Tác giả: Đồng Hân
[ChanhKien.org]
Chương 1: Hậu đức tải vật
Mục 1: Sự vĩ đại của đức tính người mẹ
2. Người vợ dịu dàng: phụ, nam, phu, tử, hòa, hợp, phúc (Kỳ 2)
Truyền thuyết Nguyệt lão buộc sợi chỉ hồng
Thực ra ban nãy chúng ta nói về vấn đề “ông lão luôn làm đúng” vẫn còn nội hàm thâm sâu và đạo lý rất sâu sắc. Người Trung Quốc xưa đều kính trời, văn hóa truyền thống có một câu gọi là kính trời biết mệnh, ở Trung Quốc đại lục ngày nay rất nhiều người tranh cường với chồng, không tuân theo lãnh đạo, hơn thua với cha mẹ, vì sao? Là bắt nguồn từ tư tưởng đấu với trời đấu với đất, loại cuồng vọng này trong mắt người xưa thực sự không thể hiểu nổi, trời đất nuôi dưỡng vạn vật, con người ở trong đó, biết ơn còn không kịp, sao lại dám đi tranh cường chiến đấu với trời đất chứ? Không muốn sống nữa sao? Câu chuyện “ông lão luôn làm đúng” có nội hàm bên trong là người vợ tin tưởng chồng, trẻ con tôn kính người già, con cháu tôn kính tổ tiên, kèm theo đó là sự biết ơn của con người đối với Thần Phật, sùng kính thiên địa.
Khi người Trung Quốc kết hôn, thường nói câu “trời đất tác hợp” hoặc “trời ban lương duyên”, chính là nói rằng hôn nhân của hai người là do trời định, vì vậy bạn cảm thấy an bài của ông trời là sai sao? Không hề!
Trời cao biết bao nhiêu, cho nên sự an bài của ông trời là tốt nhất, tuy rằng lúc đó bạn không hiểu. Mọi người có biết trước khi vợ chồng kết hôn với nhau đều có Nguyệt lão buộc sợi chỉ hồng, mọi người nghe qua câu chuyện này chưa? Nguyệt lão là cách nói bắt đầu xuất hiện từ triều đại nhà Đường, ở đây cũng có truyền thuyết về việc ấy.
Trong những năm Trinh Quán triều đại nhà Đường, mọi người có biết Trinh Quán không? Chính là niên hiệu của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, Trinh Quán chi trị. Lúc này có một người trẻ tuổi tên Vi Cố, cha mẹ anh mất sớm, anh luôn muốn lập gia đình, muốn có sự ấm áp của gia đình, cho nên anh ta muốn tìm một người vợ tốt để kết hôn, gặp mặt rất nhiều người nhưng đều không được. Khi Vi Cố sống ở Tống Thành, có người giới thiệu cho anh một cô tiểu thư con nhà quan, hẹn đến sáng ngày hôm sau gặp mặt.
Anh ra ngoài sớm từ khi trời vẫn còn chưa sáng, trên trời vẫn còn treo vầng trăng sáng. Anh ta đến sớm, ở trong rừng vừa hay gặp được một ông lão đang ngồi dựa vào tảng đá, bên cạnh ông có một cái túi lớn. Ông lão đang đọc sách, anh đi tới hỏi: “Lão nhân gia, ông xem sách gì vậy?” Anh chàng lại nói: “Cháu biết rất nhiều văn tự, ngay cả tiếng Phạn của Ấn Độ cháu đều biết, tại sao chữ trên sách của ông cháu không đọc được?” Lão nhân nói: “Chữ này đương nhiên cậu không nhận ra được, đây là Thiên thư, phàm nhân làm sao biết được”. “Vậy ông đến đây làm gì?” Lão nhân nói: “Vì chúng tôi cai quản chuyện của nhân gian, đương nhiên là chúng tôi phải đến. Không phải ta đến không thích hợp, mà cậu đến quá sớm rồi, cho nên mới gặp được ta”.
Vi Cố tò mò hỏi: “Ông cai quản việc gì ạ?” Lão nhân nói: “Ta quản chuyện hôn nhân”. Vi Cố nói: “Vậy trong túi của ông đựng gì thế ạ?” Lão nhân đáp: “Trong túi của ta đựng toàn là dây tơ hồng. Cho dù là già hay trẻ, bất kể họ giàu hay nghèo, địa vị cao thấp chênh lệch bao nhiêu, gia đình cách bao xa, hoặc hai gia đình hai bên là kẻ thù, chỉ cần lấy sợi tơ hồng này buộc lên chân hai người, thì chuyện hôn nhân của họ sẽ không thoát được”. Vi Cố nghe thấy liền hỏi: “Vậy ông xem cháu và vị tiểu thư hẹn gặp hôm nay có thể thành không?” Lão nhân nói: “Không thành, sợi dây của hai người đều đã buộc xong rồi”. Vi Cố hỏi: “Vậy ông nói xem vợ của cháu đang ở đâu?” Lão nhân nói: “Vợ của cậu bây giờ mới có ba tuổi”. Vi Cố nói: “Ông có thể để cháu nhìn cô ấy một chút không?” Ông già nói: “Cậu không cần nhìn, tôi nói với cậu, một lát nữa họp chợ có bà lão họ Trần bán rau ôm một đứa trẻ, chính là cô ấy”.
Trời vẫn còn chưa sáng, anh đi cùng với lão nhân. Vi Cố đến khu chợ đó vừa nhìn thì đúng là có một người bán rau, bà lão này bị mù một mắt, toàn thân bẩn thỉu ôm một đứa trẻ, đứa trẻ này lớn lên có thể xấu xí và bẩn thỉu. Ông già nói đó chính là vợ của anh, dây tơ hồng đã buộc xong rồi. Anh ta vừa nhìn thì thấy trong lòng rất khó chịu, về đến nhà liền rất tức giận, anh nói đã bẩn thỉu lại còn xấu xí. Anh liền mài dao, sau đó nói với thủ hạ, rằng ngươi đi giết chết đứa trẻ đó cho ta.
Ngày hôm sau, người thủ hạ này ra ngoài muốn tìm giết đứa trẻ, vì ngoài chợ đông người, người này trong tâm hoảng sợ, một đao chém xuống không chuẩn, kết quả đâm trúng ấn đường, người ta nhìn thấy có người muốn giết người, đều tụ lại, người thủ hạ sợ quá đành vội vàng bỏ trốn. Về nhà nói rằng không giết được, đâm trúng ấn đường. Không giết được, Vi Cố cũng không còn cách nào.
Sau đó Vi Cố tìm rất nhiều người con gái khác đều không thành, sau này anh ta đến vùng khác làm quan. Cấp trên của Vi Cố rất xem trọng anh ta, liền giới thiệu khuê nữ của mình cho anh, khuê nữ này rất xinh đẹp, kết hôn xong cũng rất hạnh phúc. Kết quả là sau một năm anh ta phát hiện ở giữa ấn đường của vợ mình có dán một bông hoa mai, cả năm nay chưa từng tháo xuống, anh liền hỏi: “Tại sao nàng luôn dán cái này, ngay cả rửa mặt cũng không gỡ ra?” Người vợ nói với anh: “Người cha hiện nay của thiếp không phải là cha ruột, khi cha ruột làm quan ở Tống Thành không may mắc bệnh mất sớm, mẹ và anh trai cũng bất hạnh qua đời, sau đó được nhũ mẫu họ Trần nuôi dưỡng. Lúc đó có khoảng hơn 10 mẫu đất trồng rau, bà mang thiếp theo trồng trọt, vì có tình cảm rất sâu đậm với thiếp, cho nên ngay cả khi bán rau cũng đều bế theo”. Vi Cố nghe thấy liền nói: “Có phải là bà lão đó bị mù một mắt không?” Người vợ nói làm sao chàng biết? Anh nói chính là ta sai người đâm vào ấn đường của nàng đó….. Thì ra đây là người vợ mà ông trời đã định cho anh ta, đương nhiên sau đó hai người họ có cuộc sống rất hạnh phúc, bởi vì người biết kính thiên mệnh, lòng mang sự biết ơn, không tham cầu, không hành động mù quáng, trân quý những gì đang có hiện nay, cho nên hai vợ chồng họ tôn kính lẫn nhau, quý trọng lẫn nhau, đương nhiên sẽ có hạnh phúc.
Quá khứ giảng trời đất tác thành, sự an bài của ông trời là tốt nhất, cho nên cổ nhân đều giảng kính thiên biết mệnh. Con người ngày nay, coi trọng tiền bạc, ở đâu có nhiều tiền thì đến nơi đó, mà không phải nói rằng chúng ta có một công việc có thể bảo đảm cuộc sống chính thường của chúng ta, bảo đảm cho chúng ta có thể cho đi hoặc hiến tặng cho người khác đã là rất tốt rồi. Mọi người đều là giáo viên, thực ra giáo viên là có trách nhiệm, bạn lựa chọn làm giáo viên hay lựa chọn ngành nghề khác là không giống nhau, bởi vì giáo viên là cần phải làm gương cho người khác.
Giống như đứa trẻ thường nói một câu: “Cô giáo chúng ta nói thế!” có được thanh thượng phương bảo kiếm này, người lớn nói thế nào cũng không nghe. Khi đứa trẻ nói “cô giáo nói vậy”, bạn có biết câu nói này có ý nghĩa gì không? Đây giống như “ông lão luôn nói đúng” ý nói rằng thầy cô chúng ta là đúng nhất, có phải là ý nghĩa này không? Cha mẹ bạn nói không được, thầy cô chúng ta không dạy như vậy, khi chúng nói “cô giáo chúng con nói vậy”, câu nói này có cứng nhắc không? Lý lẽ hùng hồn. Đương nhiên có thể đứa trẻ đã nghe lầm, giáo viên không giảng ý đó, nhưng lại cho rằng là như vậy. Nhưng giáo viên chúng ta nói và người bán hàng nói ý nghĩa không giống nhau, giáo viên là làm gương mẫu.
Nói vợ chồng là trời đất tác thành, chúng ta làm giáo viên cũng như vậy, thành thật mà nói công việc của bạn là trời ban lương duyên, bởi vì những cô giáo xung quanh các bạn đều là có duyên phận, chẳng phải nói rằng “tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng” mà. Cho nên nói nửa kia của bạn đã dùng dây buộc với bạn rồi, tuy nói giống như nói đùa, nhưng bạn nên quý trọng tất cả những gì bên cạnh bạn, tuy rằng tiền lương của trường mầm non nhiều hơn một chút, nhưng bạn suy nghĩ một chút bây giờ bên cạnh bạn có nhiều chị em như thế, nếu chúng ta xây dựng tốt môi trường này thì có phải là hạnh phúc của chúng ta không? Hơn nữa nơi nào nhiều tiền cũng có áp lực hơn, đúng không? Nhiều tiền có yêu cầu của nhiều tiền, để chúng ta nghiên cứu tàu con thoi thì chúng ta thực sự nghiên cứu không nổi, vậy chúng ta làm chuyện chúng ta có thể làm. Những đứa trẻ này cần chúng ta, môi trường của trường mầm non này rất tốt, đúng là trời ban lương duyên.
Có một câu chuyện như thế này: Có một chú chim bị thương, được một người đưa về nhà chữa trị cho nó. Chú chim này mọc một đôi cánh màu bạc rất đẹp, vì để báo đáp ơn trị thương nên đã hót cho người đó nghe, tiếng hót đặc biệt hay. Có một ngày người này đi trên đường nghe người ta nói có loài chim mọc một đôi cánh màu vàng rất đẹp. Về nhà anh nhìn chú chim màu bạc này liền nghĩ: Nếu như có một con chim màu vàng thì tốt. Anh ta cảm thấy chú chim màu vàng hót nhất định còn hay hơn thế này, vì nghĩ như vậy nên anh ta đã chê bai chú chim màu bạc. Sau một khoảng thời gian, chú chim màu bạc nói: “Bởi vì anh đã cứu mạng tôi, vì để báo đáp anh, tôi đã hót cho anh nghe, bây giờ anh cũng không thích tôi nữa, vậy thì tôi phải đi rồi”.
Như vậy chú chim này đã bay đi, lúc này trời sắp hoàng hôn, chú chim này hướng về phía mặt trời bay đi, anh ta nhìn thấy chú chim bay về phía mặt trời thì đôi cánh màu bạc phát ra ánh sáng màu vàng, thì ra chú chim có đôi cánh màu vàng đẹp nhất mà người ta truyền tai nhau chính là ở bên cạnh mình! Đời người cũng như vậy, mất đi rồi mới biết trân quý, cho nên mọi người chúng ta cần phải trân trọng duyên phận được ngồi cùng với nhau, tương lai bạn kết giao bạn bè, kết hôn cũng phải trân trọng duyên phận của các bạn, trân trọng những người bên cạnh mình, những người đàn ông khác có đẹp trai cỡ nào, anh ta cũng không phải chồng của bạn, đúng không?
Còn một điểm này, vì anh ta là người ngoài nên bạn hiểu rất ít về anh ta. Kể một câu chuyện hiện đại, có một anh chàng cảm thấy rằng vợ anh ta ăn mặc rất không vừa ý, anh ta nhìn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp ngồi phía đối diện ở văn phòng làm việc của mình, cảm giác rất tốt. Vì vợ anh ta thường hay kêu ca, đầu tóc rối bù, không chú ý ăn mặc. Sau đó sắp đến ngày lễ tình nhân, anh ta muốn lãng mạn một chút, liền mua hoa tặng cho người ta, anh ta lén lút đến nhà của đồng nghiệp, đến cổng nhà cô ấy vừa nhìn thì thấy, a, đồng nghiệp nữ này đang la mắng con cái, đầu tóc cũng bù xù, còn đi một đôi dép lê, anh ta vừa nhìn đã thấy dáng vẻ này còn chẳng bằng vợ của mình.
Là ý nghĩa gì đây? Không thể chỉ nhìn nhân tố bề mặt, sự việc thông thường còn có mặt khác nữa, những người bên cạnh bạn, vì tiếp xúc nhiều nên bạn có thể nhìn ra khuyết điểm của họ, bởi vì hầu hết người và sự việc đều có hai mặt khác biệt, có mặt này thì nhất định tồn tại mặt khác, bạn trai cũng vậy, chồng cũng thế, họ tuy rằng có khuyết điểm như vậy, phải chăng còn có sở trường khác? Anh ấy tuy rằng không có tiền, tuy nói rằng không có tiền đương nhiên cũng không thể nào thiếu đói, nhưng anh ấy trân trọng bạn, đủ để sống hạnh phúc cùng với bạn. Bạn muốn tìm một người có nhiều tiền, anh ta sẽ trân trọng bạn sao? Anh ta yêu thích sắc đẹp, đợi sống chung với bạn một thời gian lâu rồi, phải chăng anh ta sẽ lại đi tìm một người xinh đẹp hơn, cho nên không thể chỉ nhìn một mặt, con người còn có mặt khác nữa. Những người quen thuộc bên cạnh chúng ta, chúng ta thường nhìn thấy chỗ không tốt của họ, nhưng họ cũng có chỗ tốt của mình, chẳng qua bạn nhắm mắt làm ngơ. Cho nên nói vợ chồng, đồng nghiệp đều là như vậy, mọi người phải trân trọng lẫn nhau.
Khi chúng ta là con gái, chúng ta cần học tốt chữ hiếu, tôn kính cha mẹ giống như trời vậy; khi chúng ta làm vợ, giữa hai người với nhau quá khứ gọi là cương nhu kết hợp, âm dương hòa hợp, nam giống đàn ông, nữ giống phụ nữ, thì hai người các bạn mới có thể hòa hợp. Chữ Trung Quốc rất thần kỳ, mọi người hãy nhìn hai chữ hòa hợp (和合) trong câu chuyện về Hòa hợp nhị Tiên, chữ “hòa” (和) là sự hòa thuận giữa bạn và anh ấy, chữ “hợp” là hợp nhất làm một, hai người các bạn hợp lại cùng nhau, hợp thành một gia đình, cho nên quá khứ giảng rằng phu hòa thê nhu, người vợ chính là một người nhu thuận. Thực ra bà lão mà chúng ta giảng ở trên cho rằng ông lão luôn đúng chính là thuận, phụ nữ chú trọng lấy nhu khắc cương, không phải là thuận theo chồng thì phụ nữ chúng ta bị bắt nạt, thực ra đó là nét đẹp của âm nhu, cũng là hạnh phúc của bạn.
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/149017
Ngày đăng: 14-04-2024
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org