Có một lần, Đức Phật Thích Ca đi qua cửa nhà của trưởng giả Đỗ Đề. Ngài đưa mắt nhìn vào ngôi nhà thì thấy Trưởng giả không có ở nhà, nhưng Ngài thấy ngôi nhà của Trưởng giả rất nguy nga, ở bên cạnh phòng khách có để một cái ghế salon có thể ngả về phía sau.
Trưởng giả có nuôi một con chó trong nhà, và ông rất yêu quý con chó này. Bình thường ghế salon ở sảnh không cho người ngồi, nhưng ba bữa ăn của con chó thì con chó này leo lên ghế ăn, thậm chí nó được ăn bằng một chiếc bát xinh xắn chứa đầy thức ăn ngon.
Khi Đức Phật đi qua, con chó đang ăn trên ghế, nó nhìn thấy Đức Phật đi qua. Nó nhảy khỏi ghế và sủa dữ dội. Đức Phật nói với con chó: Kiếp trước đã như vậy, kiếp này cũng lại như thế, cái thói xấu này mãi không dứt!” Nói xong Đức Phật liền rời đi.
Con chó ngồi sụp xuống đất sau khi nghe những gì Đức Phật nói. Không lâu sau, Đồ Đễ trở về, con chó không quấn chân mừng như mọi khi, nó vẫn nằm bất động trên mặt đất! Ngay cả khi chủ nhân gọi nó, nó làm ngơ và trông rất khó chịu.
Vậy là chủ nhân hỏi đầy tớ, tại sao không vui? Người hầu báo với chủ rằng vừa rồi Đức Phật đã ở đây, con chó nhảy ra khỏi ghế và sủa ầm ĩ, sau khi Đức Phật nói vài câu, nó trở nên buồn và không muốn ăn nữa.
Vị trưởng giả ham mê chó nên liền đến gặp Phật và hỏi: “Ngài từ bi vậy mà sao đi ngang qua nhà con sao mà mắng con chó của con làm nó không vui?”
Đức Phật trả lời: “Ông quan tâm con chó này như vậy là vì kiếp trước con chó này từng là cha của ông. Vậy nên ông quan tâm đến nó và nó yêu mến ông thì cũng là chuyện bình thường”.
Trưởng giả Đồ Đề nghe được lời này của Phật Tổ, trong lòng không tránh khỏi nghi hoặc, bèn hỏi: “Làm sao con có thể chứng minh được đó là cha tôi?”
Đức Phật nói: “Cha của ông rất cố chấp về tiền bạc. Khi ông còn bé, ông ấy sợ tài sản bị mất mát, vì vậy mới đem một ít vàng và tài vật chôn xuống đất. Bởi vì chấp niệm của ông ấy rất nặng, nên sau khi chết vẫn chưa yên tâm về số vàng bạc này. Cho nên ông ấy mới chuyển sinh vào bào thai một con chó mẹ ở nhà ông. Vừa mới sinh ra nó đã đặc biệt yêu thích ông. Thường ngày cũng không có rời khỏi cái chỗ ngồi trong kiếp trước. Ông nếu không tin, có thể đi về hỏi nó, kiếp trước đã từng giấu tài vật ở nơi nào?”
Sau khi trưởng giả nghe vậy liền quay trở lại. Sau khi về đến nhà, ông vuốt ve nó một lúc rồi hỏ nó: “Nếu ngươi thực sự là cha của ta, hãy đưa ta đến nơi chôn cất đồ đạc của ngươi kiếp trước”.
Kết quả là con chó không ngừng ngửi ở chỗ dưới cái ghế dựa; cũng dùng móng chân không ngừng cào. Vị trưởng giả thấy con chó làm vậy thì bán tin bán nghi. Vì vậy mới gọi người làm dời cái ghế ra chỗ khác, rồi bắt đầu đào xuống phía dưới.
Khi trưởng giả nhìn thấy những thứ này, ông ta không kìm được mà bật khóc: “Thật khủng khiếp! Sự quyến luyến thật khủng khiếp! Cha tôi, để canh giữ những đồ đạc này, thậm chí đã trở về và tái sinh thành một con chó sau khi ông chết. ! “
Chấp niệm không buông, trầm luân trong lục đạo luân hồi, thật không biết đến bao giờ mới có thể thoát khỏi bể khổ trần gian!
Biên dịch: An Nhiên- Nguồn: secretchina
Xem thêm
Vạn Điều Hay