Đôi khi trong cuộc sống sẽ có những sự việc, nếu chỉ nhìn trên bề mặt thì không thể nào thấu hết được nội tình bên trong, chính mắt nhìn thấy cũng chưa hẳn đã là sự thật. Sau đây, chúng tôi xin giới thiệu đến quý độc giả một câu chuyện về tình bạn của Trương Tam và Lý Tứ – một tình bạn tưởng chừng là sự bội bạc nhưng ẩn sau là sự giúp đỡ chân thành.
Trương Tam và Lý Tứ vốn là hai người bạn rất thân. Hoàn cảnh gia đình của Lý Tứ rất khá giả, trong khi đó gia đình của Trương Tam thì lại khó khăn.
Một hôm, Trương Tam quyết định khăn gói đi làm ăn xa để cải thiện cuộc sống, cho vợ con đủ ăn đủ mặc hơn. Lo lắng vì trong gia đình thiếu vắng đi người trụ cột, Trương Tam bèn nhờ cậy Lý Tứ đến trông nom và giúp đỡ gia nhân khi ông vắng nhà.
Để bằng hữu yên tâm lên đường, Lý Tứ không ngại khó khăn và hứa sẽ sẵn lòng giúp đỡ. Và câu chuyện tình bạn giữa hai người từ đó cũng xảy ra những sự hiểu nhầm muôn vàn cay đắng.
Sau một tháng Trương Tam khăn gói đi xa, gia đình của ông đã không cầm cự nỗi và rơi vào túng quẫn. Vợ Trương Tam bèn đưa cậu con trai đến gia môn của Lý Tứ để cầu xin sự giúp đỡ từ người bạn tri kỉ của chồng.
Nhưng trước sự há hốc ngạc nhiên của vợ con Trương Tam, Lý Tứ không hề động lòng mà còn cho người đuổi họ đi. Ông không hề có một sự giúp đỡ nào mà ngược lại còn lớn tiếng quát: “Những gì ta nói với Trương huynh đệ chỉ là để huynh ấy an tâm lên đường. Các người hãy tự tìm cách mà sống. Nếu chỉ biết ở đây mà bám víu vào ta thì cho dù ta có đến cả núi vàng cũng không thể giúp các người được”.
Con trai Trương Tam nghe vậy liền sợ hãi, liên tục cầu xin Lý thúc thúc hãy giúp đỡ gia đình mình. Lần này, Lý Tứ càng thể hiện rõ sự kiên quyết của mình.
Vợ con Trương Tam thấy vậy buồn bã, đành thất thểu ra về. Cả nhà lo lắng cho tương lai vô định, người mẹ đau đớn ôm con gọi chồng: “Phu quân ơi, người đấy gọi là bằng hữu của chàng sao?”.
Vài ngày sau, một người quản gia trước đây từng làm việc cho Lý Tứ bỗng đến gõ cửa nhà Trương Tam. Vừa thấy người này, Trương phu nhân liền kể lể sự tình, quở trách Lý Tứ thất tín, bạc tình bạc nghĩa. Người quản gia ra vẻ gật gù: “Đúng vậy thưa phu nhân, người như hắn thì kết tâm giao làm gì nữa”.
Đột nhiên, người quản gia đưa ra một ý tưởng: “Lúc còn làm việc cho Lý lão gia, tại hạ nghe rằng gia đình Trương phu nhân rất giỏi thêu thùa. Tại sao phu nhân không nghĩ sẽ dùng cây kim, sợi chỉ mà kiếm sống? Đó chẳng phải tốt hơn việc nhờ cậy Lý lão gia sao?”.
Vợ của Trương Tam nghe xong thì trầm ngâm: “Bẩm ngài nói đúng. Nhưng gia đình tôi đến ăn còn không có, lấy đâu ra vốn liếng mà làm?”.
Lão quản gia tiếp lời: “Xin Trương phu nhân chớ lo lắng, tại hạ hiện đang trông coi các cửa hàng về may vá, thuê thùa cho một thương gia có tiếng ở vùng này. Ngài ấy rất tin tưởng tại hạ. Nếu phu nhân muốn làm thì tại hạ có thể cung cấp vật liệu từ cửa hàng. Lợi nhuận của thành phẩm sau khi bán ra có thể thanh toán cho thương gia sau cũng không vấn đề gì”.
Nghe vậy, Trương phu nhân mừng lắm. Bà dập đầu bái tạ và lấy làm cảm kích ân nghĩa của lão quản gia. Kể từ đó, gia đình Trương Tam bắt đầu mưu sinh bằng nghề thêu tranh.
Trương phu nhân dậy sớm ngủ trễ để vun vén công việc, thúc giục gia nhân miệt mài, chăm chỉ để tạo ra nhiều thành phẩm thật công phu và đẹp mắt.
Mỗi khi thành phẩm hoàn tất, lão quản gia sẽ đến lấy và mang đi bán. Nhưng thực chất, các bức tranh thêu đều được bí mật đem về nhà họ Lý.
Lý Tứ lấy làm kinh ngạc trước các bức tranh được thêu vô cùng khéo léo và tinh xảo của gia đình Trương Tam. Với mỗi thành phẩm, ông đều bỏ một số ngân lượng lớn để thu mua nó.
Chính nhờ vậy, mà Trương gia đã nhanh chóng thoát cảnh đói nghèo, thậm chí còn có của ăn của để. Trương phu nhân vẫn không hề biết chân tướng sự thật, càng biết ơn người quản gia bao nhiêu thì trong lòng càng căm ghét Lý Tứ bấy nhiêu – cái kẻ bạc tình bạc nghĩa, chưa một lần đến thăm hỏi gia đình bà lấy một lần kể từ khi Trương Tam rời đi.
Về phần của Trương Tam, cực chẳng đã ông phải ly gia đình đi làm ăn xứ khác. May mắn thay, ông tìm được một người bạn hàng tốt bụng nên kinh doanh phất lên như diều gặp gió.
Sau 3 năm, Trương Tam trở về với vợ con cùng một túi tiền rủng rỉnh, dư dã để lo cho gia đình một cuộc sống sung túc hơn. Thấy gia đình mình vẫn bình an vô sự, thậm chí còn được ăn no mặc ấm, Trương Tam tỏ ra rất cảm kích ân tình của Lý Tứ vì đã giúp đỡ Trương gia suốt thời gian dài khó khăn.
Trương phu nhân thấy vậy liền tỏ ra khinh bỉ, nhổ nước bọt mà nói rằng: “Tướng công vẫn còn nghĩ tốt về lão Lý sao? Nếu tin tưởng hắn ta thì có lẽ mẹ con thiếp đã chết đói từ lâu rồi, không còn cơ hội ngồi ở đây để đoàn tụ với chàng nữa!”.
Sau đó bà cay đắng kể với Trương Tam tất cả những gì xảy ra sau khi ông rời đi. Từ chuyện Lý Tứ bội bạc với gia đình mình, và cả sự tốt bụng của lão quản gia đã giúp đỡ ra sao lúc nguy khó.
Trương Tam nghe xong thì thấy vô cùng khó tin nên đã quyết định đến gặp Lý Tứ để tìm hiểu cho ra lẽ.
Gặp lại người bằng hữu lâu năm, Lý Tứ vui mừng và chạy đến ôm Trương Tam vô cùng nồng nhiệt. Nhưng Trương Tam chẳng lấy gì làm vui vẻ, liền nói một cách mỉa mai: “Trước khi rời khỏi quê hương, ta đã nhờ Lý huynh đệ thay ta chăm sóc gia đình. Giờ đây khi trở về, thấy vợ con đều mạnh khoẻ, ta rất lấy làm cảm kích”.
Hiểu được ẩn ý của người bạn tâm giao, Lý Tứ cất tiếng cười hào sảng và nói: “Có phải Trương huynh đệ đang thầm trách ta phải không? Không đâu, đừng hiểu lầm. Nhìn bề ngoài thì đúng ta là kẻ bội bạc, nhưng thật ra lão quản gia là do ta phái đến, tranh cũng là do ta mua. Một tay ta đã sắp đặt hết mọi thứ”.
Lý Tứ nói tiếp: “3 năm trước, ta đã rất lo lắng cho Trương phu nhân và các con huynh sẽ sống bấp bênh khi gia đình thiếu trụ cột. Nhưng nếu ta đây bảo bọc họ sống trong nhàn hạ, sung sướng chắc hẳn họ cũng ái ngại và lâu dần sẽ thấy mắc nợ ta. Cũng có thể sẽ sinh ra nhàn cư vi bất thiện. Chính vì vậy, ta sắp đặt mọi chuyện như vậy để bắt buộc họ phải chăm chỉ kiếm tiền, làm việc mẫn cán để sống một cách chân chính. Đến khi mọi người của Trương gia làm việc vào nề nếp, ta đã mua những bức tranh thêu đó với mức giá cao hơn để tạo động lực cho họ làm việc”.
“Ta chấp nhận mọi sự hiểu lầm về mình. Ta cũng không tiếc số ngân lượng đã bỏ ra để mua tranh dù ta cũng chẳng dùng đến nó” – Nói xong, Lý Tứ cho nô tài đem các bức tranh mà ông đã mua trong 3 năm qua. Tất cả đều được giữ nguyên như mới, chưa một lần sử dụng.
“Ta cũng không biết phải làm gì với những bức tranh này. Trương huynh đệ hãy mang chúng về nhà. Hãy xem đây là món quà mà Lý thúc thúc mừng cưới cho tiểu nữ của Trương gia trong ngày xuất giá tòng phu”– Lý Tứ nói.
Lúc bấy giờ, mọi sự hiểu lầm và nghi hoặc trong lòng Trương Tam đã hoàn toàn được cởi bỏ. Ông ôm chầm lấy người bạn tri kỉ của mình mà khóc, cảm kích trước ân huệ và sự chân thành của Lý Tứ đã giành cho gia đình mình.
Trở về nhà, Trương Tam kể lại chân tướng sự tình cho thê tử hiểu. Cuối cùng, Trương phu nhân đã vỡ oà khi hiểu ra mọi việc.
Vợ chồng con cái Trương Tam từ đó ghi lòng tạc dạ ân nghĩa của Lý Tứ – một tấm chân tình vì người khác quên mình, một sự giúp đỡ âm thầm mà không cần báo đáp.
Viên Minh biên dịch
Nguồn: Visiontimes
Xem thêm
Vạn Điều Hay