Vì sao người tốt lại hay chịu thiệt? Vì sao người ác lại được sống sung túc? Vì sao kẻ sát sinh lúc qua đời vẫn được lên trời hưởng phúc?
Có bao giờ chúng ta tự hỏi vì sao có người sống lương thiện, nhưng cuộc đời của họ lại gặp nhiều trắc trở; còn những người hung ác lại được hưởng những thành quả tốt đẹp? Kỳ thực mọi sự đều có nguyên nhân sâu xa.
Người đồ tể sát sinh được thăng thiên hưởng phúc
Trong kinh tạp thí dụ ghi lại một câu chuyện như sau:
Khi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni còn tại thế, có một vị vua tên là A-xà-thế, đồng thời cũng là một người rất tín Phật. Một ngày nọ, một người đồ tể kiếm sống bằng nghề sát sinh đến và muốn gặp vua A-xà-thế, anh ta yêu cầu nhà vua cho anh ta một yêu cầu; nhà vua hỏi điều anh ta muốn là gì.
Người đồ tể nói: “Thưa Đại Vương! Khi cần giết mổ súc vật trong các dịp lễ hội, xin ngài hãy giao phó cho tôi.”
Nhà vua ngạc nhiên: “Sát sinh là việc ít người chịu làm thay cho người khác, tại sao ngươi lại có nguyện vọng như vậy?”
Người đồ tể trả lời: “Thưa ngài! Kiếp trước tôi từng là một người nghèo khổ. May mắn thay, tôi sống bằng nghề giết cừu. Vì giết cừu, khi chết đi tôi đã thăng lên cõi trời Tứ Thiên Vương để hưởng phúc. Hết tuổi thọ cõi trời, tôi lại được đầu thai làm người, vẫn làm nghề giết cừu, và sau khi chết lại được lên trời.
Cứ như vậy đến lần này đã là lần thứ sáu tôi sinh ra làm người và được làm công việc giết cừu; để mỗi lần chết được lên trời, hưởng phúc cõi trời vô cùng vi diệu. Tôi đã tự mình trải nghiệm lợi ích của việc giết thịt cừu, nên tôi đến thỉnh cầu Quốc Vương.”
Quốc Vương nghi hoặc – Đức Phật giải thích
Vua A-xà-thế nghe xong vô cùng kinh ngạc, trong tâm nảy sinh nghi hoặc, liền hỏi: “Tình huống của ngươi, cho dù có đúng như lời ngươi nói, nhưng làm sao ngươi biết được như vậy?”
Người đồ tể vui vẻ trả lời: “Vì tôi có công năng túc mệnh thông nên có thể biết việc tiền kiếp của mình.”
Nhà vua không tin đó là sự thật, bởi vì người đồ tể này không những không xuất gia tu hành, lại làm nghề sát sinh làm sao có được công năng túc mệnh thông? Quốc Vương liền đi tìm Đức Phật xin được chỉ giáo.
Đức Thích Ca Mâu Ni nghe xong mới nói: “Những gì người đồ tể nói đều là sự thật. Trong kiếp trước, ông ta đã gặp một vị Duyên giác. Lúc bấy giờ, người đồ tể rất vui mừng, kính trọng. Ông chăm chú nhìn tướng mạo trang nghiêm của vị Duyên giác từ đó xuất ra những niệm thiện nên tích được nhiều công đức. Nhờ những công đức này mà ông được lên trời sáu lần hưởng phúc, rồi sinh làm người, lại có khả năng nhớ được tiền kiếp và được nhiều người kính trọng.
Dĩ nhiên, việc ông ta sát sinh, tất phải chịu ác báo. Chỉ là do thiện báo hưởng chưa hết nên cơ duyên trổ ác nghiệp chưa đến, cho nên hiện tại thì ông ta chưa bị ác báo. Đến khi hết thọ mệnh của kiếp sống này, phúc báo hưởng cạn thì ông ta sẽ đọa xuống địa ngục, chịu quả báo cho tội giết cừu.
Sau khi chịu tội báo dưới địa ngục, lại chuyển sinh vô số lần làm cừu để bị giết thịt tiếp tục trả nợ. Người đồ tể này có công năng túc mệnh thông nhưng ở tầng thứ thấp nên chỉ có thể biết được một vài sự việc trong quá khứ. Đến đời thứ 7 thì không thể biết. Vì vậy ông ta mới ngộ nhận rằng nhờ giết cừu mà có thể lên trời hưởng phúc”.
“Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”
Vua A-xà-thế nghe Đức Phật giải thích liền nhận thức được vấn đề. Ngài tiếp tục kiên trì tu hành và dạy mọi người làm nhiều việc thiện, không sát sinh; cũng không nên tùy tiện nói “người tốt tại sao lại không được hưởng lợi ích, tại sao người ác lại không bị ác báo?”.
Bởi chắc chắn rằng ‘thiện có thiện báo, ác có ác báo’. Tuy nhiên vì kết quả đôi khi biểu hiện ra có sai lệch về thời gian, nên nhiều người lầm tưởng. Đây cũng là nguyên nhân khiến con người trong mê mà không tin luật nhân quả.
Theo Epoch Times / Truyền Thống