Đa số chúng ta đều sợ hãi khi nghĩ về cái chết, nhưng với một số người từng trải nghiệm “linh hồn ly thể” thì cảm giác lại không như vậy.
Dana Betlevy là cựu nhà báo của Epoch Times, cô đã có những trải nghiệm đặc biệt khi linh hồn ly thể: Cô như tiến nhập vào một chiều không gian khác, nơi không có đau khổ và sợ hãi, mà chỉ có một niềm hạnh phúc khó tả. Dưới đây là những lời chia sẻ của cô:
Cảm giác đang sống trong một giấc mơ
Trong thời thơ ấu và tuổi thiếu niên, tôi đã có những trải nghiệm phi thường mà tôi không thể giải thích được. Tôi không dám nói với người khác, sợ bị những người có lối suy nghĩ vật chất chế giễu. Tôi là một kỹ sư và tôi đã dành cả cuộc đời mình cho toán học và vật lý, nhưng tôi lúc nào cũng có suy nghĩ rằng đây không phải là cuộc sống duy nhất mà tôi đã từng sống.
Sau nhiều năm trăn trở, cuối cùng tôi may mắn tìm được lời giải thích cho những thắc mắc này trong giáo lý cổ xưa của Trung Quốc, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.
Tôi sinh ra ở một nước Cộng sản Đông Âu, nơi mà quan điểm duy vật cực kỳ mạnh mẽ. Hồi nhỏ tôi nằm trên giường, đầu kê lên gối, tự véo vào tay mình để xem cuộc đời này có phải là một giấc mơ không. Khi tôi khoảng 2 hoặc 3 tuổi, tôi không cảm thấy có gì là thực với mình cả. Tôi nhớ khi còn nhỏ tôi đã nghĩ rằng cha mẹ thực sự của tôi sẽ đến đón tôi về nhà hoặc tôi sẽ tỉnh dậy sau một giấc mơ, rời bỏ gia đình này, gia đình mà tôi không cho rằng nó thuộc về mình. “Tất nhiên cha mẹ thực sự của mình sẽ đến đón mình về nhà,” tôi nghĩ.
Cảm giác này cứ đeo bám tôi gần như suốt cuộc đời.
Năm 22 tuổi, tôi có một trải nghiệm phi thường: tôi chết lâm sàng, rồi hồi sinh. Trước khi có trải nghiệm này, tôi đã phải chịu một gánh nặng tinh thần rất lớn. Tôi cảm thấy một cuộc đấu tranh nội tâm liên tục với nhiều suy nghĩ nảy sinh.
Tôi đang ở trên một chuyến tàu điện ngầm và cảm giác như suy nghĩ của tôi tăng tốc, giống như một động cơ lớn trong tâm trí tôi hoạt động ngày càng nhanh hơn—đột nhiên tôi biết rằng nó sẽ kết thúc.
Tôi cảm thấy tất cả các chức năng của cơ thể mình ngừng hoạt động từng cái một, và suy nghĩ cuối cùng của tôi là tôi phải ra khỏi tàu. Tôi phải bước lên sân ga, bước một bước dài để vượt qua khoảng trống giữa đoàn tàu và sân ga. Ra khỏi tàu, mọi thứ trở nên đen tối trong tâm trí tôi, và có một khoảng trống trong ký ức của tôi.
Tiếp theo, tôi nhìn thấy cơ thể mình đơ ra, tôi nằm trên ghế trong ga tàu điện ngầm với rất nhiều người xung quanh, họ cố gắng giúp tôi sống lại.
Tôi đang quan sát họ từ một nơi nào đó phía trên và tôi nghe thấy mọi người gọi tôi và nói chuyện với tôi. Một người hàng xóm của mẹ tôi có mặt trong đám đông và nhìn thấy tôi nằm đó. Cô ấy gọi tôi bằng cái tên mà gia đình tôi đặt cho tôi.
Tôi đã thấy và nghe được mọi thứ nhưng tôi thực sự không muốn quay lại. Tại sao? Bởi vì tôi đang ở trong một chiều không gian đặc biệt, một thế giới đặc biệt không sợ hãi, không đau khổ, không đau đớn. Tôi chỉ cảm thấy một loại hạnh phúc khó giải thích.
Nơi không có sợ hãi và đau khổ
Nó không giống như những cảm xúc trải qua trong cuộc sống, bởi vì cảm xúc thường dao động theo cường độ, lên xuống thất thường. Còn những gì tôi cảm thấy là một trạng thái thường trực của tâm trí và trái tim. Nếu tôi có thể tạo một “biểu đồ linh hồn”, thì nó sẽ được thể hiện như một cảm giác tuyến tính ở đỉnh cao nhất của hạnh phúc, nhưng là một thứ hạnh phúc vượt lên trên hạnh phúc trần thế.
Thấy mọi người đang cố gắng làm tôi sống lại, tôi nói: “Tôi không có ý định quay trở lại đây chút nào.”
Tôi cảm thấy ở giữa không trung, nhìn xuống cơ thể mình bên dưới, rồi nhìn lên một đường ánh sáng kéo dài từ tôi đến bầu trời rất xanh. Ở cuối con đường ánh sáng đó, tôi thấy một phụ nữ mặc đồ trắng với mái tóc đen dài đang vẫy tay với tôi. Các nhân viên cấp cứu vẫn chưa đến bên dưới và khi cơ thể tôi trở nên lạnh, cứng đờ và tím tái, mọi người đã cố gắng hết sức để hồi sinh tôi.
Sau khi thử các biện pháp sơ cứu, có người thử dùng mùi hương nồng nặc, rồi một người đàn ông không còn gì để mất, như một phương án cuối cùng, tát tôi thật mạnh vào mặt. Tôi thức dậy với cú tát đó.
Trở lại cuộc sống
Tôi nhớ nỗi buồn mà tôi cảm thấy khi tôi trở lại. Tất cả niềm hạnh phúc đó đã biến thành nỗi buồn và sự căm ghét cho người đã mang tôi trở lại, và những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy máu lưu thông, khắp người tôi ngứa ran, và tôi thấy người mình tím tái làm sao. Cơ thể tôi bắt đầu trở lại màu sắc gần như bình thường. Tôi không còn sức lực để đứng dậy. Trái tim tôi nặng trĩu và tôi chỉ cảm thấy buồn khi trở lại thế giới này.
Mãi khoảng chục năm sau, khi nhìn lại, tôi mới hiểu tại sao mình phải trở về với cuộc sống. Tôi có thể thấy rằng cuộc sống của tôi ở đây đã có mục đích và tạo ra ảnh hưởng, và tôi vô cùng trân trọng cơ hội mà Thần đã ban cho tôi.
Theo The Epoch Times
Truyền Thống