Tác giả: Ngưỡng Nhạc
[ChanhKien.org]
Nữ tướng Dương gia đại phá kỵ binh thiết giáp (Thanh Ngọc/The Epoch Times)
Theo Tống sử, Dương Diên Chiêu là một trong những danh tướng kháng Liêu của triều Bắc Tống. Ông trấn thủ miền biên ải hơn 20 năm, khiến cho người Liêu (hay còn gọi là người Khiết Đan) mười phần khiếp sợ. Người Liêu cho rằng Sao Lục Lang (tướng tinh) là khắc tinh của họ, mà Dương Diên Chiêu lại trí dũng thiện chiến như Sao Lục Lang hạ phàm, nên người đời cũng gọi ông là “Dương Lục Lang”.
Những câu chuyện được cải biên từ lòng trung nghĩa của Dương Diên Chiêu và phủ Thiên Ba của Dương gia tướng bảo gia vệ quốc, ở thời nhà Nguyên đã có đủ loại phiên bản được đưa vào hí khúc, tiểu thuyết và bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ), được lưu truyền rộng rãi và nhận được nhiều sự yêu mến của quần chúng. Trong loạt bài “Dương Diên Chiêu truyền kỳ” này, tác giả xin được phép thuật lại những câu chuyện tuyển chọn được lưu truyền trong dân gian, những mong cùng độc giả thưởng thức những câu chuyện đã lưu truyền ngàn năm của bậc anh hùng Dương Lục Lang.
Kỵ binh thiết giáp là loại quân mà người và ngựa chiến đều khoác giáp sắt kiên cố. Binh chủng này có năng lực phòng ngự và tấn công cực cao, chủ yếu sử dụng để công phá các đội hình bộ binh tại tiền tuyến. Trong lịch sử cả đông lẫn tây đều có ghi chép về những chiến tích huy hoàng của loại quân này. Nước Liêu thời Bắc Tống cũng có một đội quân tinh nhuệ như thế, có lần còn khiến quân Tống phải sa vào cảnh chiến đấu gian khổ, nhưng đội quân này về sau bị đánh bại như thế nào? Chuyện này phải nhắc tới truyền thuyết các nữ tướng Dương gia đại phá kỵ binh thiết giáp đã được lưu truyền ở Hà Bắc cả nghìn năm nay…
Đội quân thiết giáp hùng mạnh – quân Tống vất vả chống đỡ
Đại tướng Hàn Xương của nước Liêu liên tiếp bại trận trước Dương Diên Chiêu, trong lòng không cam nên luôn suy nghĩ cách thay đổi phương pháp đánh hòng trở lại xâm lược. Vì thế sau khi được Tiêu Thái hậu đồng ý, hắn đã tiêu tốn một lượng lớn tiền của huấn luyện một đội kỵ binh thiết giáp, chuẩn bị tấn công Tam Quan. Đội kỵ binh này đều là các nam tử cường tráng được tuyển chọn kỹ lưỡng, mình mang áo giáp được rèn từ thép tốt, đội hình từ ba đến năm người cùng với ngựa xung phong nơi sa trường, tại khu vực bình nguyên gần như là đánh đâu thắng đó.
Sau khi đội kỵ binh thiết giáp được huấn luyện một thời gian, Hàn Xương cảm thấy thời cơ đã chín muồi, vì vậy mang theo Da Luật Hưu Ca, Da Luật Khánh, Thổ Kim Tú, Đại Bằng, Hắc Tháp, Ma Lí, Chiêu Cát… hơn chục vị tướng, dẫn theo năm vạn đại quân đến Ứ Khẩu Quan khiêu chiến.
Khi ấy đúng vào lúc Dương Diên Chiêu vì vất vả lâu ngày mà sinh bệnh. Nhưng vì việc phòng thủ quan trọng, chỉ đành chịu đựng đau yếu mặc giáp trụ ra trận. Hàn Xương nhìn thấy Dương Diên Chiêu nghênh chiến, liền quát mắng: “Dương Lục Lang! Mấy lần trước ngươi đều may mắn thắng ta, khiến ta không thể cất nổi đầu trước mặt Thái hậu. Lần này đại quân thiết giáp của ta đã thành, cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta!”
Dương Diên Chiêu lớn tiếng quát lại: “Hàn Xương! Chớ nói xàm, để xem bản lĩnh thực sự như thế nào!”
Hai người lao về phía nhau, Dương Diên Chiêu đang mang bệnh trong người, không muốn đánh lâu, vì vậy vừa ra tay một cái là dùng tuyệt chiêu, liên tục mấy thương, ý đồ trong thời gian ngắn nhất đánh bại Hàn Xương. Mới khai chiến mà Hàn Xương đã phải chống đỡ hết sức vất vả, sau mấy chục hồi, Hàn Xương không địch lại được, lập tức quất ngựa chạy về, đồng thời ra hiệu lệnh.
Chỉ thấy tướng Liêu là Da Luật Khánh, Thổ Kim Tú dẫn theo một đại đội kỵ binh thiết giáp như hồng thủy mãnh thú xông tới. Dương Diên Chiêu thấy vậy, lập tức lệnh cho Nhạc Thắng, Dương Hưng, Tiêu Tán bày trận phòng ngự, vừa chỉ huy cung thủ bắn tên. Nhưng loạt tên thứ nhất bắn ra, phát hiện kỵ binh thiết giáp gần như không tổn hại chút nào. Mạnh Lương lập tức lệnh cho đội cung lớn ra trận, bắn liên tiếp mấy đợt, cuối cùng khiến cho đợt thiết giáp kỵ binh thứ nhất bị thương tổn đôi chút, nhưng không thể ngăn cản được thế công của chúng.
Đội kỵ binh thiết giáp kia cứ ba đến năm ngựa hợp thành một tổ, cứ thế tấn công mạnh mẽ vào tuyến đầu cầm giáo dài của quân Tống. Nhạc Thắng, Dương Hưng, Tiêu Tán cùng Dương gia tướng sĩ đón đánh chính diện. Sau một thời gian hai bên đánh nhau kịch liệt, mặc dù gắng gượng đỡ được thế công của đội kỵ binh thiết giáp, nhưng quân Tống cũng bị thương vong nghiêm trọng. Dương Diên Chiêu lại ra lệnh cho Trần Lâm, Sài Cảm dẫn tướng sĩ đánh từ hai cánh vào. Nhưng đánh nhau hồi lâu mà vẫn giằng co không xong, đối mặt với một đám quân thiết giáp có lực chiến đấu cực mạnh này, chỉ có Nhạc Thắng, Dương Hưng, Tiêu Tán và các tướng lĩnh là giết được lượng lớn quân địch, còn lại các quân sĩ bình thường rõ ràng đều lép vế.
Lúc ấy Hàn Xương ở hậu phương lại hạ lệnh, chuẩn bị lệnh cho Da Luật Hưu Ca, Đại Bằng, Hắc Tháp cùng những người khác dẫn theo lượng lớn kỵ binh thiết giáp tiến hành mấy đợt tấn công nữa. Mắt thấy cục diện chiến trường bất lợi, Dương Diên Chiêu lập tức cưỡi ngựa Bạch Long xông vào trận địa quân địch. Hai người Da Luật Khánh, Thổ Kim Tú thấy thế lập tức giơ thương ngăn cản. Nhưng thế công của Dương Diên Chiêu mãnh liệt, hơn mười chiêu đã đánh cho hai người này rơi xuống ngựa, bị thương bỏ chạy. Quân Tống thấy chủ tướng quân địch bỏ chạy, sĩ khí vụt tăng, dốc sức đánh địch, mới có thể dần dần đỡ được thế công đợt đầu của đội kỵ binh thiết giáp.
Mắt thấy đại quân đông gấp mấy lần sắp tới, để tránh thiệt hại lớn hơn nữa, Dương Diên Chiêu hạ lệnh rút quân về thành. Ông lệnh cho những người như Nhạc Thắng, Dương Hưng, Trần Lâm vừa đánh vừa lui, còn bản thân mình dẫn đội thân binh đi cuối cùng chặn hậu. Dương Diên Chiêu cầm cây thương vàng có tua trắng xông vào quân địch, thế như mãnh hổ xuống núi. Ông liên tiếp thi triển tinh túy của thương pháp Dương gia, đội thiết giáp nặng nề kia từng nhóm, từng nhóm bị xuyên thủng như giấy mỏng trước cây thương kia, cứ mấy chiêu là hạ được mấy tên thiết giáp. Mấy khắc đồng hồ sau, máu huyết đã nhuộm mấy đoạn đường, trong chớp mắt lượng lớn quân thiết giáp đã ngã xuống. Trên chiến trường Dương Diên Chiêu như thiên thần giáng trần. Những binh sĩ quân Liêu còn sống thấy vậy đều sợ hãi, không dám tiến lên.
Lúc ấy đại bộ phận quân Tống đã rút lui an toàn vào trong quan. Đại quân đến sau của Da Luật Ca, Đại Bằng, Hắc Tháp mới đến tiền tuyến, từ trong thành mưa tên, hỏa pháo nhất loạt phóng ra, quân Liêu khó có thể tiến được một bước. Dương Diên Chiêu hô lớn: “Hàn Xương! Hôm nay dừng lại ở đây, ngày khác đánh tiếp!” Nói xong trở về trong thành.
Vương Lan Anh, Dương Diên Kỳ dẫn quân trợ giúp
Hàn Xương thấy Dương Diên Chiêu thu quân, chỉ huy đại quân tấn công thật mạnh. Mạnh Lương, Tiêu Tán chỉ huy đội cung lớn bắn tên, tên như mưa trút xuống, lại kết hợp với sức phòng thủ của hỏa pháo, mìn chấn thiên, mạnh như kỵ binh thiết giáp cũng khó mà đột phá nổi. Hàn Xương ra lệnh lập trại tại chỗ, chuẩn bị sau này tấn công. Không lâu sau khi Dương Diên Chiêu về thành, lập tức lảo đảo không vững. Ông vốn đã gắng gượng mang bệnh ra trận, thể lực sớm đã cạn kiệt. Các tướng sĩ lập tức đi tìm quân y đến chữa trị cho ông.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Dương Diên Chiêu gọi các tướng sĩ tới bàn bạc cách phá địch. Trong hội nghị, Mạnh Lương, Tiêu Tán đề nghị chủ soái dưỡng bệnh, Nhạc Thắng tạm thời đảm nhiệm việc phòng thủ, trước mắt thủ thế đợi quân cứu viện của triều đình tới. Dương Diên Chiêu lại nhận định thủ lâu tất bại, khó lòng lâu dài, nhất định phải tìm cách loại bỏ được sự uy hiếp của kỵ binh thiết giáp. Ông muốn tự mình làm mồi nhử, dẫn kỵ binh thiết giáp vào chỗ hiểm sau đó đập tan bọn chúng. Nhưng các tướng sĩ tỏ vẻ phản đối, cùng nhau xin chủ soái ưu tiên dưỡng bệnh, những người còn lại gian khổ chiến đấu đợi thay đổi. Dương Diên Chiêu khổ não vì đang có bệnh trong người, bất đắc dĩ tạm thời đồng ý, lại tiếp tục suy nghĩ kế sách phá địch. Sau khi hội nghị kết thúc, Mạnh Lương thả bồ câu đưa hai lá thư về, gửi tới triều đình và phủ Thiên Ba xin quân chi viện.
Mấy ngày sau Hàn Xương đều ở bên ngoài thành chửi bới, nhưng quân Tống treo biển không đánh, chửi mắng thế nào tùy thích, liên tục mấy hôm như vậy. Lại qua mấy ngày nữa, đúng lúc Dương Diên Chiêu đang đả tọa tĩnh dưỡng, vệ binh xin vào báo cáo, phu nhân và thị vệ xin gặp. Dương Diên Chiêu chưa kịp phản ứng, thì hai người đã xuất hiện trước mặt.
Dương Diên Chiêu vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi: “Lan Anh, nàng sao lại tới đây? Lại còn mang theo một thiếu niên ít tuổi nữa”.
Vương Lan Anh trả lời: “Nghe nói biên quan có việc khẩn cấp, cho nên thiếp mang theo nữ binh trong phủ tới đây trợ chiến”.
Dương Diên Chiêu nói: “Không ngờ kỵ binh thiết giáp của Hàn Xương lại lợi hại như vậy, quân ta tổn thất không nhỏ, e rằng sẽ là một trận chiến gian khổ. Võ công của nàng cao cường thì không sao, nhưng các nữ binh khác có đánh được không? Còn nữa, vị thiếu niên bên cạnh nàng là ai?”
Chỉ thấy vị thiếu niên kia tháo bỏ mặt nạ dịch dung (hóa trang thay đổi khuôn mặt) và khăn trùm đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú động lòng người và mái tóc đen dài rồi nói: “Ca, đến cả ca cũng không nhận ra, xem ra thuật dịch dung của muội thành công rồi!”
Dương Diên Chiêu kinh ngạc vui mừng nói: “Diên Kỳ! Bát muội, đúng là muội rồi! Nhiều năm không gặp, muội trở thành một cô nương duyên dáng yêu kiều rồi”.
Dương Diên Kỳ nói: “Nghe mẹ nói biên ải có chuyện nguy cấp. Ca lại đang có bệnh trong người, chị dâu lại đòi ra tiền tuyến bằng được. Muội cũng muốn đến xem xem tình hình thế nào, cho nên đi theo tới đây”.
Dương Diên Chiêu nói: “Chiến trường nguy hiểm ác liệt, tuyệt không phải là chuyện trẻ con. Huống hồ muội tuổi còn nhỏ chưa đánh giặc bao giờ”.
Dương Diên Kỳ nói: “Muội đã học qua binh pháp, biết được sự lợi hại của thiết giáp, nhất định phải dùng kế mới phá được, cho nên trên đường đi đã cùng chị dâu nghĩ ra kế sách phá địch”.
Sau đó chị dâu em chồng hai người cùng nói rõ cho Dương Diên Chiêu ý đồ phá địch…
Nghe xong, Dương Diên Chiêu trả lời: “Kế này khả thi, nhưng là một kế hiểm, lỡ muội xảy ra bất trắc, ta làm sao ăn nói với mẫu thân đây? Đối mặt với quân thiết giáp như lang như hổ, những vị tướng mạnh trong quân ta còn phải cật lực chống đỡ, huống chi là các nữ binh?”
Vương Lan Anh nói: “Chàng yên tâm! Thiếp đã trải qua trăm trận, huống hồ thước ngắn tấc dài, người nào cũng có điểm mạnh điểm yếu riêng! Nữ nhân cũng có vũ khí chuyên biệt cho mình. Ngày xưa thời Tam Quốc, Đổng Trác ỷ thế đại quân của Tây Lương và mãnh tướng Lữ Bố làm loạn kỷ cương triều đình. Trong thiên hạ mười tám lộ chư hầu nổi tiếng là có trăm vạn hùng binh, nhưng lại chẳng có cách nào. Mà mỹ nhân Điêu Thuyền lại dùng sức một mình mình để trừ được gian thần, an định xã tắc. Dương gia nữ tướng chúng ta hôm nay lại không bằng được Điêu Thuyền năm đó hay sao?”
Dương Diên Chiêu chỉ còn cách đồng ý: “Trong lòng phu nhân đã quyết như thế, vậy vất vả cho nàng rồi!”
Nữ tướng tham chiến – đại hiển thần uy
Nói xong, Dương Diên Chiêu tìm các vị tướng sĩ tới để bố trí kế hoạch tác chiến. Không lâu sau khi sắp xếp ổn thỏa, Hàn Xương lại đem đại quân tới trước cổng quan khiêu chiến. Nhạc Thắng, Dương Hưng, Trần Lâm mấy người dẫn quân ra khỏi quan. Đội ngũ mấy trăm nữ binh do Dương Diên Kỳ dẫn đầu cũng đứng bên cạnh.
Hàn Xương thấy thế cất tiếng cười lớn: “Dương Lục Lang sợ quân thiết giáp của ta, giả bệnh không ra là xong, lại còn gọi một đám nữ binh ra tự tìm cái chết. Đây là đánh không lại ta, đưa mỹ nữ ra để xin hàng đây mà!”
Dương Diên Kỳ đáp lời: “Hàn Xương ngươi chớ càn rỡ đứng đó mà khua môi múa mép, xem ta khiến ngươi phải chịu khổ đây”. Nói xong dẫn nữ binh xông về phía Hàn Xương. Không đợi Hàn Xương phải ra tay, Ma Lí, Chiêu Cát hai vị tướng Liêu đã tranh nhau dẫn quân xông lên phía trước, đánh nhau với Dương Diên Kỳ. Thương pháp của Dương Diên Kỳ nhanh nhẹn xảo quyệt, đối mặt hai viên tướng Liêu, đánh mấy chục hồi cũng không rơi xuống thế hạ phong.
Hàn Xương xem hai bên đánh nhau mãi không xong, nói: “Các ngươi đúng là vô dụng! Hai ngươi đánh một con đàn bà cũng không xong, xem ta đây!” Nói xong hắn giục ngựa vung xoa tự mình ra trận, nhưng mấy chiêu thăm dò đều bị Dương Diên Kỳ né được hết. Sức lực của Dương Diên Kỳ không bằng được Dương Diên Chiêu, nhưng tốc độ lại rất nhanh, ngay từ đầu Hàn Xương đã phải cật lực chống đỡ. Sau mấy chục hồi, Hàn Xương bắt đầu thể hiện bản lĩnh thực sự: “Xem chiêu này của ta dời núi Hoa Sơn đây!” Thế công của Dương Diên Kỳ bị luồng lực đạo phá tan, thiếu chút nữa làm rơi binh khí.
Nàng lập tức nhảy về phía sau, bắn ra mấy đợt ám tiễn. Hàn Xương bất ngờ không kịp đề phòng nên trúng tiễn. Hắn nói: “Haha! Tiểu cô nương quả là mạnh mẽ, nếu ta không có áo giáp chế tạo từ thép tốt bảo vệ thì đã bị thương nặng rồi”.
Hàn Xương ra lệnh cho kỵ binh thiết giáp ra trận. Đội quân Dương gia nữ binh đối mặt với kỵ binh thiết giáp hùng mạnh nhưng không sợ chút nào, dũng cảm cùng quân Tống chiến đấu. Nữ binh sức lực không bằng nam giới, nhưng tốc độ rất nhanh, lại biết phải tấn công vào đường nối là chỗ yếu nhược trên bộ giáp. Ban đầu chưa rơi vào thế khó, nhưng địch đông ta ít, dần dần cảm thấy khó chống đỡ nổi, vừa đánh vừa lui.
Hàn Xương trong lòng có tính toán, hắn ra lệnh cho quân chia làm hai lộ. Da Luật Hưu Ca, Ma Lí, Chiêu Cát dẫn quân về phía Nhạc Thắng, Dương Hưng đang đứng trước quan để kiềm chế, còn bản thân dẫn số còn lại có Da Luật Khánh, Thổ Kim Tú, Dã Long, Đại Bằng, Hắc Tháp cùng các tướng lĩnh tấn công về phía đội nữ binh. Dương Diên Kỳ thấy quân Liêu đã trúng kế, liền tháo mặt nạ và khăn trùm đầu xuống, để lộ ra mái tóc dài và khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp. Hàn Xương và các tướng Liêu thấy thế như mở cờ trong bụng.
Hàn Xương nói: “Mỹ nhân đẹp lắm, nhất định phải bắt được nàng phong lưu vui vẻ một phen!” Mấy tên tướng Liêu thấy đối mặt với đám nữ binh trẻ tuổi, tên nào tên nấy mắt như bốc hỏa, liều mình giục ngựa đuổi tới. Đám nữ binh theo Dương Diên Kỳ chạy về phía đông nam, cuối cùng chạy vào trong Tống Lục (Lưu) Khẩu. Nơi này là một đầm lầy bùn nhão đầy nguy hiểm, được Dương Diên Chiêu khi ở biên ải thiết lập thành một trạm kiểm soát phòng thủ.
Dụ địch vào trong khẩu, đại phá kỵ binh thiết giáp
Đối mặt quan khẩu này, Hàn Xương lại lớn tiếng quát: “Đuổi theo cho ta! Bất kể trước mắt là đầm rồng hang hổ gì, cũng phải bắt được đám nữ binh này cho ta!”
Nói xong, Hàn Xương dẫn kỵ binh thiết giáp tiến vào, chỉ thấy bên trong đường đi hẹp và dài, hai bên đều là bùn nhão, lại thêm buổi sáng sương mù dày đặc, tầm nhìn cực thấp. Đội nữ binh chỉ mang trang bị nhẹ ra trận, tốc độ rất nhanh, một loáng đã chạy mất không còn tung tích. Mà kỵ binh thiết giáp liên hoàn của Hàn Xương tuy mạnh mẽ trên mặt phẳng, nhưng đi vào đầm lầy thì cực kì cồng kềnh, tốc độ chậm chạp. Không lâu sau, Hàn Xương cuối cùng cũng phát hiện đội quân người ngựa khổng lồ của mình đều bị vây hãm ở trong cái đầm lầy lớn này tiến thoái đều không xong.
Lúc ấy Mạnh Lương, Tiêu Tán xuất hiện, một tiếng hiệu lệnh vang lên, bốn phía phóng hỏa, mưa tên rơi xuống. Thì ra trong đầm lầy này còn trộn thêm dầu hỏa, biến nó trở thành một biển lửa. Quân thiết giáp tuy giỏi phòng ngự, nhưng cũng không chịu được lửa thiêu, trong chốc lát tiếng kêu than vang trời dậy đất. Hàn Xương vội vàng lệnh cho binh sĩ tháo thiết giáp chạy khỏi đầm lầy. Nhưng đã quá trễ, quân thiết giáp ai nấy đều đã mắc kẹt trong đầm lầy, không bị lửa thiêu chết thì cũng bị chết đuối hoặc bị bắn chết. Quân Tống đang mai phục ở bốn bề cũng sôi nổi giết địch. Những quân Liêu nào may mắn thoát ra khỏi được đầm lầy thì bị quân Tống lấy gậy móc dài kéo ngã xuống ngựa, không bị giết thì cũng phải đầu hàng. Dương Diên Kỳ dẫn theo một đội tướng sĩ cả nam lẫn nữ, cẩn thận vây chặt đám quân Liêu này.
Hàn Xương dẫn theo hơn chục tên tướng Liêu ra sức phá vây. Hắn vung đại xoa đánh về hướng Dương Diên Kỳ. Sau khi hai người giao đấu hơn chục chiêu, mấy tên tướng Liêu như Da Luật Khánh, Thổ Kim Tú, Dã Long cũng tham gia trận đấu, Dương Diên Kỳ bị vây công rơi vào tình thế nguy cấp. Lúc ấy chỉ thấy hơn chục cây phi đao như tia chớp bắn tới. Hàn Xương vất vả lắm mới đỡ được một đao, nhưng mấy tướng Liêu còn lại đa số đều trúng đao bị thương.
“Hừ! Mấy người nam các ngươi sao lại vây đánh một cô nương như thế, thật quá mất mặt! Đại đao Vương Lan Anh ta phải giáo huấn các ngươi một chút!” Chỉ thấy một vị nữ tướng cao lớn cưỡi hãn huyết bảo mã đứng trên đài cao, Hàn Xương nói: “Ngươi chính là Vương Lan Anh? Nghe nói ngươi chính là thê tử của Dương Lục Lang, trước đây còn giết không ít tướng sĩ của ta, hãy xem ta bắt cả hai bọn ngươi đây, còn sợ Dương Lục Lang không đầu hàng ta hay sao?”
Hàn Xương nói xong liền đánh về phía Vương Lan Anh, hắn thăm dò mấy chiêu, đều bị hóa giải hết. Hàn Xương nói: “Không tệ, có một chút bản sự! Xem chiêu này của ta lực dời Hoa Sơn đây!” Một bổ như sấm vang chớp giật ấy bị Vương Lan Anh đỡ được, hai người liên tục qua lại hơn chục chiêu. Mỗi chiêu của Vương Lan Anh đều khiến hổ khẩu (gan bàn tay) của Hàn Xương tê dại, hắn than thầm trong lòng: “Trời ạ! Võ công của mụ hổ cái này không hề kém Dương Lục Lang…”
Sau khi hai người giao đấu hơn chục chiêu, Hàn Xương rơi vào thế hạ phong. Vương Lan Anh chọn đúng thời cơ, sử dụng tuyệt kỹ gia truyền Càn Khôn Đao Pháp. Hàn Xương ngăn cản không được, để hở trung lộ, đại đao của Vương Lan Anh vung lên một cái, trước ngực đeo thiết giáp chế bằng thép tốt của Hàn Xương bị chọc một lỗ lớn, máu tươi lập tức phun ra. Hàn Xương khiếp sợ tái mặt, thua trận, vội vàng ra lệnh cho mấy tên tướng lĩnh bao vây Vương Lan Anh. Vương Lan Anh một mình chống đỡ mấy tên tướng Liêu nhưng không mảy may rơi xuống thế hạ phong. Lúc ấy Mạnh Lương, Tiêu Tán, Dương Diên Kỳ cũng tới tấp gia nhập trận chiến. Tình thế quân Liêu cực kì bất lợi, bị tiêu diệt chỉ còn là vấn đề thời gian.
Không lâu sau trời đã tới trưa, sương mù trên đầm lầy cũng dần tản đi. Hàn Xương phát hiện trong đám cỏ lau có đường chạy về phương Bắc, hạ lệnh cho toàn quân chạy về hướng đó. Hắn cưỡi con chiến mã Sư Hống Thú dẫn đám tàn quân liều mạng chạy trốn, cuối cùng cũng chạy thoát giữ mạng, nhưng phần lớn kỵ binh thiết giáp đã chết và bị thương nặng nề. Tướng Liêu Hàn Xương, Đại Bằng và Hắc Tháp may mắn chạy được, nhưng Thổ Kim Tú, Dã Long và Da Luật Khánh bị Vương Lan Anh chém rớt xuống ngựa. Cách xa nơi ấy trước cửa Ứ Khẩu Quan, Da Luật Hưu Ca dẫn theo kỵ binh thiết giáp cũng không đột phá được phòng tuyến của quân Tống, cuối cùng chỉ đành ảm đạm rút quân.
Đến đây quân Tống đại thắng, biên ải cũng tạm thời được yên ổn, chuyện kể về Dương gia nữ tướng dũng mãnh khắc chế quân địch, đại phá kỵ binh thiết giáp cũng lưu truyền tại địa phương từ đó tới ngàn năm sau.
Tư liệu tham khảo:
“Dương Lục Lang uy chấn Tam Quan khẩu” – Nhà xuất bản Nhân dân Hà Bắc – Xuất bản năm 1984, Triệu Phúc Hòa, Lý Cự Phát… sưu tập.
“Dương gia tướng ngoại truyện” – Nhà xuất bản Thiếu niên Nhi đồng Hà Bắc – Xuất bản năm 1986, Triệu Vân Nhạn sưu tập chỉnh lý.
Dịch từ: https://www.epochtimes.com/gb/24/3/3/n14194007.htm
Ngày đăng: 04-08-2024
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org