Hồi còn ở trong tù, tôi đã từng nghe kể rằng trại cai nghiện bán phụ nữ làm gái mại dâm, nhưng lúc ấy tôi không dám tin. Mãi sau này khi các phương tiện truyền thông phơi bày mọi việc ra ánh sáng, tôi mới tin đó là thật.
Những bộ phim truyền hình trình chiếu vào buổi tối trong trại giam đều là những bài ca ca ngợi ĐCSTQ một cách tinh vi, nhưng lại quá ư nhạt nhẽo.
Anh Hàn ngán ngẩm không xem phim, ngồi phía sau hỏi Hổ Tử đã bị bắt tổng cộng mấy lần rồi.
Hổ Tử đáp bằng một câu gây sốc: “Mười lần”.
Các Liễu nhi gia (những phạm nhân có địa vị cao) nghe vậy đều tự cảm thấy thua kém. Hổ Tử đáp lời mời của anh Hàn, bèn điểm lại các chiến tích của mình:
“Lúc nhỏ tôi đã bị bắt ba lần vì tội ẩu đả. 18 tuổi tôi dính vào bột trắng (heroin), thế là bị bắt vào khu giam giữ Hải Điến, bị đưa lên xe áp giải tới trại cai nghiện An Khang. Sau này tôi bị bắt vào khu giam giữ Thuận Nghĩa, rồi bị áp giải tới trại cai nghiện Thuận Khang. Về sau tôi lại bị bắt vào khu giam giữ Triều Dương, và bị đưa đến trại cai nghiện Thái Dương Cung.
Còn có một lần bị bắt, tôi gặp anh bạn là chỗ quen biết trong đội cảnh sát hình sự, vì thế mà tôi vào đó chưa đến hai giờ đã được rút án. Sau đó tôi và các anh em giang hồ lại bị bắt đến khu giam giữ Tây Thành, rồi bị áp giải tới trại lao động cưỡng bức Thiên Đường Hà. Thế là đã được bảy, tám lần rồi đấy.
Ra tù chưa tới nửa năm, tôi đến thôn Ngụy Công bán heroin, thế rồi bị bắt vào trại giam Hải Điến, bị kết án 6 năm tù. Giờ thì lại bị bắt vào tù. Anh xem, đã mười lần rồi đấy, thật đúng là thập toàn đại bổ!” (Chú thích của người dịch: Chơi chữ trong câu này: chữ Bổ (補 – bổ dưỡng) đồng âm với chữ Bộ (捕 – bắt giữ)).
Chúng tôi nghe vậy đều cười nghiêng ngả. Tôi hỏi cậu ta: “Lần này cậu bị bắt là vì chuyện gì?”
Hổ Tử đáp: “Gã tiểu tử đó muốn lập công để được giảm án nên đã cắn bừa vào tôi. Cảnh sát xông vào lục soát nhà tôi, bắt tôi với tội danh buôn bán ma túy, sau lại đổi thành tội ‘tàng trữ trái phép’. Tôi ném tiền cho họ nên nhiều nhất cũng chỉ 3 năm”.
Anh Trần hỏi: “Bao nhiêu gam heroin?”
“49 gam”.
Anh Hàn nói: “49 gam! Nếu là tội buôn bán ma túy thì có thể sẽ bị 10 năm tù trở lên.”
Hổ Tử vẫn thản nhiên nói: “Chẳng phải chỉ là tội ‘tàng trữ phi pháp’ sao? Từ không đến ba năm.”
Tôi tò mò hỏi: “Nếu trên 50 gam thì…”
Anh Hàn nói: “50 gam heroin thì ít nhất 15 năm tù, sẽ phải chạy chọt tới ‘bảy chỗ’, nghiêm trọng hơn chút thì tù chung thân, tử hình tạm hoãn, nếu gặp đúng chiến dịch ‘nghiêm trị’ thì là bị xử bắn rồi.”
Tôi nghĩ, nhất định là Hổ Tử có ô dù phía sau thì mới được đổi thành 49 gam, giảm nhẹ hình phạt. Anh chàng Hổ Tử này, tôi càng nhìn cậu ta lại càng thấy giống trùm buôn ma túy.
Hổ Tử nói: “Băng đảng thôn Ngụy Công đó chuyên buôn bán ma túy, ai mà chẳng có mấy trăm gam chứ? Chẳng qua khi bị bắt, trên tay họ chỉ là mấy gam”.
“Cậu đã đi bao nhiêu trại cai nghiện như thế rồi, thế đã cai được chưa?”
Hổ Tử liền chửi rủa: “Cai cái tử tiệt ấy! Cái lũ trại cai nghiện ấy à? Chúng nó biết cách vòi tiền, có nhân viên bảo vệ còn tuồn bột trắng vào trong đó. Việc đầu tiên chúng tôi làm khi ra khỏi trại cai nghiện chính là về nhà hút tiếp!”
Tôi hỏi: “Họ không trị liệu gì cho người nghiện sao?”
Hổ Tử lại kích động: “Trị cái tử tiệt ấy! Anh tin mấy tờ báo ấy à? Anh có biết là nghiện rồi thì họ trị thế nào không? Mùa đông giá rét, họ lấy ống cao su màu đen dày một inch nối vào vòi nước rồi vặn vòi phun, mãi cho đến khi cơn thèm thuốc không còn nữa. Tôi bị họ phun nước đến mức quần áo khắp người sắp đông cứng cả lại.”
Tôi rùng mình ớn lạnh: “Làm như thế có thể chữa được bệnh nghiện sao?”
Hổ Tử gật đầu nói: “Được chứ! Chiêu này của ĐCSTQ rất linh nghiệm”.
“Nếu chết người thì sao?”
“Vậy thì tính là chết do nghiện, chết uổng”.
“Hả? Vậy không có ai quản sao?”
“ĐCSTQ ngầm chấp thuận điều ấy. Chết trong trại cai nghiện là điều quá bình thường, mỗi lần vào đó tôi đều nghe nói có ‘liệt sĩ’. Điều ấy rất bình thường! Cho dù chết vì bị phun nước hay là chết vì bị đánh, thì họ đều nói là chết do nghiện. Trong trại có chỉ tiêu tử vong, và ở đây cũng có! Dù sao thì mạng của con nghiện rất rẻ mạt, gia đình cũng sẽ không kiện tụng gì”.
“Còn có chuyện đánh chết nữa sao?”
“Từ lóng ‘tẩu bản nhi’ (走板兒 – đánh đòn) là bắt nguồn từ trại cai nghiện. Đánh đòn trong trại cai nghiện là tàn nhẫn nhất, ở đó vô cùng chèn ép người ta. Sau khi bị giam giữ ở đó, người nghiện sẽ bị cưỡng chế đưa đến trại cai nghiện, một liệu trình là 5000 tệ, đến kỳ hạn mà không nộp tiền thì họ không thả người, sẽ mãi bị giam giữ ở đó. Anh xem, đó chẳng phải là nhà lao sao? Thuốc gì cũng không có, bệnh gì cũng không chữa, ai ở đó mà không tức giận chứ? Người ta không có nơi nào trút giận, liền trút lên tù nhân mới. Thế là đã định thành truyền thống, ai mới đến cũng đều bị đánh cả”.
“Đến cả ‘tẩu bản nhi’ cũng tính là ĐCSTQ ép sao?”
“ĐCSTQ ngầm chấp thuận điều này mà, nếu không thì vì sao tẩu bản nhi lại trở thành phong trào như thế? Nhà tù lợi dụng phạm nhân để quản phạm nhân, không dựa vào đánh đòn thì dựa vào gì? Lần đầu tiên bị áp giải tới trại cai nghiện, tôi thực sự muốn cai, kết quả lại bị đánh không ít. Đến lần thứ hai tôi và vợ cùng bị đưa đi…”
“Ơ, hai vợ chồng chú em lại cùng chung chí hướng thế cơ à?”, anh Hàn đùa.
Hổ Tử gật đầu: “Lần thứ hai tôi dùng tiền, thế là được làm tay anh chị ở đó, là người đứng đầu, tất cả ‘Phiếu quỷ’ đều nằm trong tay tôi, tận mấy vạn tệ liền! Mỗi ngày tôi được hai phần suất ăn trưởng ban, vợ tôi một phần. Có một tên vô lại vừa đến liền ra mặt thách thức tôi, chửi tôi là ‘đồ mèo hoang vô danh, đồ giày cỏ không số’”.
“Tôi rút chìa khóa ra mở còng, hắn ta nhìn thấy tôi có chìa khóa mới biết đã đụng độ phải ‘mèo đại ca’ rồi. Tay chân của tôi lôi hắn ta đi rồi nện 200 đòn chân ghế, cũng không bịt miệng hắn, cả tòa nhà đều nghe thấy tiếng hắn ta kêu gào. Lúc sau không còn tiếng kêu gì nữa thì bác sĩ (cũng là cảnh sát) mới đến. Vị bác sĩ ấy là chỗ quen biết với tôi, ông nhìn thấy tôi liền quay đầu rời đi, căn bản không hề quản. Tên vô lại ấy liền ôm chân bác sĩ, bác sĩ cũng không quay đầu lại, cứ thế lôi hắn ta ra ngoài. Sau đó ông ấy cắt bỏ chỗ da thịt thối rữa ở mông hắn ta rồi mới khâu miệng vết thương, hắn nằm bệt một chỗ hai tháng vẫn chưa dậy được”.
“Còn có một gã tiểu tử khác, đám tay chân của tôi nhảy lên tung cùi chỏ một cái…” Hổ Tử nói rồi dùng khuỷu tay vạch một vòng tròn từ ngoài vào trong, làm ra vẻ đập mạnh. “Cùi chỏ đập vào eo lưng, lúc ấy hắn liền tiểu ra máu, thì ra một quả thận bị đánh cho hư tổn rồi, chưa được hai ngày liền thả ra. Đối với nữ phạm nhân thì tẩu bản nhi lại còn tàn nhẫn hơn.”
“Người ta không cai nghiện gì cho các cậu sao?”
“Cai cái gì chứ? Ngay cả nhân viên bảo an còn tuồn heroin vào trong trại thì còn cai nỗi gì? Nếu họ thực sự cai cho bạn thì trại cai nghiện lấy gì mà kiếm tiền? Cảnh sát lấy gì mà nhận thưởng? Như thế họ sẽ không có khách hàng quay lại. Mà cũng không chờ đến khi anh quay lại, cảnh sát sẽ cưỡng chế đưa anh vào trong! Anh nghĩ xem, trại cai nghiện mà thật sự cai được cho người ta thì chẳng khác nào chặn mất con đường kiếm tiền của ĐCSTQ rồi.”
Tôi hít một hơi.
“Hổ Tử, cậu vì sao mà nghiện?” Tiểu Long thêm vào một câu.
“Các anh em của tôi không có tiền, họ lại nghiện hút, thế là họ lừa cho tôi hút để tôi nuôi họ”.
Tôi hỏi: “Hổ Tử, thế cậu không muốn cai à?”
“Ai mà không muốn cai chứ? Bao nhiêu năm như thế, tôi đã đốt vào đó hơn ba triệu Nhân dân tệ rồi. Bởi vì heroin mà tôi đã bị bắt bảy lần, mỗi lần vào trại giam tôi đều muốn cai, nếu tính thêm cả lần tôi tự cai thì đã là tám lần rồi”.
Tôi hỏi: “Nhưng giờ thì trông cậu cứ như là không nghiện ấy”.
“Khi vừa vào đây, tôi đã lên cơn nghiện đến mức lăn lộn khắp sàn, nằm trên đất cả tuần mới dậy được, suýt chút nữa tôi lại lên cơn nghiện đến chết. Các anh chớ nhìn thấy bên ngoài tôi không có vẻ nghiện nữa, nhưng cơn nghiện trong tâm thì còn lớn hơn nữa, ra ngoài vẫn còn phải hút!”
Tiểu Long hỏi: “Hổ Tử, nếu cậu cùng luyện công với tôi thì việc cai nghiện sẽ không còn khó nữa”.
Anh Trần nói khinh miệt: “Cậu ta như thế còn có thể luyện Pháp Luân Công sao?”
Hổ Tử hỏi: “Sao tôi lại không thể?”
Tiểu Long nói: “Hổ Tử, tôi từng gặp một anh bạn, anh ấy còn gầy hơn cả cậu nữa, sau khi luyện Pháp Luân Công thì hoàn toàn cai nghiện được rồi”.
Hổ Tử ngạc nhiên: “Thật sự linh nghiệm vậy sao?”
Tiểu Long nói: “Cậu cứ luyện cho tốt, học cho tốt, đừng làm liều như trước, cậu tự nhiên sẽ không còn hút nữa”.
Cuộc nói chuyện này đã cho tôi thêm nhận thức. Tôi hiểu ra vì sao tỷ lệ tái nghiện ở Trung Quốc lại cao nhất thế giới. Hãy tạm không nói rằng trại cai nghiện lấy danh nghĩa cai nghiện để vắt kiệt những con nghiện như thế nào, cũng tạm không nói rằng cảnh sát và bảo vệ trong trại cai nghiện bí mật tuồn ma túy vào để kiếm tiền đen ra sao, mà chỉ riêng phương thức cai nghiện tàn khốc ấy đã bức ép người ta trở nên nổi loạn, không thể nào cai nghiện được.
Tôi thật sự không dám tưởng tượng: Phạm nhân càng không cai được ma túy thì cơ cấu chuyên chính của chính quyền lại càng kiếm được tiền! Hãy xem họ đã làm thế nào:
Bước 1: Với mỗi cá nhân bị giam giữ, trại giam yêu cầu chính phủ cấp một phần trợ cấp.
Bước 2: Công an, kiểm sát, tòa án bóc lột tới mức kiệt quệ các phạm nhân trong trại giam.
Bước 3: Phạm nhân từ trại giam bị đưa đến trại cai nghiện, trại cai nghiện liền vắt kiệt những phạm nhân này.
Bước 4: Trại cai nghiện bí mật buôn bán ma túy, thậm chí có trại cai nghiện cá biệt còn bán nữ phạm nhân cho kỹ viện để kiếm tiền.
Hồi ở trong tù, tôi đã từng nghe kể rằng trại cai nghiện và trại tập trung bán phụ nữ làm gái mại dâm, nhưng lúc ấy tôi không dám tin. Mãi cho đến sau này khi các phương tiện truyền thông phơi bày mọi việc ra ánh sáng, tôi mới tin đó là thật.
Vào ngày 16/3/2002, phóng viên điều tra cải trang vào thăm trại, nhờ đó đã lật tẩy bức màn đen tối này: Trại cai nghiện Trường Châu bán nữ phạm nhân làm gái mại dâm, tội ác này bắt đầu muộn nhất cũng từ 9/2001. Ngay khi sự việc bị phát giác, quản giáo liền trở thành con dê thế tội, nhưng cũng chỉ bị phán tù chung thân mà thôi. Còn tên đầu sỏ là giám đốc trại La Hiền Văn lại không hề bị đưa ra công lý, hơn nữa còn đe dọa đến mức người tố cáo không dám về nhà. Sau này dưới sự kháng nghị quyết liệt của dân chúng, ông ta chỉ bị phán 2 năm tù, còn phó viện trưởng Lưu Quốc Hoa thì bị phán 9 tháng tù, và hoãn thi hành án một năm (tương đương với không thi hành án). Vì bằng chứng đã bị tiêu hủy, nên rốt cuộc vẫn không thể biết chính xác có bao nhiêu phụ nữ đã bị buôn bán làm gái mại dâm.
Bước 5: Trại cai nghiện bóc lột phạm nhân đến kiệt quệ, bóc lột xong liền đẩy họ ra xã hội. Khi họ dính líu đến ma túy thì lại bắt họ vào trại giam, quay trở lại bước đầu tiên.
Trong khi đó, sự ấm áp của Đảng lại được cực lực tuyên truyền!
Sự việc này cứ lặp đi lặp lại tuần hoàn, tiền tài cũng cứ cuồn cuộn chui vào túi, thật đúng là thần cơ diệu toán!
(Còn tiếp)
Theo Diệp Quang – Epoch Times
(Đăng lại từ Broad Press Inc)
Minh Tâm biên dịch
NTD Việt Nam