Chàng thư sinh hỏi: “Con nhìn bầu trời mênh mông, chỉ thấy không gian trống rỗng, chỉ có những vì sao, không thấy Thiên cung hay Thế giới Cực Lạc mà Đạo gia và Phật gia nói, tại sao vậy?”
Trong thời Vạn Lịch của triều Minh, tại miền nam sông Dương Tử có một thư sinh trẻ tuổi, đức cao học rộng. Vợ anh nổi tiếng với vẻ đẹp thanh tú và thuần khiết ở quê nhà, mọi người đều kinh ngạc và gọi cô là “Thiên nhân”. Có một ni cô từng nói rằng, vợ anh là Tiên nữ từ trên Trời xuống, và sau tám năm kết hôn, cô sẽ quay trở lại Thiên đàng. Đúng như lời tiên đoán, tám năm sau cô qua đời, và người thư sinh đau buồn khôn nguôi, lập chí tầm Tiên phỏng Đạo.
Một ngày nọ, trong lúc du ngoạn đến núi Vương Ốc, anh nghỉ ngơi một mình tại một đền thờ hoang phế. Đến đêm, một vị trượng phu uy nghiêm bước vào, trong giấc mộng, thư sinh nhìn thấy các bức tượng Thần đều cúi đầu hành lễ. Thư sinh quỳ xuống xin vị trượng phu giúp đỡ. Trượng phu nhìn kỹ rồi nói: “À, con có duyên đã gặp ta từ kiếp trước, được rồi”.
Hai người ngồi trước tượng Thần và nói chuyện. Vị trượng phu nói: “Thế nhân gọi ta là Tổ sư Chung Ly. Con vì mất vợ mà tầm Tiên phỏng Đạo. Thực ra cả hai vợ chồng côn đều là Tiên nhân Thiên cung, do động tâm phàm nên xuống trần gian để hoàn thành duyên xưa. Bây giờ cô ấy đã quay về Thiên cung. Vài ngày trước, ta đã thấy cô ấy đang vui chơi với các Tiên nữ khác. Đừng lo lắng, ta thể đưa con lên Thiên cung một chuyến”.
Chàng thư sinh hỏi: “Con nhìn bầu trời mênh mông, chỉ thấy không gian trống rỗng, chỉ có những vì sao, không thấy Thiên cung hay Thế giới Cực Lạc mà Đạo gia và Phật gia nói, tại sao vậy?”
Tổ sư cười nói: “Những gì con người thấy giống như con sâu cái kiến. Mặt đất chúng ta đang đứng trôi nổi trong không gian, giống như một hạt cát trong biển vô số sao trên trời. Con người thấy bầu trời xanh và nghĩ rằng đó là trời, nhưng không biết rằng đó chỉ là không khí trôi nổi trên mặt đất. Khi rời khỏi mặt đất vài trăm km, sẽ không còn thấy trời xanh nữa, đó là không gian vũ trụ, không rồi lại không nữa mà thôi”.
“Nhưng trong không gian vũ trụ này đầy rẫy các hành tinh như Mặt Trời và Trái Đất. Nói là không mà không phải là không. Trái Đất trôi nổi trong không gian vũ trụ là do lực hấp dẫn của Mặt Trời. Mặt Trời trên đầu chúng ta có thể hấp dẫn hàng trăm hành tinh trôi nổi trong không gian, quay quanh không ngừng, tồn tại từ ngàn xưa. Có những hành tinh do Mặt Trời hấp dẫn lớn gấp hàng nghìn lần Trái Đất, có những hành tinh nhỏ hơn rất nhiều. Vậy trong không gian có bao nhiêu Mặt Trời? Ngay cả Thần giỏi tính toán nhất cũng không thể đếm được”.
“Chỉ nội trong chín tầng Trời, ta đã thấy được hơn tám trăm Mặt Trời, có những cái lớn gấp hàng nghìn lần Mặt Trời mà con người thấy, cũng có những cái nhỏ hơn rất nhiều. Một Mặt Trời có thể hấp dẫn hàng nghìn hành tinh quay quanh, vì vậy Phật giáo nói về Tam thiên Đại thiên Thế giới. Con có thể thử quan sát sao vào ban đêm, nếu có sao lớn và sáng, thì đó là Mặt Trời, chỉ là xa Trái Đất mà thôi”.
“Nếu Mặt Trời quá xa Trái Đất và ánh sáng không chiếu đến nơi con người sống, người ta sẽ coi đó là ngôi sao, thực tế nó có thể to lớn vô cùng, chỉ vì khoảng cách quá xa mà trông nhỏ bé mà thôi. Có rất nhiều hành tinh mà mắt người không thể thấy được trong không gian, không thể đếm được. Ngôi sao mà con người thấy có thể là sự tổng hợp của vô số hành tinh, có thể là một tầng Trời”.
“Phật gia nói về ba mươi ba tầng Trời, chỉ là để phân loại để giải thích khổ vui cho con người mà thôi. Nho gia và Đạo giáo nói về chín tầng Trời, cũng chỉ là cách biểu thị xa gần trong mắt Thần Tiên. Nếu tính từ Trái Đất làm trung tâm, mỗi hướng đi ra sẽ thấy vô số tầng Trời, ngay cả khi mở rộng ra hàng nghìn, hàng triệu tầng Trời, cũng có thể gọi là đất, cũng có thể gọi là Trời, ta thực sự không biết ranh giới của Trời Đất vũ trụ là ở đâu!”
Chàng thư sinh lại hỏi: “Xin hỏi nhân gian ở trong ba mươi ba tầng Trời như thế nào?”
Tổ sư đáp: “Nếu phân chia thành chín cấp, có lẽ thuộc về tầng Trời thứ tư hoặc thứ năm. Theo cách nói của Phật gia, Tam giới chia thành Dục giới, Sắc giới, và Vô Sắc giới. Nhân gian thuộc về Dục giới, Thiên cung thuộc về Vô Sắc giới, nhiều Thần Phật và danh nhân từ xưa đến nay thường từ Vô Sắc giới chuyển sinh xuống nhân gian, và khi rời bỏ trần thế, linh hồn họ vẫn quay trở lại cõi Vô Sắc. Có những người tu hành sâu sắc, đức hạnh viên mãn và bay lên đến tầng Trời này, nhưng họ phải hoàn toàn loại bỏ thất tình lục dục thì mới có thể đến được tầng Trời này, nếu không dù thành Tiên nhưng không thể đến được đến tầng Trời này”.
Người thư sinh hỏi tiếp: “Trong lịch sử có rất nhiều người được ghi nhận là đã Thành tiên, xin hỏi có bao nhiêu người có thể đến tầng Trời này?”
Tổ sư trả lời: “Dù có rất nhiều người đã thành Tiên, nhưng hầu hết họ chỉ là Địa Tiên. Những người thực sự có thể du ngoạn chín tầng Trời phải có pháp lực rộng lớn. Từ đây đến tầng Trời đầu tiên cách xa hàng chục triệu dặm, khó có thể tính toán bằng con số. Nếu người tu hành chỉ đạt đến nhục thân thông, họ có thể điều khiển gió, cưỡi mây, nhưng trong không gian không có gió để điều khiển, không có mây để cưỡi, làm sao vượt qua hư không? Nếu Pháp lực đạt đến mức của ta, có thể dựa vào sức mạnh của ánh sáng Mặt Trời và các vì sao để đến tầng Trời này. Tuy nhiên, bên ngoài chín tầng Trời, còn có hàng triệu tầng Trời khác, nhưng khoảng cách quá xa, ngay cả Mặt Trời cũng không chiếu sáng đến đó, vì vậy các Thần của tầng Trời này cũng không thể đến được đó”.
Chàng thư sinh và tổ sư trò chuyện qua lại, không biết thời gian đã trôi qua nửa đêm, sao trên trời sáng ngời. Tổ sư đưa ra một chiếc gối, bảo chàng thư sinh nghỉ ngơi một chút, giống như mơ giấc mộng kê vàng, làm sạch tâm hồn. Tổ sư sẽ đến Đông Hải xem mặt trời mọc, và gặp gỡ Tổ sư Thuần Dương, sau đó sẽ trở lại vào lúc bình minh để đưa thư sinh đến Thiên cung. Khi trời sắp sáng, Tổ sư trở lại, vẫy tay một cái, linh hồn của thư sinh đã vào trong tay áo của ông, và Tổ sư lập tức vượt qua không gian, đến Thiên cung.
Khoảng hai giờ sau, chàng thư sinh mở mắt và thấy mình đang ở trong một khu vườn, mùi hương nồng nàn, cây cối to lớn, hoa lan cao tới tám chín thước, hương thơm quyến rũ, xuyên vào lòng người, thấy có hàng ngàn cây hoa ngọc lan, mỗi bông hoa to bằng cái bát, cùng với các loại hoa quý hiếm khác như mẫu đơn, hoa phượng, hoa sen tím, tất cả đều to như bánh xe. Tổ sư vừa đi vừa nói với chàng thư sinh rằng: “Hoa ở thế gian nở rồi tàn, nhưng hoa ở nơi này luôn nở rộ quanh năm”.
Họ còn thấy các loại chim như hạc trắng, công, uyên ương… bay lượn giữa những cây cổ thụ. Đặc biệt, có bốn năm con chim lớn với lông vũ nhiều màu sắc rực rỡ, tiếng hót vang vọng, làm lòng người thanh thản và sảng khoái. Tổ sư nói: “Đây là phượng hoàng. Ngày xưa, các vị Thánh nhân xuống trần gian để giáo hóa chúng sinh, phượng hoàng cũng theo xuống thế giới này. Bây giờ trên trần gian không còn phượng hoàng nữa, nhưng ở đây chúng ta có thể thấy chúng mọi nơi.”
Khi đến đường phố, họ thấy mọi thứ sạch sẽ đến lạ thường. Mặt đất được lát bằng vàng và ngọc trắng, tường cũng làm từ ngọc trắng và ngọc lục bảo. Cư dân Thiên giới sống trong niềm vui sướng. Chàng thư sinh hỏi: “Tại sao ở đây không thấy nam nữ sống chung, cũng không thấy trẻ em?”
Tổ sư đáp: “Những phàm nhân nếu có thể tu luyện đến tầng Trời này đều sẽ có sáu căn thanh tịnh, tâm phàm đã tiêu trừ, không còn dục vọng nam nữ, mọi người đều thấy đủ, do đó mãi mãi không có xung đột, không có tai ương, và luôn sống trong hạnh phúc vĩnh cửu, dân số không tăng không giảm. Nếu ai có lòng phàm tục sẽ bị giáng xuống trần gian, sau khi hết hạn sẽ quay lại Thiên giới. Đôi khi có người xuống trần gian sau đó mất đi bản tính Thần Tiên và không thể quay trở lại.”
“Tại các khu vực xung quanh Thiên giới này, có khoảng mười vạn không gian tương tự như Trái Đất, tất cả đều thuộc về quyền quản lý của Thượng Đế Thiên giới nơi đây, tuân theo quy luật thành, trụ, hoại, diệt, và chu kỳ phát triển, suy thoái, hỗn loạn, hủy diệt. Nếu một nơi nào đó cần sự hướng dẫn và thay đổi, sẽ chọn ra các vị Thần Tiên đại diện từ cõi này để tái sinh ở đó, tuân theo Thiên mệnh hành sự, sau khi hoàn thành sứ mệnh sẽ quay trở về cõi này.”
“Vì ban đầu của đời người, tính tình thuần phác, việc dạy dỗ và hướng dẫn là thích hợp nhất. Mỗi hành tinh đều trải qua chu kỳ hỗn độn, mở cõi, sinh ra, hỗn độn và lại mở cõi mới. Không ai biết đã trải qua bao nhiêu lần chu kỳ như vậy, mỗi hành tinh đều có số lượng không thể đếm được. Ví dụ, Bàn Cổ là Tổ tiên mở cõi của vũ trụ chúng ta, vũ trụ của chúng ta đã được tạo ra lại nhiều lần. Và mỗi không gian và hành tinh đều có người mở cõi, không thể đếm được số lượng Tổ tiên mở cõi.”
(Còn tiếp)
Theo “Dung am ký sự” cuối thời nhà Thanh
Quân Tử – Epoch Times
Trung Hòa biên dịch
NTD Việt Nam