Sinh ra trong một gia đình khá giả cả một vùng
Ngày nhỏ, mẹ hay ốm đau nên tôi được gửi về nội nuôi. Gia đình có tiếng uy tín, khá giả cả một vùng; vì thế tôi được cưng chiều rồi sinh hư; lớp hai đã biết trốn nhà đi chơi bida thâu đêm, để nội ở nhà một mình âu lo. Khi lên lớp năm, nội đưa tôi về với ba mẹ vì thấy không đủ khả năng dạy dỗ tôi được nữa.
Do thương tôi từ nhỏ đã phải sống xa cách, ba mẹ muốn bù đắp bằng cách cho tiền khi tôi cần, dù con số tôi xin có thể là khá lớn.
Nhưng sau đó vì tôi nhiều lần trốn học, ăn chơi lêu lổng nên ba mẹ không còn cho tôi tiền nữa. Trong lúc bí bách, tôi ăn cắp tiền trong gia đình; tôi còn mượn xe máy người ta đi cầm cố. Có một lần, tôi đã bán luôn chiếc xe vừa mượn được, thế là tôi bị công an bắt.
Vào tù khi mới vị thành niên
Trở thành nỗi ê chề của ba mẹ, dù khi bị bắt tôi là trẻ vị thành niên phạm tội, nhưng ba đã chọn hạ sách là “can thiệp” để tôi có thể ngồi tù với hi vọng tôi sẽ ăn năn hối cải.
Ấy thế mà, chín tháng ở tù không làm tôi động tâm. Tôi không những không thay đổi, còn trở nên xấu tệ hơn.
Năm mười chín tuổi, tôi không thích nói nhiều; chỉ dùng vũ lực, đâm chém để xử lý công việc. Dù là ruột thịt mà nói không vừa ý, tôi liền cầm dao rượt đuổi. Vì thế mà tôi trở thành một kẻ đáng sợ, không ai dám đụng đến nữa.
Vào tù lần thứ hai
Mười chín tuổi, tôi tiếp tục vào tù lần thứ hai. Lần này tôi nhanh chóng kết giao với nhóm tội phạm “khét tiếng” nhất Sài Gòn lúc bấy giờ. Sau hai mươi bảy tháng, tôi lại được thả. Mỗi lần ra tù, tôi như được rèn luyện thêm kinh nghiệm, các thủ đoạn cũng ngày càng tinh vi và chuyên nghiệp hơn. Tôi trở thành côn đồ “chính hiệu”, chuyên đi bảo kê các nhà hàng, quán, chợ. Rồi tôi sa chân vào ma tuý, cuộc đời của tôi trở nên tăm tối với những lần phê thuốc, ảo giác mê mờ.
Vào tù lần thứ ba và cuộc tự tử bất thành
Năm hai mươi sáu tuổi, tôi vào tù lần thứ ba, tôi đã huỷ hoại tuổi thanh xuân của mình trong suốt bốn năm ở đó. Ba lần ra tù vào tội, nhưng tôi vẫn không dứt được lối sống phóng túng, chơi bời. Pháp luật chẳng thể chế ước hay thay đổi được tôi.
Thế rồi, cuộc sống không chút ý nghĩa kéo dài, cũng khiến tâm hồn tôi ngày một trống rỗng hơn. Đã có lúc mảnh lương tâm nhỏ nhoi trong tôi giằng xé; tôi hối hận và thương ba mẹ đã vì tôi mà sóng gió một đời, chẳng có ngày nào yên.
Có lần bao cảm xúc dồn nén, tự ghê sợ bản thân, tôi đi đến bên cầu Mỹ Thuận mà gieo mình xuống; tôi muốn bỏ lại hết hồng trần, nhục nhã, oán hận.
Nhưng khi cái chết hiện hữu, khát vọng sống lại mãnh liệt trỗi dậy; tôi cố gắng vật lộn bơi giữa dòng, dùng hết sức gọi những ghe chài gần đó cứu vớt. Tôi thoát chết lần đó và hối hận vô cùng với quyết định dại dột này, bấy giờ tôi mới nhận ra rằng sự sống thật đáng quý biết bao nhiêu.
Lập gia đình không làm tôi thay đổi và bệnh tật xuất hiện
Rồi tôi lập gia đình, dù đã muốn thay đổi nhưng tôi vẫn không dứt ra được lối sống chơi bời cũ; vì thế mà tôi khiến vợ khóc cạn nước mắt.
Sau đó, tôi bị tai nạn giao thông làm sụt đốt xương sống; cùng lúc các thứ bệnh thi nhau phát tác: bệnh đau dây thần kinh tọa; đau bao tử; sạn thận nên thường đi tiểu ra máu, tay chân sưng phù, đau nhức chịu khôn thấu.
Cũng từ đó, cuộc sống của tôi càng thêm phần vô nghĩa, chán nản khi phải gắn liền với thuốc men và bệnh tật. Chỉ một chút căng thẳng trong gia đình cũng khiến tôi ngột ngạt. Tôi đã bỏ nhà đi và kiếm việc làm ở Bình Dương. Trong hai năm tôi đi, không ai liên lạc hỏi thăm, điều ấy làm tôi sinh ra oán hận chồng chất.
Cơ duyên găp được Phật Pháp màu nhiệm
Thế rồi một ngày nọ, tôi vô tình thấy một người đàn ông cứ ngồi yên bất động; lấy làm lạ nên tôi lại gần xem thì nghe được tiếng nhạc phát ra từ cái đài nhỏ cạnh anh. Tiếng nhạc thật đặc biệt, khiến tâm tôi rất đỗi yên bình, nhẹ nhõm. Tôi liền hỏi thì được chia sẻ rằng anh ấy đang luyện một môn khí công Phật Gia, theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.
Nghe anh ấy nói tu luyện môn này ngoài việc có thể trở thành một người tốt, lại có được lợi ích về sức khoẻ nữa nên tôi thích lắm, liền xin anh hướng dẫn; anh đã tặng tôi đĩa hướng dẫn học Pháp, luyện công; và các bài giảng của Sư phụ Lý – Người phổ truyền môn tu luyện Pháp Luân Công.
Về tới phòng trọ tôi mở đĩa ra xem ngay, thật lạ là một cảm giác rất ấm áp, thân quen cứ quẩn quanh bên tôi mãi. Ngay từ bài giảng thứ nhất, những đạo lý mà tôi nghe được tựa như tiếng chuông, đánh thức phần thiện lương đang ngủ yên trong tôi vậy.
Ngài dạy về đạo lý tu luyện, về việc làm người như thế nào mới là tốt. Và tôi đã khóc ngay lúc đó! Vì tôi thấm thía được rằng bao nhiêu năm nay, tôi đã hành ác như thế nào. Tôi đã không làm được điều gì tốt cho gia đình và xã hội, toàn gây ra những chuyện phạm pháp; giờ lại còn mang tâm oán trách ba mẹ và vợ đã không quan tâm đến mình.
Ngày hôm sau đi làm về, tôi vội vàng ăn uống, tắm rửa sạch sẽ rồi nghe tiếp bài giảng thứ hai. Tôi ngồi đả tọa và nói ra thành lời rằng: “Thầy ơi, con xin theo Thầy”.
Cứ như vậy, tôi nghe Thầy giảng Pháp hàng ngày, mỗi lần nghe đều thấy tâm mình thật thoải mái. Nghe hết chín bài giảng, tôi bắt đầu mở đĩa hướng dẫn luyện công.
Điều màu nhiệm đã xuất hiện với tôi
Thật kỳ diệu thay, chỉ mới ba ngày luyện công thì cái lưng đã lâu không ngồi thẳng được của tôi bỗng dưng hoàn toàn hồi phục. Tôi vô cùng kinh ngạc vì sự thay đổi thần kỳ này. Thế là mỗi ngày, tôi đều cố gắng tập nhiều hơn một chút, và dần dần thân thể tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh, các bệnh tật cũng dần biến mất.
Rồi tôi có quyển sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính chỉ đạo tu luyện của Pháp Luân Công. Tôi chăm chỉ đọc sách để hiểu thêm nội hàm của Pháp, từ đó mà bỏ đi những tâm tính không tốt và thói hư tật xấu của mình.
Tôi đã cai được rượu, thuốc lá, đặc biệt là ma tuý; đồng thời cũng bỏ đi cái tâm nóng giận vô cớ. Tôi biết cách lắng nghe và nhẫn nại hơn với người khác. Không còn tâm oán hận với người thân, tôi trở về nhà nhận lỗi với gia đình về những sai trái của mình trước kia.
Kể từ khi tôi áp dụng nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn vào công việc, mọi thứ rất thuận buồm xuôi gió. Những lúc giữa vợ chồng có mâu thuẫn, tôi thường nhẫn nhịn hơn để cuộc sống gia đình được an hòa, vui vẻ.
Người xung quanh rất bất ngờ trước sự thay đổi tâm tính của tôi
Vợ tôi thấy tôi đã hoàn toàn thay đổi, nên nhiều khi còn nhắc tôi chăm chỉ học Pháp, luyện công. Cô ấy hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi, cũng như hạnh phúc của cả gia đình.
Mỗi khi gặp tôi, mọi người ở quê thường nói đùa rằng: tôi không phải là tôi của ngày xưa nữa. Họ hỏi phép màu nào đã khiến tôi trở thành một người tốt đến vậy. Tôi vẫn luôn hãnh diện trả lời với mọi người rằng: đó là nhờ Pháp Luân Đại Pháp!
Chứng kiến Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi con người tôi một cách diệu kỳ như vậy, bố mẹ và những người xung quanh tôi đều thử tìm hiểu Pháp môn tu luyện này. Và giờ đây, họ đã bắt đầu tập luyện cùng nhau, mọi người điều cảm thấy thật tuyệt vời; từ sức khỏe đến tâm tính đều cải biến rõ rệt, giữa người với người thật hòa ái, thân thiện với nhau.
Lời nhắn gửi chân thành của tôi đến bạn bè hữu duyên
Nhìn lại quá khứ, từ tấm bé đã trải qua những tháng năm sa ngã, không phân biệt nổi tốt xấu, trắng đen; rồi ra tù vào tội; cứ ngỡ xấu xa đến tột cùng như tôi thì cuộc sống chẳng còn cách nào ngẩng đầu lên được; tôi sẽ cô đơn, tủi nhục cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Ấy thế mà, Ông Trời vẫn thương xót mà ban cho tôi cơ duyên đắc được Phật Pháp, để cứu lấy cuộc đời tôi. Nên khi có được hạnh phúc như ngày hôm nay, tôi cũng muốn lan tỏa điều tốt đẹp này đến với nhiều người hơn nữa. Bởi biết đâu, ai đó cũng sẽ tìm được hy vọng để có một cuộc đời mới, giống như tôi năm xưa.
Tôi vẫn thường nghĩ: nếu xã hội này có thật nhiều người biết đến Pháp Luân Đại Pháp, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì chắc chắn đây sẽ là xã hội phồn vinh, tốt đẹp nhất.
Tôi đã rất xúc động khi viết bài này, nguyện mong có thể giúp được nhiều người biết đến vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Các bạn có thể tìm hiểu miễn phí trên trang phapluan.org hoặc liên hệ với tôi qua số điện thoại ở trên, tôi sẽ hết lòng chia sẻ và giúp đỡ trong khả năng của mình. Tôi chúc các bạn mọi điều bình an!
Trần Thái Nguyên, sinh năm 1982, hiện sống tại Bình Phước. Số điện thoại của tôi là: 0367 045 753.