Vào thời Nam Tống, có một người dân tên là Từ Tam ở thôn Tầm Hoát (nay là Nam Tầm cổ trấn) thuộc huyện Ô Trình, Hồ Châu (nay là quận Ngô Hưng, thành phố Hồ Châu). Vào năm Thiệu Hưng thứ 15 của Hoàng đế Cao Tông (năm 1145 sau Công nguyên), vào tháng 7 âm lịch, Từ Tam đột ngột qua đời, bốn ngày sau, Từ Tam sống lại. Sau đó, Từ Tam kể cho mọi người nghe về trải nghiệm cận tử của mình ở âm phủ.
Hóa ra sau khi Từ Tam chết, các quan âm phủ truy lùng và bắt linh hồn của anh ta đưa vào âm phủ. Lúc này Từ Tam nhìn thấy người phụ trách ngồi phía sau bàn xử án, trước ghế có nhiều quan chức đi lại trông rất bận rộn với các công vụ.
Một thời gian sau, anh ta bị đưa ra thẩm vấn về những việc làm tốt và xấu trong suốt cuộc đời mình. Sau đó có người đưa cho anh ta một chiếc giỏ sắt và ra lệnh cho anh ta ở lại âm phủ làm cai ngục. Nhiệm vụ của Từ Tam là cầm chiếc giỏ sắt ấy đứng dưới điện phủ, bất cứ khi nào những kẻ xấu và bất lương được đưa đến nơi xét xử, khi đọc lên tên những kẻ bất lương, anh ta và những người cai ngục khác sẽ cùng nhau bước tới chuẩn bị hành quyết người đó. Sau khi quan tòa đọc ra từng tội lỗi và hành động xấu xa của kẻ ác, ông ta ra lệnh cho họ – những người cai ngục, dùng kiếm sắt tra tấn kẻ ác.
Người ác thường bị đánh thậm tệ, ngay khi cai ngục dùng gươm sắt tấn công thì trên thân những kẻ ác sẽ bị chảy nhiều máu. Khi ác nhân bị đánh đến tận xương tủy và sau đó biến thành hình người, tên quan phủ sẽ tiếp tục phun nước lên kẻ bất lương và hắn sẽ trở lại trạng thái ban đầu, rồi lại tiếp tục bị tra tấn hết lần này đến lần khác, cho đến khi kẻ ác van xin dừng lại. Từ Tam kể lại rằng trong khoảng thời gian làm cai ngục ở địa phủ này, anh đã chứng kiến nhiều cuộc hành quyết.
Một lần, Từ Tam lợi dụng thời gian rảnh rỗi của mình đi lang thang khắp địa ngục. Chẳng bao lâu sau, anh đến một căn phòng có ghi “Tòa án của Thẩm phán”. Từ Tam nhìn vào trong thì thấy có rèm, bàn và các đồ dùng khác, dường như đây là nơi nghỉ ngơi của quan phủ.
Lúc này Từ Tam nhìn kỹ lại thì thấy người trong phòng không ai khác chính là người chủ cũ của anh ở nhân gian trước kia, chính là Vương Uẩn. Vương Uẩn là một người thu thuế khi còn sống và trở thành thẩm phán ở đây sau khi ông ta qua đời.
Vương Uẩn nhận ra Từ Tam và hỏi Từ Tam tại sao anh lại đến địa phủ này. Từ Tam kể lại toàn bộ câu chuyện, đồng thời nói rằng anh nhớ nhân gian và mong được trở lại nơi đó. Vương Uẩn đồng ý điều tra lại sự việc của anh, sau đó đưa Từ Tam đến sảnh đường và yêu cầu anh ta ngồi bên ngoài đợi. Một lúc sau, Vương Uẩn bước ra và nói với Từ Tam: “Đáng lẽ ngươi không nên đến đây. Bây giờ ngươi có thể trở lại trần gian”. Sau đó Vương Uẩn viết văn kiện chấp thuận cho anh trở lại trần gian và yêu cầu anh trở về càng sớm càng tốt.
Vương Uẩn cũng nói với Từ Tam: “Ta là quan phủ ở đây, cuộc sống của ta khá ổn. Ta chỉ thiếu tiền, giấy và bút. Khi về hãy bảo gia đình ta đốt một triệu đồng, hai trăm đồng tiền giấy và nói họ ghi cho ta tờ giấy ‘Cho ta mười cây bút’. Vương Uẩn cũng nói với Từ Tam, người trong âm phủ do không cẩn thận khi đốt tiền xu ở đây vì thế nhiều tiền đã bị vỡ và rơi vãi khắp nơi, rất rắc rối khi sử dụng chúng ở đây. Tốt nhất nên quấn chúng trong một cái khăn trước khi đốt chúng. Đừng quên điều đó, nói xong, Vương Uẩn buộc chiếc lược chải tóc của mình vào cánh tay trái của Từ Tam rồi nói: “Để cho gia đình ta tin rằng chiếc lược chải tóc này là lễ vật chôn cất của ta, để cho anh có thể lấy nó làm chứng với họ”.
Sau khi Từ Tam khóc bày tỏ lòng biết ơn với Vương Uẩn, anh ta cầm lấy văn kiện và vui vẻ lên đường trở về nhân gian. Trên đường đi, anh nhiều lần gặp quỷ thần ngăn cản anh, Từ Tam lấy ra tối hậu thư, quỷ thần nhìn thấy liền tránh đương cho anh đi. Sau đó Từ Tam leo lên núi rồi rơi xuống, linh hồn của anh đã trở lại thân xác và anh sống lại. Gia đình bàng hoàng khi chứng kiến Từ Tam sống lại.
Từ khi linh hồn của Từ Tam trở về lại thân thể, nhưng cơ thể vẫn còn hơi yếu, anh dự định nghỉ ngơi một hoặc hai ngày rồi đến nhà Vương Uẩn để đưa tin. Kết quả là Từ Tam lại chết trước khi kịp đến nhà Vương Uẩn. Ngày hôm sau, có người trong gia đình Vương Uẩn đến hỏi: “Đêm qua nhà chúng tôi nằm mơ thấy Vương Uẩn. Trong giấc mơ, ông ấy tố cáo Từ Tam không đến nhà nói bất cứ điều gì ngay cả sau khi anh ấy quay về lại dương gian.
Lần này Từ Tam được sống lại ba ngày sau khi chết. Sau khi Từ Tam tỉnh lại, anh ta nói: “Tôi được một vị thần nào đó ở bên đó giữ lại, và yêu cầu tôi tham gia cuộc đua thuyền”. Lúc này, mọi người đều nhìn thấy Từ Tam quả thật có buộc chiếc lược chải tóc ở cánh tay trái và dấu ấn trên chiếc lược vẫn còn đó.
Bảy năm sau, Từ Tam đến Ngụy Đường, Tú Châu (nay là thị trấn Ngụy Đường, huyện Chiết Giang, thành phố Gia Thiện, tỉnh Gia Hưng), nơi anh làm thuê cho gia đình họ Phương kiếm sống bằng nghề nông. Bảy năm sau, Từ Tam không trả được tiền thuê nhà do nợ quá hạn nên định chạy về quê để trốn nợ. Không ngờ, khi đang đi thuyền qua hồ Thái Hồ và tai nạn xảy ra khiến gia đình Từ Tam vì thế mà bị chết đuối.
Trải nghiệm của Từ Tam được Hồng Cảnh Bùi, em trai của Hồng Mại – tác giả Di Kiên Chí, kể lại. Hồng Cảnh Bùi là con rể nhà họ Phương.
Sen vàng biên dịch
Theo nguồn: Epochtimes
Xem thêm
Vạn Điều Hay