Một cô bé đồng nghiệp hỏi tôi rằng “cô có biết hát ru không?”. Tôi ngại ngùng nói “cô chỉ nhớ một hai câu thôi”. Cô bé thích thú tiếp tục: “cô hát thử cho con nghe với”, “nhưng mà cô không nhớ rõ lời” – cuối cùng tôi đã làm cô bé cụt hứng.
Làm mẹ tuổi 20
Nếu không trải qua 2 lần làm mẹ tôi cũng không biết được hát ru như thế nào và những lời ru ấy ra sao. Lần đầu làm mẹ ở cái tuổi 20 non nớt không biết gì, mọi thứ đều do mẹ của tôi lo liệu. Không giống một người phụ nữ chững chạc đủ hiểu biết tôi cứ việc mang thai rồi chờ ngày sinh nở.
Sau khi con gái đầu lòng ra đời tôi luôn phải lay hoay với giấc ngủ của con. Cho đến hiện tại tôi vẫn còn rất sợ những đứa trẻ hay quấy khóc, đặc biệt là vào ban đêm hay trước những giấc ngủ của chúng. Tiếng khóc của trẻ con khiến tôi đau đầu và mệt mỏi. Những lúc như thế mẹ tôi đều phải can thiệp dỗ bé.
Hai con của tôi có một điểm chung là thường hay quấy khóc trước giờ đi ngủ và dường như không thể nằm yên trên nôi hay trên giường mà dỗ được. Tôi nhớ rất rõ, mẹ tôi đã đặt chúng trên võng và đưa lắc rất mạnh, rồi hát thật lớn. Bạn không thể tưởng tượng được cái võng lắc mạnh thế nào, cứ như là con tôi sẽ rơi ra ngoài vậy, cái chân võng thì kêu cành cạch.
Lúc đó tôi nghĩ đứa trẻ này có phải chúng thích cảm giác mạnh không? Chúng thì khóc, mẹ tôi thì cứ hát, tiếng hát át tiếng khóc của chúng. Mẹ tôi bảo tôi phải hát to thế này thì mới được. Nhưng tôi rất ngại hát những lời ru, tôi sợ người ta nghe, tôi khá là mắc cỡ về việc ấy.
Cứ như thế hai đứa trẻ lớn lên trong lời ru của bà. Mỗi khi mẹ tôi có việc đi đâu tôi rất lo lắng vì sợ mình không thể dỗ con ngủ. Nhưng ngày đó cũng xảy ra, lúc vừa sinh bé thứ hai được vài tháng thì ngoại tôi mất, mẹ tôi phải về quê lo đám tang cho ngoại.
Tôi phải tự dỗ con thôi. May quá ở nhà không có ai, tôi đã có thể hát mà không sợ ai nghe thấy. Con bé thường quấy khóc tầm 7 giờ đến 11-12 giờ tối. Tôi phải bế con trên tay, đi tới đi lui không dám đặt xuống. Tôi nhớ lại lời hát ru của mẹ và nghêu ngao:
Những câu hát ru ầu ơ
“Ầu ơ…má ơi đừng gã con xa, chim kêu vượn hú ờ…biết nhà má đâu..”
“Ầu ơ…chim đa đa đậu nhánh đa đa, chồng gần không lấy đi lấy chồng xa, lỡ mai cha yếu mẹ già, chén cơm đôi đũa…bộ kỷ trà ai dâng”
“Ầu ơ…Em tôi khát sữa bú tay ai cho bú thép ngày rày mang ơn”
“Ầu ơ…Má ơi đừng đánh con đau, để con bắt cá hái rau má dùng”
“Ầu ơ…Má ơi đừng đánh con đau, để con hát bội làm đào má coi”
Thế là trong vài ngày tôi đã trở thành người mẹ biết ru con. Tôi cũng có những khoảnh khắc làm mẹ, có “kinh nghiệm” cho con ngủ. Về sau, mỗi lần cho con về nội chơi tôi cũng tự tin và bớt lo lắng hơn, bớt “áp lực” hơn mỗi khi nghĩ đến ru con ngủ.
Hiện tại, con gái đầu của tôi cũng đã hơn 20 tuổi, rồi một ngày con bé cũng sẽ đi lấy chồng và tôi rồi cũng sẽ trở thành “một bà ngoại”, tiếp tục đưa lời ru cũ truyền cho con cho cháu. Chính vì thế tôi nghĩ mỗi ngày mình cũng nên ngâm nga vài câu hát ru để đỡ phải “mắc cỡ” trước mặt con cháu!
Mỹ Mỹ
Xem thêm:
Vạn Điều Hay