường dây buôn bán ma túy của tôi. Lần lượt những người em bị bắt và đã khai ra tôi. Công an tìm đến gia đình, yêu cầu bố mẹ tôi khuyên tôi ra đầu thú. Tôi nghĩ mình chưa lộ mặt nên quyết định đi trốn. Trong 1 tháng trốn chui trốn lủi cùng người em còn lại, ban ngày không dám ló mặt ra đường; tâm trạng luôn bất an, tiền hết, một mình cô đơn, cùng cực; và người em bên cạnh tôi cũng bị bắt nốt.
Bố mẹ thương tôi, biết con mình hư hỏng nhưng chẳng có cách gì. Ông bà héo mòn khuyên tôi ra đầu thú. Tôi quyết định đi đầu thú. Ngày 10 tháng 10 năm 2013, tôi ra đầu thú tại cơ quan công an Thanh Hóa. Từ đây, cuộc đời tôi bước sang những ngày tháng tù tội, mất tự do… Và tôi biết cánh cửa ước mơ, hoài bão của cuộc đời đã khép lại từ giây phút này.
7 tháng trong trại tạm giam – tôi bị ảo giác và một giấc mơ kỳ lạ
Tôi vào trại tạm giam Thanh Hóa – nơi đây được coi là khét tiếng ở mọi vấn đề. 15-16 tù nhân giam trong vài mét vuông, mùa hè nóng bức; mùi nóng, ghẻ lở, ẩm thấp, tối tăm… 7 tháng tôi nếm trải những ngày tháng khủng khiếp, khổ chồng khổ, cả tinh thần lẫn thể xác…
Bị nhốt trong chuồng cọp, mỗi ngày ra ngoài được ít thời gian để nhìn ánh sáng. Tôi có ý nghĩ tự tử và bắt đầu xuất hiện ảo giác. Tôi ước gì mình biến thành Tôn Ngộ Không, tôi sẽ phá bỏ tấm cũi này mà thoát ra ngoài, rồi nhiều ý nghĩ hoang đường khác. Tôi không biết bám víu vào đâu để có nghị lực sống tiếp…
Một đêm tôi có mơ một giấc mơ mà tôi nghĩ là đúng như mình ngoài đời thật. Tôi mơ thấy: “mình bị giam ở nhà ngục của thành phố, nơi tôi chưa đến bao giờ. Tôi bị mù hai con mắt, tất cả tối om, sờ xung quanh thấy toàn là song sắt. Rồi có một bàn tay, rất to lớn, đút cho tôi ăn, chăm sóc cho tôi… Tuy không nhìn thấy nhưng tôi thấy an tâm, cảm giác như được ai đó che chở, rất chân thực như chính mình đang trải qua vậy. Vào lúc chuẩn bị đưa đi xét xử, người ấy đưa cho tôi một con đường, tôi thấy một luồng sáng lóe lên, chói hết mắt… Rồi tôi không còn nhớ gì nữa”.
Tôi không hiểu ý nghĩa của giấc mơ đó là gì nhưng nó đã đem đến sự an ủi, chở che, cảm giác như có ai đó dõi theo, chăm sóc cho mình. Điều đó đã cứu giúp tâm hồn tôi khỏi bị gục ngã vì chốn lao tù tăm tối, khắc nghiệt này.
Tội buôn bán ma túy trái phép chịu án 8 năm tù giam – Những tháng năm đằng đẵng trong tù
Ngày 13 tháng 5 năm 2014, sau khi xét xử, nhận mức án 8 năm tù, tôi chính thức chuyển lên trại lớn Thanh Lâm, phân trại số 4 để lao động cải tạo. Đây là trại giam ở sâu trong rừng có tiếng hà khắc nhất.
Ban đầu tôi chán nản, sống buông thả, sẵn sàng gây lộn với bất kỳ ai nếu có mâu thuẫn. Từng ngày trôi qua, tôi nhiễm nhiều thói xấu trong tù. Tôi lại theo các đàn anh bon chen từng chút một; để chiếm lợi ích nhiều hơn cho bản thân và anh em của mình. Những cuộc ẩu đả, dằn mặt lẫn nhau xảy ra từ những việc tưởng chừng như rất nhỏ.
Cuộc sống cứ diễn ra như vậy, tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Trại giam tôi ở nằm giữa rừng núi hoang vu. Khi đêm về, cái giá lạnh của núi rừng làm tôi rất nhớ nhà. Tôi hồi tưởng miên man về cuộc đời, về tương lai phía trước mà thấy quá mịt mờ. Tôi cứ sống thế này sao? Còn gia đình, những người thân của tôi đang chờ tôi từng ngày… Tôi muốn thay đổi và không muốn tiếp tục cuộc sống như thế này nữa…
Tâm nguyện muốn thay đổi bản thân đã cảm động trời xanh, tôi đắc Pháp ngay chốn lao tù
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu: “Chỉ có Phật Pháp mới cải biến được bản thân”. Tìm đọc các cuốn kinh sách mà người nhà tù nhân gửi; tôi cảm thấy không có tiến bộ. Tôi nói với mẹ: “Mẹ mua cho con cuốn sách kinh Phật nào có thể giúp con cải biến tâm tính…”.
Về nhà, vô tình có cô giáo Hương là hàng xóm sang chơi, mẹ kể chuyện của tôi, cô đã gửi cho tôi cuốn “Chuyển Pháp Luân”. Đây là cuốn sách chính của pháp môn Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện cổ xưa của Phật gia. Mở cuốn sách nhìn thấy hình tác giả, tôi thấy lạ lẫm nhưng có cái gì thôi thúc tôi đọc. Tôi giở phần mục lục, chọn phần “Tính mệnh song tu”; sau khi đọc xong tôi quyết định nghiêm túc đọc hết cuốn sách.
Tôi mới đọc đến mục thứ 4 của bài giảng thứ nhất: “Khí công là văn hóa tiền sử” thì toàn thân tôi giống như nổ tung vậy. Các thớ thịt đều căng ra, cảm giác rất lạ mà tôi không biết diễn tả như thế nào. “Sao lạ thế nhỉ?” – tôi tự hỏi. Đến giờ giới nghiêm, mọi người đi ngủ hết; tôi ngồi lặng lẽ đọc tiếp, vừa đọc cơ thể tôi cảm thấy nóng lên, tinh thần càng tỉnh táo.
Ban đầu lười nên tôi chỉ luyện bài 5 nhưng thật lạ, đang là mùa đông nhưng tôi nóng đến mức cởi trần, mặc quần đùi. Mỗi lúc luyện công, mồ hôi túa ra như tắm. Thân thể tôi như cái điều hòa vậy, mùa hè thì thấy mát, mùa đông thấy ấm,… Tôi thấy Pháp môn này thật kì diệu, có gì đó khó diễn đạt, dường như có Phật tồn tại vậy…
Thay đổi bản thân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn
Mọi người xung quanh bắt đầu chê cười tôi, nói rằng môn này của Trung Quốc; học vô bổ, và còn coi tôi là đứa có vấn đề. Tôi thì thấy không đúng, tôi cảm giác cuốn sách này có gì đó rất quan trọng. Các bài giảng của Sư Phụ Lý đều dạy những điều tốt, chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Tôi siêng năng học và tập thử bài công pháp số 5, dù mọi người xung quanh gây khó khăn cho tôi rất nhiều. Nhiều lúc tôi rất khó chịu, nhưng chiểu theo tâm tính người tu luyện tôi đều điều chỉnh lại từng suy nghĩ; và chia sẻ những điều tốt tôi học được trong sách. Ở thời điểm ấy trong trại chỉ có mình tôi học Pháp Luân Công nên chẳng ai biết là tôi đang học gì.
Thật tự nhiên tôi thay đổi bản thân lúc nào không hay. Tôi coi nhẹ mọi thứ, không lươn lẹo, mưu toan, không gây thù, không theo phe cánh nào. Khi làm việc tôi chăm chỉ, hoàn thành tốt những việc được giao; tôi lễ phép, chào hỏi, tôn trọng, giúp đỡ mọi người nhiệt tình. Dần dần ai cũng quý mến, tin tưởng tôi. Cán bộ quản giáo còn lấy tôi ra tuyên dương: “Anh Toàn ít tuổi nhưng đi đâu luôn lễ phép, luôn hoàn thành tốt công việc, là người có nhân cách…”
Sức khỏe tôi cũng chuyển biến rất tốt; những chứng bệnh như đau dạ dày, đau đầu, viêm gan hành hạ tôi trước kia đã biến mất hoàn toàn. Tôi bỏ hẳn thuốc lá và những điều không tốt khác. Giờ đây, tôi đã là một con người khác.
Tôi may mắn thoát chết trong gang tấc
Qua thời gian gần 2 năm tôi được chuyển đổi ra ngoài để khai thác đá, công việc nặng nhọc và nguy hiểm. Không có thứ gì bảo hộ an toàn cho người tù ngoài những sợi dây thừng để leo những vách núi. Tôi đã vượt qua khoảng thời gian khó khăn đó khi chiểu theo nguyên lý hành xử của một người tu luyện. Trong khi đại đa số những người khác đều đình công và chấp nhận kỉ luật để được làm công việc khác.
Một lần tôi may mắn thoát chết. Tôi chui vào guồng máy kiểm tra các lưỡi búa có vấn đề gì không. Máy nghiền đá này chỉ trong vòng mấy giây là nghiền nát khối đá to dễ dàng. Tôi chui vào trong, người bên ngoài không nhìn thấy tôi.
Một anh không biết đã định bật công tắc để hoạt động máy, làm cách nào anh ấy cũng không sao bật được điện. Thấy lạ, người này chạy ra xem máy thì thấy cái chân của tôi thò ra, anh ấy mới thấy sợ… Mãi sau này trong một lần rượu say, anh ấy mới nói ra tình huống đó. Tôi hiểu ra, chính là Sư Phụ Lý đã cứu mạng tôi, nạn này là đến lấy mạng tôi; Sư Phụ đã cấp cho tôi sinh mạng mới. Từ đó, tôi càng tín tâm tu luyện hơn.
Thời gian trôi qua đã hơn 5 năm, tôi cũng được chuyển về trại chính để làm công việc trong xưởng gia công.
Kiên định tu luyện, tôi đem điều tốt đẹp của Đại Pháp đến với tù nhân
Trong trại giam, mỗi khi có thêm tù nhân, họ chứng kiến thấy một kẻ tù có biểu hiện khác lạ. Họ hiểu ra tại sao tôi khác với các tù nhân khác vì tôi là người tu luyện Pháp Luân Công. Tôi chia sẻ cho mọi người hiểu những lợi ích về sức khoẻ, tâm tính như thế nào từ ngày tôi tu Đại Pháp. Họ lần lượt tìm hiểu thấy hay thật, cũng bắt đầu thực hành theo, từ tâm tính đến sức khỏe đều có cải biến tốt.
Từ đó, chúng tôi, những người tù mà xã hội coi là xấu xa, nguy hiểm, giờ được khơi dậy lương tri đã ngủ quên từ lâu. Chúng tôi động viên nhau thay đổi, buông bỏ đi những điều xấu; hình thành môi trường thân thiện trong chính trại giam tăm tối. Chính Pháp Luân Công đã thức tỉnh và thay đổi con người chúng tôi.
Lúc này, có nhiều điều gây khó khăn cho chúng tôi, từ sách vở đến tập luyện. Nhất là bản thân tôi, nhiều người nói đùa “tôi là giáo chủ”; tôi chịu rất nhiều sức ép. Đứng trước việc được giảm án hay tu luyện là điều lựa chọn vô cùng khó khăn với tôi. Bởi vì, ai trong cảnh tù tội mới thấu hiểu chỉ cần được một ngày giảm là vô cùng quan trọng; họ sẵn sàng đánh đổi tất cả.
Một cuộc đấu tranh giằng xé. “Mình được như ngày nay là do đâu? Mình cần gì ở cuộc đời này? Dù phải tù thêm 10 năm nữa mình vẫn phải tu luyện. Nếu phải mất tất cả cũng được, chỉ cần tu luyện thôi…”. Cuối cùng tôi đã có quyết định của mình, hoàn cảnh tu luyện của chúng tôi tốt dần lên.
Cuộc đời sau khi ra tù – không ai tin tưởng tôi
Ngày 10 tháng 2 năm 2019, tôi được ra tù trước thời hạn 2 năm 8 tháng. Đó là điều vô cùng may mắn. Tôi chính thức quay trở lại cuộc sống của một công dân tử tế.
Được về với gia đình tôi vui lắm nhưng thấy cái gì cũng lạ lẫm. Cầm điện thoại cảm ứng, lướt lướt mà buồn cười; thấy nhiều người đi lại, thấy nhiều chị em, nhiều ô tô mà vui vui. Đêm ngủ không muốn mẹ khóa cửa vì muốn cảm nhận sự tự do,…
Lúc này, tôi nghĩ rằng gia đình sẽ vui khi thấy tôi thành con người mới. Nhưng ngược lại, chẳng ai tin. Không ai tin được kẻ bất hảo, tù tội như tôi, sau mãn hạn tù lại trở thành thiện lương. Vừa về đến nhà, người nhà đều dặn: “Mày không được sang nhà người khác chơi, rồi đem đen đủi cho người ta”… Chẳng ai trong gia đình tin tôi, thậm chí phỉ báng pháp môn tôi đang tu.
Khi tôi nói rõ con người trước kia và sau này của tôi, rồi Chân – Thiện – Nhẫn có gì sai? Không ai trong gia đình trả lời được; vì có lẽ họ chưa quen với sự thay đổi “không tưởng” này. Lúc đó tôi hụt hẫng: “Ở trong tù dù sao cũng yên lòng hơn vì được gần anh em cùng tu luyện. Hay mình gây án, lại vào trong kia? Ở đây không ai tin tưởng, coi trọng mình…”.
Thật may mẹ dẫn tôi gặp một học viên Pháp Luân Công; nghe chia sẻ và động viên tôi xúc động rơi nước mắt. Khi được nhìn hình ảnh của Sư Phụ;, tôi hứa quyết tâm tu luyện tinh tấn, trở thành người tốt để gia đình tin tưởng.
Từng bước hòa nhập với cuộc đời
Ra tù với hai bàn tay trắng, giờ đây phải làm lại từ đầu nhưng tôi không biết làm gì. Tôi đi làm cho dì, lương tháng được 3 triệu; tôi trân quý lắm vì đó là đồng tiền từ mồ hôi của mình. Làm được một thời gian tôi gặp rất nhiều thử thách. Những cám dỗ cuộc sống, những cuộc vui chơi hấp dẫn như: rượu bia, ca hát, gần tiếp viên nữ,… mà nhiều người đem đến cho tôi.
Đứng trước những thử thách đó tôi quyết tâm không sa vào nữa. Khi thấy tôi không còn là người xấu như xưa; ban đầu nhiều bạn bè ngỡ ngàng. Họ tưởng tôi có vấn đề về tâm lý, sau hiểu ra nên không còn rủ rê tôi nữa.
Tôi nghĩ: “Ra ngoài xã hội làm mấy thứ này sao?”. Lúc cô đơn trong tù, tôi từng hứa với Sư Phụ: “Sau này về, con chỉ cần một đôi dép, một ba lô đi khắp nơi chia sẻ điều tốt đẹp của Đại Pháp”. Tôi xin nghỉ việc, tập trung học Pháp, luyện công và làm những việc có ích cho Đại Pháp.
Sau do gia đình phản đối nên tôi đi làm trở lại. Để tìm được công việc phù hợp cũng rất khó khăn, việc làm và thu nhập bấp bênh. Nhờ may mắn, tôi được làm cho công ty cổ phần Nông nghiệp Hoàng Ngưu Sơn, chuyên về phân bón sinh học.
Từ vị trí công nhân ở bộ phận sản xuất, rồi lên làm quản đốc, sau ra phụ trách kinh doanh, chăm sóc khách hàng. Công việc của tôi ngày một tốt hơn, thu nhập cũng tăng lên. Giờ tôi có đủ tiền trang trải cuộc sống và giúp đỡ gia đình một phần.
Chứng kiến con người mới của tôi – cả gia đình thay đổi thái độ
Không để ý những lời chê bai của người thân, tôi lặng lẽ làm tốt tất cả những gì có thể. Ngoài thời gian đi làm, tôi chu đáo hơn với việc nhà. Đi đâu tôi cũng có quà cho bà, cô chú… Lúc nào tôi cũng quan tâm, hỏi han, lễ phép với mọi người; giọng điệu cũng thay đổi, nói dễ nghe, có đạo lý… Tôi dần trở thành người đáng tin cậy cho gia đình.
Mẹ tôi thấy rõ Đại Pháp đã cải biến tôi tốt như thế nào nên cũng bước vào tu luyện. Chính bản thân tôi đã minh chứng rằng Pháp Luân Công rất tốt; đã cải biến con người tôi từ xấu xa thành người tốt. Tôi tốt từ trong nội tâm chứ không phải lấy lòng ai. Dần dần thái độ người thân khác hẳn. Từ không tin tưởng thì giờ tin tưởng hoàn toàn, thậm chí tôi nói đùa mọi người cũng tin.
Gia đình tôi còn nói “có việc gì giờ phải gọi thằng Toàn về hỏi ý kiến nó xem sao”… Giờ mọi người đều rất tốt và bình hòa với tôi. Tôi thật mừng vì không khí bình yên, hạnh phúc đã đến với gia đình tôi, dù có hơi muộn.
Gia đình tôi được phúc báo nhờ tôi tu luyện Đại Pháp
Một người tu cả gia đình được phúc báo. Vì Pháp Luân Công chiểu theo Chân Thiện Nhẫn – đây là đạo lý tốt đẹp, vĩnh hằng, chính nhất trong vũ trụ này. Do vậy, ai bước vào tu đều là phúc phận và đem lại phúc báo cho cả gia đình. Gia đình tôi đã đón nhận những điều tốt đẹp kể từ ngày tôi bước trên con đường Đại Pháp.
Anh chị tôi cũng thay đổi tốt lên rất nhiều từ khi thấy Pháp môn này tốt. May mắn, anh chị vốn khó có con, thì giờ có con. Khi bé sinh ra lại mắc bệnh tim nhưng giờ bệnh tự nhiên khỏi; cháu hoàn toàn khỏe mạnh, thông minh. Bố tôi vốn nghiện rượu, hay nói càn, làm mẹ tôi đau khổ rất nhiều; thì nay tự cai rượu, biết nghĩ cho con cái hơn. Mẹ tôi cũng tìm được công việc phù hợp, vừa có thu nhập vừa tu luyện được….
Tôi ngày hôm nay, tất cả đều nhờ Pháp Luân Công. Nếu không tu Đại Pháp, có lẽ tôi đã mất đi sinh mạng từ chính trong trại giam. Cũng nhờ tôi tu Đại Pháp nên mới có một cuộc đời hồi sinh này, mới có câu chuyện này chia sẻ tới các bạn.
Cuộc đời tôi đã rơi trong bùn lầy, rơi trong địa ngục tăm tối nhưng “bàn tay to lớn” kia đã chăm sóc cho tôi; đem ánh sáng chân lý của Phật Pháp cứu rọi cuộc đời mù lòa vì tội lỗi của tôi. Hơn lúc nào hết, giờ đây tôi vinh diệu bước trên con đường tu luyện; con đường quay trở về giá trị thuần chân của sinh mệnh. Dù có gian nan hay vất vả, tôi sẽ nỗ lực vượt qua. Tâm nguyện lớn nhất của tôi là mong nhiều người hơn nữa biết đến sự tốt đẹp của Pháp Luân Công; thức tỉnh trong bạn những điều tốt đẹp nhất như tôi đã thức tỉnh. Mong các bạn trân quý tấm lòng của tôi!
Tôi là Bùi Quốc Toàn, sinh năm 1994, tại thành phố Thanh Hóa, số điện thoại 083 8448181.
Nguồn Nguyện ước [/read]