Tác giả: Ngưỡng Nhạc
[ChanhKien.org]
Dương Diên Chiêu truyền kỳ – Dương Bát Muội trộm kim đao (Ảnh: Hạ Quỳnh Phân/ The Epoch Times)
Theo Tống sử, Dương Diên Chiêu là một trong những danh tướng kháng Liêu của triều Bắc Tống. Ông trấn thủ miền biên ải hơn 20 năm, khiến cho người Liêu (hay còn gọi là người Khiết Đan) mười phần khiếp sợ. Người Liêu cho rằng Sao Lục Lang (tướng tinh) là khắc tinh của họ, mà Dương Diên Chiêu lại trí dũng thiện chiến như Sao Lục Lang hạ phàm, nên người đời cũng gọi ông là “Dương Lục Lang”.
Những câu chuyện được cải biên từ lòng trung nghĩa của Dương Diên Chiêu và phủ Thiên Ba của Dương gia tướng bảo gia vệ quốc, ở thời nhà Nguyên đã có đủ loại phiên bản được đưa vào hí khúc, tiểu thuyết và bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ), được lưu truyền rộng rãi và nhận được nhiều sự yêu mến của quần chúng. Trong loạt bài “Dương Diên Chiêu truyền kỳ” này, tác giả xin được phép thuật lại những câu chuyện tuyển chọn được lưu truyền trong dân gian, những mong cùng độc giả thưởng thức những câu chuyện đã lưu truyền ngàn năm của bậc anh hùng Dương Lục Lang.
(Tiếp theo kỳ trước)
Được mời làm phò mã – lần đầu thấy kim đao
Công chúa về đến hoàng thành nhanh chóng đến bảo điện ngói sắt của Thái hậu giao quân lệnh. Thái hậu biết con gái lần đầu ra trận đã giành được chiến thắng mà trước đây khó lòng có được, nên đã khích lệ nàng một phen.
Công chúa Diên Thọ nói: “Mẫu thân, không phải là công lao của con, mà là công lao của viên tướng tiên phong do con thu nhận, là chàng đánh bại Đại Đao Vương Lan Anh đấy!”
Nàng kêu Bát Muội ra bái kiến Thái hậu.
Thái hậu nhìn thấy Bát Muội, trong lòng rất vừa ý nói: “Thật sự là một thiếu niên đầy hứa hẹn, là phúc của Đại Liêu ta, ta phá cách phong cho ngươi làm Điện Tiền Đại tướng quân!”
Công chúa Diên Thọ đỏ mặt nói: “Mẫu thân, con trước đây đã nói ai mà áp đảo được các tướng thì sẽ trở thành phò mã của con. Nay chàng tỷ võ giành được vị trí đầu bảng, lại lập được đại công, cho nên chàng sẽ là phò mã cùng con thành thân”.
Tiêu Thái hậu cười nói: “Được! Được! Người này tuấn tú tài hoa, lại còn có mấy phần giống với phò mã Mộc Dịch nữa. Thế nên sau này thành thân xong, con không cần phải ghen tỵ với tỷ tỷ của con nữa!”
Công chúa Diên Thọ nghe thấy mẫu thân đồng ý hôn sự, mừng quá nhảy dựng cả lên, mặc kệ bên cạnh còn có mấy vị cận thần, vội nắm lấy tay của Bát Muội như muốn lập tức bái đường thành thân.
Bát Muội thấy thế đáp lời: “Đa tạ sự ưu ái của Thái hậu và công chúa. Tiểu sinh được sủng ái quá lại thấy vừa mừng vừa lo. Chỉ là trong nhà phụ thân mới mất, chiểu theo lệ của gia tộc thì phải đợi quá bảy bảy bốn mươi chín ngày mới được thành hôn, nếu không sẽ phạm tội bất hiếu”.
Thái hậu đồng ý: “Được! Xem ra ngươi còn là người con có hiếu, hãy làm như thỉnh cầu của nhà ngươi”.
Công chúa Diên Thọ đành phải nói: “Được rồi, đợi qua thời gian này, sau đó hai người chúng ta lập tức thành thân”.
Sau đó Bát Muội liền ở lại trong phủ của công chúa, không vào trong triều nữa để tránh bị các tướng lĩnh khác của quân Liêu nhận ra. Bát Muội hiểu rõ tâm lý của nữ nhi, nói với công chúa những lời ngon ngọt, lại còn che chở bảo hộ, công chúa Diên Thọ mê nàng như điếu đổ, việc gì cũng nghe lời nàng.
Mấy hôm sau, Bát Muội nói muốn đi ngắm các ngôi chùa ở gần hoàng cung, để cầu phúc cho phụ thân. Công chúa đáp ứng nàng, cùng Bát Muội du ngoạn các chùa, nhưng mấy ngày qua đi, vẫn không thăm dò được nơi giấu kim đao. Đúng lúc này, phò mã Mộc Dịch (Dương Tứ Lang) mượn cớ đến làm khách ở phủ công chúa.
Thừa dịp có cơ hội, chàng lén nói với Bát Muội: “Nghe Thái hậu nói các hạ đến từ biên quan, thuộc làu kinh sử, mẫu thân cũng là người Tống, nên đặc biệt tới đây bái kiến ôn lại chuyện xưa”. Bát Muội nói: “Tiểu sinh đúng là từ biên quan tới, từ lâu đã nghe đại danh của phò mã”. Bát Muội nhìn phò mã Mộc Dịch, đúng là tướng mạo của Tứ ca. Mặc dù hơn mười năm chưa gặp, nhưng vẫn ngờ ngợ nhận ra được.
Hai người hàn huyên mấy câu, Bát Muội nói ra mấy việc mà hai người đã từng có kỷ niệm với nhau, càng nói càng khó nén kích động, nước mắt tràn mi. Lúc này phò mã Mộc Dịch dường như đã hiểu ra, nói: “Lẽ nào người là…?”
Bát Muội nói nhỏ: “Ca! Nói nhỏ thôi, là Bát Muội đây, nghe nói kim đao của phụ thân ở đây, cho nên muội mới giả trang đến để tìm về”.
Mộc Dịch (Dương Tứ Lang) giật mình nói: “Đúng là muội rồi! Mười mấy năm không gặp, ta suýt chút nữa không nhận ra, mẫu thân và các huynh đệ vẫn khỏe chứ?”
Bát Muội đáp: “Mọi người đều khỏe! Hiện tại không thể nhiều lời, cẩn thận hành sự”.
Mộc Dịch (Dương Tứ Lang) đáp: “Huynh biết kim đao của phụ thân giấu ở Hộ Quốc Tự ở đông bắc hoàng thành, có nhiều lính canh giữ, khó lòng tiếp cận, không biết làm thế nào lấy được đao”.
Bát Muội ngẫm nghĩ rồi nói: “Muội đi tìm công chúa giúp”.
Sớm ngày hôm sau, Bát Muội xin công chúa Diên Thọ đưa nàng tới thăm Hộ Quốc Tự. Công chúa đưa nàng tới cửa chính điện, phát hiện cửa điện khóa chặt, chung quanh đứng đầy lính canh gác.
Bát Muội hỏi: “Điện này vì sao không mở cửa nhỉ?”
Công chúa Diên Thọ đáp: “Nghe nói nơi này đang để kim đao của Dương Nghiệp, sắp tới Bạch Thiên Tổ chuẩn bị làm phép, lo lắng có gian tế tới phá hoại, cho nên…”
Bát Muội hỏi: “Ta xem một chút có được không?”
Công chúa Diên Thọ nói: “Không có quân lệnh của mẫu hậu, người nào cũng không thể vào trong điện, phò mã có thể từ cửa sổ nhìn một chút”.
Bát Muội chỉ còn cách đứng gần cửa sổ nhìn vào trong, chỉ thấy kim đao bị xích sắt treo lơ lửng trên không, phải ngửa đầu mới nhìn thấy. Bát Muội nhìn thấy kim đao, nhớ về những kỷ niệm với phụ thân hồi ông còn sống, nhìn vật nhớ người, không ngăn được nước mắt tuôn rơi.
Công chúa Diên Thọ hỏi: “Phò mã vì sao đột nhiên bật khóc vậy?”
Bát Muội vội vàng dụi mắt nói: “Vừa nãy ngửa đầu lên nhìn, bị bụi bay vào mắt… chúng ta đi về thôi”.
Nàng không dám nhìn lại, vội vàng chuyển sang đề tài khác, tránh để công chúa nghi ngờ.
Bát Muội về phủ, cơm không muốn ăn trà không muốn động, càng ngày càng gầy yếu. Công chúa Diên Thọ sốt ruột muốn mời ngự y đến chữa bệnh. Nhưng Bát Muội lo lắng bị phát hiện là nữ nhân, nên khăng khăng nói mình không có bệnh, từ chối trị liệu, chỉ nói tâm tình mình không tốt, ra ngoài phủ đi dạo một lát sẽ tốt thôi.
Thực ra Bát Muội đúng là không có bệnh gì. Chỉ là sau khi nhìn thấy kim đao, liền nhớ tới cha anh mình vì nước mà hy sinh, mà xung quanh kim đao lại có rất nhiều binh lính bảo vệ khó lòng lấy được, nhất thời không nghĩ ra kế sách nào tốt, vì vậy rầu rĩ không vui. Lúc ấy phò mã Mộc Dịch (Dương Tứ Lang) đến thông báo xương cốt của phụ thân Dương Nghiệp đã bị nước Tống trộm mất. Bên trong hoàng thành nghe thấy tin này nhất thời lo sợ, không chỉ Hộ Quốc Tự tăng cường canh phòng, thậm chí sau khi mặt trời lặn, nếu không có quân lệnh của Thái hậu cho phép thì cũng không được ra ngoài. Bát Muội chỉ còn cách tìm đến Tứ Lang để bàn bạc đối sách.
Phò mã Mộc Dịch (Dương Tứ Lang) nói: “Thực ra phụ thân Dương Nghiệp anh dũng hy sinh, Tiêu Thái Hậu còn tổ chức quốc táng, rất là kính trọng. Binh sĩ nước Liêu nhiều người cũng không tán thành chuyện huyết tế. Ta cùng mấy vị đại thần phái chủ hòa liên danh dâng tấu, cầu xin Thái hậu dứt khoát thuận nước đẩy thuyền đưa kim đao trả về cho nước Tống, thỉnh cầu cho biên cảnh được yên bình. Nhưng dường như Bạch Thiên Tổ dùng tà pháp mê hoặc Thái hậu, hắn nói gì Thái hậu cũng nghe.
Bát Muội nói: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
Phò mã Mộc Dịch (Dương Tứ Lang) nói: “Ta nhiều nhất chỉ có thể sắp xếp cho mấy người thân tín đến Hộ Quốc Tự làm lính canh, như vậy muốn nhìn thấy kim đao thì còn được, chứ để lấy được kim đao thì còn khó hơn lên trời”.
Bát Muội nghe xong bất đắc dĩ chỉ còn cách về phủ.
Dương Tứ Lang, Thánh Mẫu trợ giúp
Mắt thấy ngày thành thân với công chúa càng ngày càng gần, Bát Muội sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Nếu thật sự thành thân, thì thân phận nữ giả trang nam của nàng chắc chắn sẽ bị lộ ra ánh sáng. Mà Hộ Quốc Tự thì canh phòng cẩn mật, mình thì lẻ loi, làm cách nào mới có thể trộm được đao đây?
Bát Muội trước mắt cũng nghĩ không ra được kế sách gì, chỉ còn cách ngồi trong phòng tĩnh tọa, hướng về phía Hộ Quốc Tự cầu nguyện xin anh linh của phụ thân phù hộ và Thần Phật gia trì. Hồi lâu sau, Bát Muội mệt quá chìm vào giấc ngủ, trong mộng có một vị mặc đồ gấm nhung màu trắng, tướng mạo trang nghiêm tới gọi nàng.
Bà nói: “Dương Bát Muội! Đừng nản chí, chỉ cần đặt tâm đi làm, dựa vào lòng hiếu với phụ thân và tâm vì nước chân thành của con, Thần linh chắc chắn sẽ giúp đỡ”.
Hôm sau Bát Muội tỉnh dậy, đột nhiên trong tâm nảy ra một kế, nàng nói với công chúa Diên Thọ: “Chúng ta không lâu nữa sẽ thành thân, nhưng mấy ngày gần đây ta bệnh cũ tái phát, đau đến chết đi sống lại, nàng xem phải làm sao?”
Công chúa lo lắng nói: “Sớm đã nói với chàng phải mời ngự y đến xem bệnh, giờ nếu đau quá thì phải làm sao?”
Bát Muội nói: “Nghe phò mã Mộc Dịch nói ở phía Tây bên ngoài thành có một vị thần y lánh đời, có thể trị được các chứng bệnh khó chữa. Nhưng ông ấy ban ngày ra ngoài hái thuốc, sau khi mặt trời lặn mới về nhà. Hiện tại không có lệnh của thái hậu thì không thể ra ngoài hoàng thành, phải làm sao bây giờ?”
Công chúa đáp: “Việc này đơn giản, tối nay ta đi thỉnh an Thái hậu, nhân cơ hội xin một thẻ lệnh cho chàng là được”.
Không lâu sau công chúa thực sự lấy được một thẻ lệnh, Bát Muội nhìn thấy rất vui mừng, liền cùng công chúa uống rượu hoan ca. Công chúa nhìn thấy tinh thần của Bát Muội đã tốt lên, cũng cao hứng theo, không chống đỡ nổi những lời mời mọc của Bát Muội, uống hết ly này tới ly khác, cuối cùng say mèm. Bát Muội sai cung nữ đưa công chúa về phủ nghỉ ngơi, sau đó liền đi tìm phò mã Mộc Dịch (Dương Tứ Lang), nói rằng một mình mình sẽ đi vào Hộ Quốc Tự để lấy đao.
Mộc Dịch (Dương Tứ Lang) nói: “Bát Muội! Dũng khí của muội thực khiến cho huynh tự thấy không bằng. Mấy năm nay ở lại Đại Liêu, ta không khi nào không nghĩ tới chuyện hai nước có thể hòa thuận sống chung với nhau, không còn đánh giết, cũng đã nhiều lần dâng tấu thỉnh cầu ngừng chiến, để người dân nghỉ ngơi hồi sức. Nhưng lại bị đám đại thần phái chủ chiến Hàn Xương phản đối gạt đi, mười mấy năm rồi thực sự cũng cảm thấy nản lòng. Nhưng hôm nay thấy muội tính toán một mình đi vào chỗ hiểm, ta sẽ gắng hết sức làm lớn một phen! Bây giờ có thẻ lệnh thì có thể thuận lợi ra ngoài thành rồi, vừa hay hôm nay có thân tín của ta đảm nhiệm việc phòng vệ Hộ Quốc Tự, ta sẽ phối hợp cùng muội trộm lấy kim đao!”
Bát Muội hỏi: “Tứ ca, làm như vậy huynh có gặp nguy hiểm không?”
Mộc Dịch (Dương Tứ Lang) đáp: “Kỳ thực Bạch Thiên Tổ cậy thế được Thái hậu sủng hạnh, tác oai tác quái, các tướng sĩ quân Liêu sớm đã bất mãn với hắn, chỉ là bề mặt vẫn đang nghe theo mệnh lệnh. Giờ hắn làm phép ô nhục di vật của tiền nhân, lại càng làm người khác coi thường. Hiện giờ các tướng sĩ trong hoàng thành phần lớn là bộ hạ cũ của ta, đại bộ phận đều không tán thành việc làm phép. Ta đã lén liên hệ với bọn chúng, nếu thực sự có người tới trộm đao, cũng không cần hết mình đối phó. Chỉ là Bạch Thiên Tổ lại tổ chức một nhóm người phòng vệ ở gần đó, để đề phòng vạn nhất, ta sẽ sắp xếp người ngựa âm thầm hỗ trợ ở phía sau”.
Bát Muội nói: “Tứ ca, có huynh trợ giúp, tin rằng có thể thuận lợi trộm đao, để hương hồn của phụ thân ở trên trời có thể an lòng. Sau này việc thành công rồi chúng ta cùng trở về Đại Tống nhé?”
Mộc Dịch (Dương Tứ Lang) nói: “Trận chiến ở bãi cát vàng năm đó, ta bị thương rồi bị bắt, nhân duyên tụ hội mới trở thành phò mã. Thê tử của ta công chúa Thiết Kính đối đãi với ta thật ý thật tình, ta không thể phụ nàng. Ông trời để ta một mình ở nước Liêu, chắc chắn có an bài, hãy đợi xem cơ duyên sau này đi”.
Tới nửa đêm, Mộc Dịch (Dương Tứ Lang) phái hai thị vệ thân tín cùng Bát Muội tới cửa thành. Tướng lĩnh thủ thành nhìn thấy thẻ lệnh của Thái hậu liền cho họ ra khỏi thành. Đến Hộ Quốc Tự, thị vệ lấy thẻ lệnh của Thái hậu ra, nói với lính gác cổng: “Thái hậu có lệnh, yêu cầu phò mã đưa kim đao vào trong hoàng thành cất giữ. Lính gác cửa thấy là người một nhà, lập tức cho vào. Bát Muội thuận lợi vào được trong đại điện, đúng vào lúc đang gỡ kim đao xuống thì không ngờ sợi xích sắt buộc kim đao có bố trí cơ quan, báo động đột ngột nổi lên. Bát Muội và mọi người nhanh chóng chạy ra ngoài chùa, nhưng đã quá muộn, chỉ thấy Bạch Thiên Tổ cùng lượng lớn người ngựa đã tới ngăn họ lại.
Bạch Thiên Tổ nói: “A! Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, ta sớm đã bố trí cơ quan, chính là để đề phòng vạn nhất. Tên kẻ cắp nhà ngươi nhanh chóng bỏ kim đao xuống, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”
Bát Muội thấy địch đông ta ít, chỉ đành lên ngựa quay đầu bỏ chạy. Bạch Thiên Tổ dẫn quân truy đuổi phía sau, lúc ấy một đoàn người mặc đồ đen xuất hiện, người nào người nấy che mặt, mặc y phục đi đêm, tấn công Bạch Thiên Tổ và đám quân sĩ. Mặc dù đoàn người của Bạch Thiên Tổ rất đông không thể đẩy lùi, nhưng viện trợ từ người mặc đồ đen (Tứ Lang) đã giúp Bát Muội có thời gian chạy thoát. Nàng chạy một mạch về phía Nam, nhìn thấy phía trước có một con sông, trên sông có một cây cầu nhỏ. Lúc ấy truy đuổi ở phía sau còn có mấy trăm người.
Bát Muội giục ngựa tăng tốc băng cầu qua sông. Ngay lúc nàng vừa qua cầu, đột nhiên một vị nữ thần mặc đồ trắng gấm nhung như trong giấc mơ của Bát Muội xuất hiện ở đầu cầu. Chỉ thấy vị ấy hua tay một cái, cả cây cầu nhỏ bị cắt đứt làm đôi. Đám quân Liêu truy đuổi phía sau thấy thế liền bị dọa cho ngây người, đứng hết cả lại không có cách nào qua sông. Bát Muội tăng tốc thoát khỏi hoàng thành. Bạch Thiên Tổ cho quân đi đường vòng đuổi theo, lại truyền lệnh cho các quan khẩu, nhưng các quan binh phòng thủ quan khẩu dường như cố ý kéo dài thời gian rồi làm qua loa cho xong. Thế là Bát Muội có thêm thời gian chạy khỏi kinh đô nước Liêu, nhanh chóng rời đi.
Trộm đao trở về, Lục Lang tương cứu
Lúc này công chúa Diên Thọ đang ngủ say cũng bị cung nữ gọi dậy, nói cho nàng hay phò mã đã trộm kim đao và bỏ chạy mất rồi. Công chúa Diên Thọ nghe xong tỉnh cả rượu, vội vã dẫn quân đuổi theo. Bát Muội liều mạng chạy một mạch về phía nam, nhưng vì là người bị truy nã, nên chỉ có thể đi đường nhỏ. Mấy ngày sau, quân đội của công chúa Diên Thọ đã dần dần đuổi tới, cuối cùng đuổi kịp Bát Muội ở gần biên giới Tống Liêu.
Công chúa Diên Thọ dường như vẫn chưa quên tình cũ, nàng ở phía sau Bát Muội hô lớn: “Xin phò mã dừng bước, không biết có điều gì hiểu lầm? Hãy bỏ kim đao xuống rồi từ từ nói chuyện!”
Nhưng Bát Muội không để ý tới, công chúa Diên Thọ ra roi thúc ngựa đuổi sát theo sau. Mắt thấy sắp đuổi được rồi, thì đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng pháo lệnh, cả vạn mũi tên bắn ra, nàng chỉ còn cách dừng ngựa không đuổi theo nữa.
Lúc ấy ở khu rừng phía trước xuất hiện một nhóm binh mã, Dương Diên Chiêu, Vương Lan Anh và các tướng sĩ nhất thời xông ra. Dương Bát Muội thấy thế vui mừng quá đỗi, giục ngựa nhanh chóng chạy tới hội họp cùng quân Tống. Công chúa Diên Thọ chỉ còn cách dừng lại.
Bát Muội trở lại trong hàng ngũ quân Tống rồi chậm rãi gỡ bỏ đồ hóa trang và khăn trùm đầu, quay về phía công chúa Diên Thọ nói: “Ta là Bát Muội con gái của Dương lão lệnh công. Cảm tạ công chúa đã đối đãi nồng hậu, ta bất đắc dĩ mới phải lừa gạt người, mong người thứ lỗi, cũng chúc cho người sau này gặp được lang quân như ý!”
Công chúa Diên Thọ nghe xong tức đến nghẹt thở nói: “Gian tế khá lắm, hóa trang giống lắm! Ta nhất định bắt ngươi lại dễ như trở bàn tay, khiến ngươi phải trả giá vì đã lừa gạt ta!”
Nhưng trước mắt quân Tống đã bày xong đội hình, Dương Diên Chiêu, Vương Lan Anh mấy người đều đứng ở đó. Công chúa tự biết quân đội của mình tuyệt không phải là đối thủ của họ, chỉ đành phẫn nộ rút quân về Liêu.
Vĩ thanh
Trên đường về, Dương Diên Chiêu, Bát Muội, Vương Lan Anh ba người sóng vai mà đi. Vương Lan Anh hỏi: “Phu quân, chàng làm sao biết Bát Muội gặp nạn, chẳng lẽ là thần giao cách cảm?”
Dương Diên Chiêu đáp: “Sáng hôm nay lúc đang luyện binh, ta đột nhiên cảm thấy tâm thần không yên, có một vị nữ thần mặc đồ trắng gấm nhung, tướng mạo trang nghiêm xuất hiện, nói rằng Bát Muội đang gặp nạn, phải khẩn cấp đưa quân ra ngoài quan cứu viện. Quay đầu nhìn lại thì vị ấy đã biến mất rồi. Ta nghĩ có việc tất sẽ có nguyên do, do đó triệu tập binh sĩ ra ngoài quan tuần tra, không ngờ liền gặp được Bát Muội”.
Bát Muội cũng nói: “Muội ở Đại Liêu sau khi trộm được kim đao, gặp phải ải khó, cũng được một vị nữ thần ăn mặc như vậy cứu giúp!”
Vương Lan Anh nghe xong trong lòng chấn động: “Vị nữ thần ấy ăn mặc, diện mạo như thế nào? Kể lại ta nghe xem”.
Nghe Bát Muội tả lại xong, Vương Lan Anh nói: “Là sư phụ! Muội là do Kim đao Thánh mẫu sư phụ của ta cứu”. Nàng lập tức xuống ngựa, hai tay chắp tay hợp thập hướng về phương bắc làm lễ nói: “Cảm tạ sư phụ đã âm thầm cứu trợ người nhà của con”. Dương Diên Chiêu, Bát Muội nghe xong, cũng cùng nhau xuống ngựa làm lễ, cảm tạ Kim đao Thánh mẫu cứu giúp.
Đến lúc này, kế hoạch huyết tế của Bạch Thiên Tổ đã thất bại hoàn toàn, mà Dương Tứ Lang cùng đám người áo đen giúp Bát Muội trộm đao cũng không bị lộ, cuối cùng cũng không phát hiện được gì. Sau này Bạch Thiên Tổ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, hắn đi tìm các sư huynh đệ tà phái của mình, lại còn mời sư phụ xuống núi trợ giúp, bày ra Thiên Môn Trận vốn thất truyền đã lâu, sau này sẽ kể tiếp.
Tư liệu tham khảo:
“Tân khắc nhị tục Dương Bát Muội thủ kim đao toàn bản” – Bộ sưu tập của Tụy Anh Lâu – phiên bản năm 1910.
“Dương Lục Lang uy chấn Tam Quan Khẩu” – Nhà xuất bản Nhân dân Hà Bắc – Xuất bản năm 1984 – Triệu Phúc Hòa, Lý Cự Phát, v.v. sưu tập
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/293688
Ngày đăng: 13-02-2025
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org