Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng được gọi là Pháp Luân Công) vào năm 2000. Trước khi đắc Pháp, tôi từng là một “đại ca” xã hội đen, thích ẩu đả, cướp bóc và phạm pháp. Nhiều người căm ghét và oán hận tôi.
Sau này tôi bị bắt, bị tống vào một trại tạm giam và bị tuyên án 18 năm tù. Tuy nhiên, mọi người sợ tôi vì tôi thường đánh các tù nhân khác và không bao giờ nghe lời lính canh.
Tiếp xúc với Đại Pháp, bước vào Đại Pháp
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Thông qua các phương tiện truyền thông do chính quyền kiểm soát, chính quyền đã phát tán những lời tuyên truyền dối trá ở khắp mọi nơi. Các tù nhân và các nhà giam cũng không là ngoại lệ. Tất cả mọi người đều phải bày tỏ thái độ và chỉ trích Pháp Luân Công.
Kỳ lạ là mỗi khi tới lượt tôi chỉ trích môn tu luyện, tôi lại bị cứng lưỡi và lẫn lộn, không thể nhớ nổi một từ trong bài phát biểu mà tôi đã chuẩn bị. Tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng và ngột ngạt khó thở.
Khi tôi ở trong trại tạm giam, một học viên Pháp Luân Công đã bị giam cùng phòng với tôi. Tôi đã chủ động hỏi ông ấy một số câu hỏi về môn tu luyện và muốn học nó, nhưng ông ấy chỉ mỉm cười và nói với tôi rằng tôi không thể nào làm được. Tôi trở nên kích động và muốn biết tại sao ông ấy lại nghĩ như thế, nhưng ông ấy chỉ mỉm cười đáp lại.
Vài ngày sau, một học viên khác tên là Lý cũng bị đưa đến phòng giam của chúng tôi. Ông ấy có một cuộn giấy, trên đó có chữ “Hồng Ngâm”.
Khi người giám sát phòng giam hỏi đó là cái gì, ông ấy đáp: “Đây là những bài thơ được viết bởi Sư phụ của Pháp Luân Công. Tôi đang học những bài thơ này.”
Tôi hỏi ông ấy đã phạm tội gì, ông ấy trả lời: “Tôi không phạm tội gì cả. Là chính quyền đang phạm một sai lầm khủng khiếp.”
Tôi để ý thấy ông Lý lau dọn sàn mỗi ngày, nên tôi đã hỏi người giám sát phòng giam của chúng tôi rằng tại sao ngày nào ông ấy cũng lau sàn. Người giám sát phòng giam đáp lời: “Ông ấy là người duy nhất tự nguyện làm việc đó.”
Tôi đã nổi giận và quát mắng anh ta. Anh chàng tội nghiệp đã rất hoảng sợ và hứa sẽ lập tức phân công người khác làm việc đó.
Ngày 21 tháng 3 năm 2000, một học viên Pháp Luân Công khác tên là Vương bị đưa đến phòng giam của chúng tôi. Khi bị đưa đến, ông ấy đã không ăn uống gì suốt ba ngày trước đó; tôi thấy ông ấy chỉ mỉm cười.
Người lính gác chịu trách nhiệm giám sát phòng giam của chúng tôi đã ra lệnh cho một số tù nhân tra tấn ông ấy. Tôi biết rằng bọn họ sẽ đổ 50 chậu nước lạnh lên đầu ông ấy, do đây là một luật bất thành văn rằng tất cả những người mới đến đều phải chịu hình thức tra tấn này.
Vào thời điểm đó, tôi đã tiếp xúc với một số học viên Pháp Luân Công, và thấy có thiện cảm đối với họ. Khi các tù nhân chuẩn bị làm theo yêu cầu của lính canh, tôi đã cảnh báo họ một cách nghiêm khắc: “Đừng có mà làm việc đó!”
Vì thế họ đã không làm.
Ông Vương đã nói chuyện với tôi rất nhiều về sự tốt đẹp của Đại Pháp. Thái độ thân thiện của ông ấy đã khiến tôi cảm động. Tôi muốn học các bài công pháp, do vậy ông ấy đã dạy tôi.
Tôi nhanh chóng học thành thục tất cả 5 bài công pháp và cảm thấy nó rất tốt. Ông Vương nói với tôi rằng chỉ luyện các bài công pháp thôi thì không đủ, tôi cần phải đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân nữa.
Vài ngày sau đó, ông Vương được thả ra. Sau ngày ông ấy được thả, người lính gác trong ca trực đã nói với tôi rằng ông Vương có ghé qua để gặp tôi, nhưng bị buộc phải rời đi. Tôi nghĩ nhất định là ông ấy đã ghé qua để tặng tôi sách, nên trong lòng cảm thấy rất tiếc nuối. Tới ngày thăm hỏi, trong căn phòng để gặp thân nhân, tôi thấy một người đàn ông bước vào, tôi lập tức biết rằng người này mang sách đến cho tôi. Ông ấy cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng nhìn ông ấy. Ông ấy bước đến và hỏi có phải tôi biết ông Vương không, tôi trả lời: “Ông mang sách đến cho tôi phải không?”
Đó là cách mà tôi có được cuốn Chuyển Pháp Luân. Tuy nhiên, tôi đã không đọc hết mà cất nó đi.
Sau đó hơn một tháng, một học viên Pháp Luân Công khác bị đưa đến phòng giam của tôi. Ông ấy đã rất ngạc nhiên khi tôi cho ông ấy xem cuốn Chuyển Pháp Luân, ông ấy hỏi: “Bằng cách nào mà anh có quyển sách này vậy?”
Tôi nói với ông ấy rằng ông ấy có thể mượn quyển sách của tôi. Ông ấy đã rất biết ơn, và ngày nào cũng đọc cuốn sách.
Tôi bắt đầu băn khoăn không hiểu ông ấy thấy điều gì hấp dẫn trong đó, nên tôi nghĩ tôi nên thử đọc một lần nữa. Vì thế tôi đã đòi lại cuốn sách.
Người học viên đó đã trả lại sách, nhưng nói rằng: “Tôi có thể mượn lại cuốn sách khi anh không đọc có được không?”
Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân lần này, tôi đã không thể buông cuốn sách xuống được nữa. Mỗi lời của Sư phụ đều khiến tôi xúc động sâu sắc. Sự từ bi vô lượng của Ngài đã thấm vào tận đáy lòng tôi, khiến một kẻ bạt mạng như tôi cuối cùng đã tìm được con đường chân chính trở về nhà. Sư tôn, Ngài vì cứu độ đệ tử mà đã phải khổ tâm an bài, đã phải chịu đựng rất nhiều!
Viết đến những dòng này, nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt tôi.
Chứng thực Pháp và phản đối cuộc bức hại trong 14 năm
Từ đó trở đi tôi đọc cuốn sách mỗi ngày. Người lính canh đã hỏi rằng tôi đang đọc cái gì vậy. Khi tôi trả lời đó là sách Chuyển Pháp Luân, anh ta đã nói với một sự khinh thường: “Một người như anh mà lại muốn tu luyện Pháp Luân Công?”
Tôi quay trở lại đọc sách và không để ý tới anh ta nữa. Tôi học Pháp một cách tinh tấn và luyện các bài công Pháp mỗi ngày.
Sau đó ba tháng, tôi bị phong trào ruột, với một lượng lớn máu đen thải ra. Sau đó tôi cảm thấy rất thoải mái. Khi tôi kể về tình huống này với người học viên, ông ấy đã nói rằng đó là dấu hiệu tốt vì Sư phụ đang tịnh hoá thân thể cho tôi.
Sư phụ giảng về tịnh hoá thân thể trong Chuyển Pháp Luân, điều đó đã thực sự xảy ra với tôi. Tôi đã quá phấn khích và tự nhủ trong tâm rằng tôi sẽ tu luyện tới cùng!
Một ngày, trưởng đồn cảnh sát và một nhóm cảnh sát đã tới kiểm tra các tù nhân. Họ thấy tôi đang ngồi trên sàn với một đống hạt tiêu bên cạnh, họ liền hỏi tôi đang làm gì.
Họ phá ra cười khi nghe tôi trả lời là tôi đang làm việc. Họ đều biết rằng trước đó tôi luôn từ chối làm bất kỳ công việc gì. Tôi không đáp lại và chỉ tiếp tục làm việc.
Một lần nọ, khi tôi đang đứng quanh quẩn thì một tù nhân trẻ chịu trách nhiệm giám sát các tù nhân khác đã quát tôi phải đi làm việc. Tôi nhìn cậu ta với một nụ cười mà không nói lời nào. Trước đây, tôi hẳn đã quát lại cậu ta, hoặc thậm chí đánh cậu ta tơi bời.
Khi những người khác thấy cậu ta quát tôi, họ đã vội chạy lại ngăn cậu ta. Cậu ta đã vô cùng sợ hãi khi được cho biết tôi là ai.
Tôi có thể tận hưởng sự tự do thoải mái bởi vì mọi người sợ tôi, khiến tôi có thể nhận tài liệu Đại Pháp từ các học viên ở bên ngoài. Sau đó tôi chia sẻ chúng với các học viên ở bên trong.
Tôi bảo các tù nhân giám sát ở tất cả các phòng giam không được bức hại học viên Pháp Luân Công, và phải để họ được học Pháp và luyện công. Tôi cố gắng hết sức để bảo vệ các học viên không bị bức hại.
Sau này, cảnh sát bắt đầu bức hại tôi, họ chuyển tôi sang một trại tạm giam ở một huyện khác. Ở đó, hai tay của tôi bị còng lại phía sau lưng suốt 24 giờ. Cái còng tay siết vào da thịt tôi. Sau vài giờ, tay tôi bị đau khủng khiếp, do vậy tôi bắt đầu nhẩm bài thơ của Sư phụ.
Tôi nhẩm đi nhẩm lại bài thơ, cuối cùng tôi đã sống sót qua được cửa ải này. Sau đó tôi tuyệt thực để phản bức hại. Tôi đã nhịn ăn trong 9 ngày.
Da của tôi đã chuyển sang màu tái xám khi tôi được đưa tới bệnh viện. Tôi nghe một bác sĩ nói với các cảnh sát: “Tại sao các anh để lâu như thế mới đưa anh ta tới đây? Lần sau mà không ăn lâu như thế này thì đừng đưa đến chỗ chúng tôi.”
Sau đó họ cố gắng rót thức ăn vào miệng tôi, nhưng tôi đã chống cự lại mạnh mẽ. Họ dùng một công cụ đặc biệt để bạnh miệng tôi ra, và rót một ít thức ăn vào, nhưng tôi đã phun ra hết.
Họ không biết phải làm gì với tôi, nên tôi bị tống trở lại trại tạm giam ban đầu. Có một viên cảnh sát tên Vương, là trưởng phân khu. Ông ta đã khiến một học viên tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công trong vòng một ngày bằng hình thức tra tấn giường chết. Ông ta đã đe dọa áp dụng phương thức tra tấn tương tự với tôi nếu tôi không ngừng luyện Pháp Luân Công.
Ông ta biết là các phạm nhân ở vùng này không dám động đến tôi, nên ông ta đã tập hợp một nhóm tù nhân ở địa phương khác trói tôi vào giường chết.
Tôi bị kéo căng tứ chi về 4 góc giường, và bị bỏ ở đó trong nhiều giờ. Tôi không thể cử động. Tôi tuyệt thực để phản đối. Vào ngày thứ năm, một số người đã khuyên tôi ăn, nhưng tôi từ chối. Họ quyết định sẽ bức thực tôi vào ngày hôm sau.
Khoảng 6 người đàn ông to lớn đã túm lấy tôi. Họ khiêng tôi từ giường chết tới một cái ghế. Một người đã cố nhét một cái ống vào trong mũi tôi. Hết người này đến người kia thử, nhưng không ai trong số họ có thể làm được, do vậy họ bỏ cuộc và rời đi.
Họ trở lại vào buổi chiều và yêu cầu tôi hợp tác, nhưng tôi không đồng ý. Sau đó tôi nghe thấy một giọng nói bên tai: “Phát chính niệm!”
Ngay khi tôi bắt đầu phát chính niệm, tôi trông thấy những vật chất nhỏ rơi xuống như mưa, kích thước của chúng cỡ bằng đầu kim tiêm, có thứ còn phát ra tiếng kêu chít chít.
Tôi nghe thấy bác sĩ của trại giam nói: “Tôi sẽ không làm nữa!” Nói xong ông ta cầm lấy hòm thuốc rồi vội vàng chạy đi. Những người khác thấy thế cũng lập tức rời đi.
Trưởng phân khu Vương đã nhờ nhiều người khác tới khuyên tôi ăn. Tôi nói với họ: “Nếu trưởng phân khu không thả tôi ra khỏi giường chết và cho tôi đọc cuốn sách của tôi và luyện các bài công pháp, tôi sẽ tiếp tục tuyệt thực.”
Trưởng phân khu cuối cùng cũng xuống nước và cho tôi mọi thứ tôi yêu cầu. Từ đó trở đi, tôi được thoải mái tự do luyện Pháp Luân Công. Tôi cũng tận dụng mọi cơ hội để nói với bất kỳ ai tôi gặp về Đại Pháp.
Sau này họ chuyển tôi sang nhà tù Bảo Định. Tôi vẫn tiếp tục học Pháp, luyện công và giảng chân tướng như trước.
Một lần, tôi bị tống vào phòng biệt giam, tôi liền ngồi xuống và phát chính niệm. Một người lính gác nhìn thấy tôi từ camera giám sát, nên đã cầm cây roi điện tới để sốc điện tôi.
Tôi không hề sợ hãi, tôi phát chính niệm cường đại rằng cơn sốc điện sẽ quay ngược trở lại lên thân của người bức hại tôi.
Ngay khi cây roi điện chạm xuống thân thể tôi, tôi nghe thấy người lính gác hét lên trong đau đớn, rồi chạy ra ngoài. Từ đó về sau anh ta không còn dám bức hại tôi nữa.
Tôi luôn mang sách Đại Pháp và các tài liệu khác bên người nên tôi có thể đưa chúng cho các đồng tu khi tôi gặp họ.
Hàng ngày, tại các điểm kiểm soát, phạm nhân phải xếp thành hàng để họ lục soát trên người. Mỗi lần kiểm tra, tôi đều phát chính niệm thanh trừ tà ác, khiến họ không thể lục soát người tôi. Khi có vẻ như tôi sẽ là người tiếp theo bị lục soát, có gì đó luôn xảy ra, hoặc người lục soát bị gọi đi vào đúng lúc đó.
Tôi chưa bao giờ bị lục soát trong suốt hơn 10 năm, do vậy các tài liệu Đại Pháp mà tôi có bên người chưa bao giờ bị phát hiện. Việc này thật sự là đáng kinh ngạc và kỳ diệu. Tôi biết đó là nhờ sự từ bi vô lượng của Sư phụ đã thời thời khắc khắc bảo hộ tôi.
Một lần, một đồng tu luyện công ở trong trại giam; họ đã đánh đập ông ấy tàn nhẫn tới mức sau đó chân của ông ấy phải cắt cụt. Sự kiện đó đã khiến các học viên ở trong trại giam vô cùng bi phẫn. Tất cả chúng tôi đều viết thư khiếu nại tới nhà chức trách để phơi bày hành động tàn bạo của lính canh. Nhưng chỉ có thư của tôi là được gửi ra ngoài.
Tôi cũng báo tin về sự kiện đó cho các đồng tu ở bên ngoài để họ đăng lên trang Minh Huệ. Các lính canh đã rất tức giận khi họ phát hiện ra.
Ban đêm, họ nhốt tôi vào một cái lồng bằng kim loại khiến tôi không thể cử động được. Ban ngày, họ còng tay tôi và treo tôi lên một cái cây có nhiều kiến bò. Tôi bị tra tấn như thế trong hơn 1 tuần.
Thật là thần kỳ, trên cái cây kia có nhiều kiến như vậy, nhưng không có một con kiến nào bò lên người tôi.
Con xin cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ và che chở cho con trong suốt mười mấy năm qua.
Làm tốt ba việc
Tôi đã mất 16 năm ở trong tù, 14 năm là học viên Đại Pháp. Trong môi trường khủng khiếp đó, tôi vẫn duy trì sự tinh tấn trong tu luyện, dựa trên niềm tin tuyệt đối vào Đại Pháp và Sư phụ, cố gắng hết sức để làm tốt ba việc. Tôi cũng đã giúp hơn 1.000 người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Dưới sự dẫn dắt và bảo hộ của Sư phụ, tôi đã tìm thấy ý nghĩa và phương hướng của cuộc đời mình.
Sau khi tôi được thả vào năm 2014, gia đình và bạn bè của tôi, những người vẫn còn bị ảnh hưởng bởi những lời dối trá và tuyên truyền của ĐCSTQ, đã cố gắng thuyết phục tôi ngừng tu luyện.
Tôi đã dùng trải nghiệm cá nhân để nói với họ về sự tốt đẹp của Đại Pháp, và giải thích với họ rằng nếu không phải vì Đại Pháp và Sư phụ, tôi đã không thể trở thành người tốt hơn, người đang khoẻ mạnh và tráng kiện như giờ.
Họ đã nhận ra những thay đổi ở trong tôi. Những biểu cảm và hành vi dữ tợn mà tôi từng có trước đây được thay thế bằng sự lịch sự và tử tế. Kỳ thực bây giờ trông tôi khá bảnh bao, với làn da trắng hồng, tính cách nhẹ nhàng và thân thiện.
Uy đức của Đại Pháp đã khiến họ rung động, một số người đã thoái ĐCSTQ, và một số người đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Còn với những người bạn cũ, bất kể nhận thức của họ về 16 năm tù giam của tôi thế nào, tất cả đều bước tới giúp đỡ tôi, để tôi có thể gây dựng công việc kinh doanh hợp pháp của mình. Đáp lại họ, tôi giúp họ thoái ĐCSTQ.
Các bạn đồng tu và tôi lại càng phối hợp và giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn, làm tốt ba việc để trợ Sư chính Pháp và cứu nhiều người hơn nữa.
Con xin khấu tạ Sư tôn từ bi vĩ đại!
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc / Ming Huệ