Tiền không có, lại bệnh tật đầy thân
Bệnh tật mà tôi mang trên thân đối với người khác có lẽ không phải là điều gì to tát. Nhưng do hoàn cảnh khó khăn nên với tôi chúng lại là một vấn đề rất lớn.
Từ năm 2003, tôi bắt đầu bị viêm phế quản, nhưng do điều kiện kinh tế không có nên tôi không thể chữa trị tới nơi tới chốn được. Thành thử đến khoảng năm 2007 bệnh đã chuyển sang mạn tính.
Cứ mỗi khi trở trời, đêm đến tôi lại không thể nằm ngủ. Vì chỉ cần nằm xuống là tức ngực, khó thở không chịu được. Tôi cứ ngồi thở đến khi ngủ gục, thì cơn khó thở sẽ đánh thức tôi dậy, và tôi lại tiếp tục ngồi như vậy cho tới sáng.
Mỗi lần phát bệnh, tôi chỉ có thể tự đi mua thuốc về uống cho qua đợt chứ không thể theo bác sĩ điều trị đầy đủ được.
Một thân một mình nuôi hai đứa con thơ
Đến khoảng năm 2009, có lẽ do duyên phận không đủ nên tôi và chồng đã ly hôn. Khi ấy con gái lớn nhà tôi mới chín tuổi và con trai nhỏ mới hơn năm tuổi.
Vừa làm mẹ, vừa làm cha, lại cộng thêm thân thể gầy yếu, bệnh tật; tôi không cách nào nuôi con nếu cứ tiếp tục ở lại quê hương. Vậy nên, tôi đành lòng dứt ruột gửi chúng nhờ anh của tôi ở quê chăm sóc để bản thân đi kiếm tiền mưu sinh.
Hồi ấy, khi mới vào miền Nam, tôi làm giúp việc ở Gia Lai. Tôi làm ở đó được bốn năm thì bắt đầu xuất hiện bệnh mới, khi ấy là khoảng năm 2014.
Cái bụng cứ đau lâm râm, có lúc lại quặn thành từng cơn. Cơn đau ngày một khó chịu, chúng khiến tôi chẳng thể nuốt trôi cơm. Cố gắng chịu được tới ngày thứ ba, tôi đành đi khám ở một bệnh viện công tại Gia Lai, tại đó họ chẩn đoán rằng tôi bị viêm ruột thừa, và yêu cầu mổ gấp.
Tôi thông báo lại với gia chủ mà tôi đang làm về kết quả khám bệnh, thì họ khuyên tôi tới bệnh viện Hoàng Anh Gia Lai kiểm tra lại. Vì theo như hiểu biết của họ thì kết quả có vẻ không đúng. Rồi tôi tới bệnh viện Hoàng Anh Gia Lai, bác sĩ chỉ nói tôi bị bệnh của phụ nữ.
Có lẽ do điều kiện ăn uống kham khổ lâu ngày nên cơ thể tôi suy nhược quá; bác sĩ phải truyền máu, truyền đạm cho tôi kết hợp với điều trị bằng thuốc.
Chỉ trong có mười ngày mà chi phí đã lên tới tám triệu đồng, trong khi lúc ấy lương cả tháng làm việc cực nhọc của tôi mới có ba triệu.
Ở nơi đất khách quê người, lại chỉ có một thân một mình trong những ngày bệnh tật, chi phí điều trị so với khả năng thì quá lớn, tôi thấy bao tủi khổ cứ dâng trào trong lòng. Nhưng vì các con, tôi chỉ có thể cắn răng mà gồng gánh, cố gắng và cố gắng nhiều hơn thôi.
Đã mất tiền điều trị nhưng bệnh vẫn chẳng khỏi
Sau đợt bệnh ấy, tôi cứ nghĩ là xong, nhưng qua tháng sau bệnh lại đau như cũ. Tiền bạc thì không có, tôi đành liên hệ với người thân ở Biên Hòa và được khuyên về Biên Hòa điều trị.
Lần này tôi cũng đi khám vài bác sĩ, lấy thuốc về uống thì thấy bệnh không tái phát trong hơn một năm. Những tưởng bệnh đã khỏi hẳn rồi; nhưng không, đến năm 2016, bệnh trở lại. Tháng nào cũng đau mà tôi chỉ có thể tiếp tục đi lấy thuốc về uống, mỗi đợt như vậy kéo dài tới cả chục ngày.
Thời gian ấy sức khỏe của tôi rất yếu, ngoài những cơn đau bụng, tôi còn thường xuyên bị tụt huyết áp; người lả đi, choáng váng, đến độ phải đi truyền đạm tới ba lần.
Cơ thể mệt mỏi, kiệt quệ, mà phải uống từng nắm thuốc mỗi ngày; quả thật tôi nuốt cũng không trôi được nữa, vô cùng cực khổ. Tiền thì không có, việc lại khó kiếm bởi tuổi tác ngày càng cao, còn mang cái thân thể gầy yếu, bệnh tật; người ta trông vào cũng chẳng muốn mướn thuê. Có được việc làm thì đi làm bữa được bữa không vì đau bệnh.
Cuộc sống thật quá khó khăn và bế tắc. Tôi rất sợ lỡ như mình có mệnh hệ gì, thì các con không biết trông cậy vào ai.
Cũng vì cùng quẫn mà tôi ngày càng nóng tính, lúc nào cũng lo lắng sợ hãi; chẳng có ngày nào tâm được an yên.
Cơ duyên đắc được Đại Pháp
Vào khoảng gần cuối năm 2016, con gái đầu của tôi có gọi điện thông báo rằng cháu đang tu luyện một môn Pháp được ba tháng và thấy tâm tính thay đổi tốt lên nhiều.
Khi đó, do chưa hiểu về môn Pháp mà con tu luyện nên tôi đã ngăn cản và khuyên con từ bỏ.
Thế rồi vào đầu năm 2017, trong khi trò chuyện, tâm sự về tình trạng sức khỏe; thì con gái và người quen của con có giới thiệu với tôi về môn tu luyện mà con đang theo; đó là Pháp Luân Công, cũng gọi là Pháp Luân Đại Pháp.
Lúc này, được nghe giảng sự thật về Pháp Luân Công rằng đây là môn tu luyện giúp con người có được một thân thể khỏe mạnh và tâm thái bình yên, hướng con người đến con đường thiện lương; đặc biệt lại được hướng dẫn miễn phí, không tốn tiền; thì tôi mới vỡ lẽ và quyết định bước vào tu luyện Pháp Luân Công.
Sau khi đọc xong cuốn sách Chuyển Pháp Luân – cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp thì tôi rất chấn động. Tôi đã hiểu ra: tất cả những gì tôi trải qua và phải chịu đựng là do đâu mà có. Tôi cũng biết được mình cần làm gì để có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn. Hết thảy lời giải đáp đều có trong cuốn sách ấy.
Lúc đã hiểu ra, tôi vô cùng xúc động và hối hận. Một Pháp môn tốt đẹp như vậy, chỉ dạy con người tu tâm hướng thiện, giúp con người có được thân khỏe tâm an. Ấy vậy mà chỉ vì nghe những lời vu khống vô căn cứ mà tôi đã từng khuyên con tôi từ bỏ tu luyện Pháp môn tốt đẹp này.
Cuộc đời bước sang một trang mới, khi tôi tu luyện chân chính
Từ khi đó, dù công việc bận thế nào, tôi cũng cố gắng dành thời gian học Pháp và luyện công. Tôi cũng không còn để ý nhiều về bệnh tật của mình nữa. Vì tôi hiểu rằng mọi thứ xảy ra đều có nguyên do của nó, miễn là ngày hôm nay tôi đắc được Phật Pháp thì đời tôi đã quá may mắn rồi.
Mỗi ngày trôi qua, tôi đều cố gắng tu chỉnh bản thân, bỏ đi những tâm tính không tốt. Cố gắng chăm chỉ, duy trì thường hằng.
Ấy rồi khi để ý trở lại, tôi mới phát hiện bệnh của mình đã biến đi đâu mất, dù chẳng cần phải uống thuốc gì. Quả thật đối với một người có hoàn cảnh như tôi, thì đây đúng là một ân huệ quá lớn. Đai Pháp đã cứu tôi ra khỏi cuộc sống đầy cực khổ, bế tắc vì bệnh tật ấy.
Từ ngày tu luyện, tôi cũng chẳng còn nóng giận, hay lo lắng như trước nữa. Tôi thấy lòng mình thoáng đãng hẳn ra. Cuộc sống trở nên thật nhẹ nhàng, vui vẻ.
Bên cạnh đó, một may mắn nữa cũng đã đến với tôi, đó là tôi đã tìm được một công việc thật tốt, giữa lúc biết bao người gặp khó khăn khi bệnh dịch ập tới.
Tâm tình nhắn gửi bạn hữu duyên
Trong thâm tâm tôi vô cùng biết ơn Sư Phụ Lý – Người đã mang Pháp Luân Đại Pháp đến với thế gian này. Nhờ ơn của Sư Phụ và Đại Pháp, tôi mới được sống một cuộc đời mới thật tốt đẹp, điều mà trước đây tôi chưa bao giờ có.
Khi bản thân nhận được nhiều lợi ích từ Đại Pháp như vậy, tôi cũng muốn chia sẻ câu chuyện thật của mình, để bà con họ hàng ở quê nhà tôi sớm biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Để họ cũng có thể có được cuộc sống tốt đẹp hơn; vì ở quê nhà tôi, mọi người còn khổ nhiều lắm.
Tôi cũng mong các bạn hữu duyên đừng vội nghe những lời vu khống về Đại Pháp; đừng giống như tôi, suýt chút nữa đã bỏ lỡ cơ hội để cứu lấy cuộc đời mình! Mong mọi người sẽ sớm có được những điều tốt đẹp cho mình!
Phan Thị Thanh, sinh năm 1969. Tôi sinh ra và lớn lên ở Nghệ An. Hiện tại, tôi đang làm việc ở Bình Dương.