Ngay từ nhỏ tôi đã có một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc với mọi khía cạnh trong cuộc sống, có thể nói là không có một trở ngại nào, bất kỳ ai nhìn vào tôi đều nói một câu “nó sướng thật, đúng là có quý nhân phù trợ”. Cuộc sống cứ màu hồng như vậy trôi đi. Niềm hạnh phúc được nhân lên khi chồng được chuyển về công tác tại xưởng thông tin quân khu 4, sinh con trai đầu lòng cuộc sống rất trọn vẹn.
Thế nhưng vào một ngày định mệnh, cuộc đời đã cho tôi một cú sốc đẩy đời tôi từ màu hồng rực rỡ sang màn đêm bao trùm bóng tối, tôi bắt đầu rơi vào hoàn cảnh ” ngàn cân treo sợ tóc”. Đấy là vào ngày nghỉ lễ 30/4/2012, sau khi sinh con trai đầu lòng một tháng 20 ngày thì trong một lần cảm nặng tôi phát hiện mình có khối u ở phổi phải kích thước 90mm. Khi nghe tin chân tay tôi rụng rời không đứng vững, đôi chân cứ mềm dần và tôi ngã xuống đất đến nỗi nước mắt tôi ko thể chảy ra được nữa, cổ họng tôi cứng lại . Trong đầu tôi khi ấy chỉ còn ý nghĩ ” con mình còn quá bé, nó mới bú sữa mẹ hơn một tháng, làm sao nó vượt qua được đây, thật thương con lớn lên không biết mặt mẹ, ko có hơi ấm của mẹ, không được mẹ ẵm bồng và bày vẽ nên người, cha mẹ mình chưa báo đáp được công sinh thành dưỡng dục, mình chưa làm tròn bôn phận con dâu, thương chồng mới hỏi vợ giờ lại sắp không còn, lại phải lủi thủi một mình, …” bao nhiêu điều mình còn giang giở, ngửng mặt lên nhìn trời rồi oán sao mình ở hiền mà lại gặp ác thế? Rồi cầu xin ông trời cho mình thêm thời gian một tháng rưỡi nữa để cho con mình biết lạ, biết quen, biết mẹ nó, biết lật, chỉ vậy thôi. Nhưng rồi tôi đã lấy lại được bình tĩnh, tôi đứng dậy và đi về, chồng chở về tôi không nói được câu gì, về nhìn con là nước mắt tuôn rơi như lũ quét.
HÀNH TRÌNH ĐI TÌM SỰ SỐNG ĐẦY GIAN KHỔ
Sau ba ngày phát hiện bệnh, tôi và chồng để con còn đỏ hỏn lại cho ông bà ngoại chăm và bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm sự sống đầy gian khổ.
Nơi đầu tiên tôi đến là bệnh viện K1 tại Hà Nội, sau khi thăm khám, chụp Cắt lớp xong các bệnh nhân khác thì được về riêng tôi thì bệnh viện bảo ở lại họp chẩn đoán khẩn, bác sĩ nhìn tôi hồi lâu rồi nói: “trường hợp bệnh này rất lạ ít gặp và nguy hiểm, khối u quá to”, sau đó bên xét nghiệm máu lại gọi gặp riêng và bảo phải đi chọc tủy đồ vì nghi vấn đề máu, sau khi chọc tủy họ gấp rút chuyển tôi sang bệnh viện huyết học trung ương, tôi lại được chọc tủy lần 2-3 và được kết luận ung thư máu hay cong gọi là máu trắng, bắt đầu một ngày dùng hết 2 triệu 2 tiền thuốc, kéo dài trong 45 ngày. Sau 45 ngày điều trị, bệnh ko những ko đỡ mà khối u phổi còn phát triển thêm, máu nặng hơn và thế là tôi lại được đưa sang bệnh viện K1 lần thứ 3, tôi như một quả bóng mà các bác sĩ cứ ném từ bệnh viện này qua bệnh viện khác. Tâm lý tôi bắt đầu hoang mang, sợ khối u phát triển vỡ ra, tôi đề nghị mổ, nhưng sau khi thăm khám lần 3 thì bác sĩ trưởng khoa phổi bẹnh viện K1 kết luận ” không mổ được vì khối u quá to và bạch cầu quá cao”, giờ chỉ còn cách tia xạ và hóa chất, tôi thất vọng vì nghĩ chắc bán đất và nhà cũng ko đủ tiền thuốc mà bác sĩ nói 50/50, tôi nói với chồng em mai đi cắt ngắn vì ít hôm nữa chuyền hóa chất vào thì không còn tóc nữa, ngồi hành lang bệnh viện tôi lại bắt chồng tôi ngồi xuống để tôi nhổ tóc trắng cho vì lúc đó tôi nghĩ mình chỉ có thể làm được cho chồng như vậy thôi, thời gian không còn nhiều nữa, ít hôm nữa mình sẽ đi rồi, nước mắt lại chảy. Đến hôm tôi định ký giấy cam kết 50/50 mạng sống của mình để phó mặc cho bác sĩ thì chị bác dâu tôi gọi điện bảo em về đi rồi tính sau chứ đừng đụng vào ổ của nó nguy hiểm lắm (bác tôi trước đây cũng vào sinh ra tử với K vú, bác đã mổ và chuyền hóa chất rồi, còn thể trạng của tôi thì quá yếu và bệnh thì quá nặng). Vậy là tôi và chồng rời khỏi bệnh viện K ngay đêm hôm đó, bắt đầu hành quân về Lào Cai ăn cơm, uống nước, rau và Thuốc người dân Bản hơn 2 tuần, trong khoảng thời gian này bạch cầu có hạ, nhưng con ho, đau phổi, u phổi không đỡ và người vẫn bị phù. Sau khi rời khỏi Lào Cai tôi và chồng trở lại quê nhà, sau đó chồng tôi lại cất công đi lấy thuốc lào cai một lần nữa tổng chi phí gần 6 triệu.
Sau đó tôi nghe nói uống nấm lim xanh khỏi ung thư, tôi cũng đã nhờ mua nấm bên Lào với giá 11 triệu một cân, tôi mua hết 2 đợt là 3,5 kg, tổng tiền hết 38,5 triệu, uống vào khối u đỡ phát triển nhưng bạch cầu lại tăng lên nên sau đó tôi đã dừng lại không uống tiếp nữa.
Rồi có chị ở cùng xóm với mẹ tôi chỉ cho tôi đi chùa xin thuốc chữa bằng năng lượng, tôi đã theo chị ấy đi chùa xin chén đầu về lúc 23h. Uống chén đầu có hiệu nghiệm, người cũng bớt phù, tôi sung sướng nghĩ mình sẽ khỏi vì nhà chùa nói sẽ cứu được mình. Mình kiên trì uống thuốc, kiêng cự, làm theo lời dạy, rồi vẫy tay đạt ma dịch cân kinh, lạy phật 108 lạy mỗi ngày, leo núi, tụng kinh, niệm chú. Tôi bắt đầu lên mạng tìm kiếm cách chữa bệnh nan y, tôi đã uống nước ép cà rốt, lá đu đủ đực, kim ngân hoa, bồ công anh, lá sả, lá neem ấn độ, nhai và uống dầu dừa, dầu mè, ăn thực dưỡng gạo lứt muối mè, tương tamachi nhật Bản, mật ong và chanh, tinh nghệ, bột sắn dây, quả nhàu, đi xem tướng, xem bói, giải hạn mong cho hết bệnh, tôi cũng thấy sức khỏe tăng nhưng đi khám tôi thấy kích thước khối u không đỡ nhưng tôi không lo lắng, tôi tin vào điều kỳ diệu và bản thân tôi, tôi hiểu bệnh là do nghiệp. Ba năm sau tôi còn ra Thánh Đường Thanh Hóa lấy thuốc lá Neem, dầu dừa, và nha Đam ngâm mật ong về uống, uống cả nước ngâm ớt cay, tinh nghệ, quả nhàu nhưng cũng không được, rồi tôi ngồi thiền, tập thở, xông hương, tập các loại khí công của ông Đỗ Đức Ngọc, đi cầu, giải hạn … cả ngày cứ sắm lễ, sắp đặt giờ uống thuốc, xin thuốc, sắc thuốc,…, đông, tây, nam, bắc tôi đều thử, đền nào cũng đi, nghe nói đâu chữa hay, chữa giỏi tôi cũng đi, xa mấy tôi cũng đi, càng đi tôi cang cầu xin cho khỏi, cứ nhứ thế tôi ở trong mê đi tìm sự sống. Tất cả ban đầu có hồi phục sức khỏe nhưng sau đó đâu lại vào đấy, có lẽ nghiệp tôi quá nặng.
Sau 4 năm bệnh tôi trở nên nặng hơn, từ 47 kg nó rút còn lại 37kg, mặt phù thũng, chân tay teo top, thở không được, sốt 39-41 độ không cắt được gần nửa năm, một tháng không nằm được và không ngủ được dù chỉ là một phút, ho ra máu liên tục. Bác sĩ trưởng khoa u bướu kết luận : “không còn thuốc cho bệnh nhân, bệnh nhân phải sống với cơn sốt cả đời” tôi nghĩ cả đời chắc chỉ vài ngày nữa. Giờ thuốc nó cũng chán mình rồi không cho mình nữa, bạn bè người thân, cơ quan họ đều đến thăm lần cuối, nhìn mặt lần cuối. Gia đình tôi đã xác định tôi sẽ ra đi, không còn lâu nữa, chắc chỉ đếm từng ngày nữa thôi. Đã sắp xếp công việc lúc tôi rời khỏi trần thế rồi. Lúc đấy tôi cũng đã quá mệt khi thấy bác sĩ đưa cho tôi kết quả: u phổi KT 160 x 150 x 130 mm, u gan 12x7mm, bạch cầu 35000, tổng hạch toàn thân gần 40 hạch. Thế là thôi rồi, chắc quả ni mình đi rồi, đầu mình không còn tỉnh nữa, ko nói được, ko thở được, lúc này mình cảm giác cái chết đang gần, mình đã không còn đủ sức và niềm tin nữa. Tôi đã không thể ngồi dậy và bước đi, không nói và thở rất khó, lúc đấy tôi chỉ muốn dậy được và tự làm việc cá nhân được, tôi sợ gió, sợ lạnh, sợ nắng, sợ ánh sáng, sợ tiếng ồn, sợ gặp người và sợ luôn cả thuốc và sợ sự đau đớn khi ra đi sang thế giới bên kia. Tôi bất lực, đành nằm chờ cái chết đến, nước mắt chảy dài mà không còn đủ sức để nấc lên thành tiếng, mẹ tôi nói cho đứa con nhỏ của tôi về gặp mẹ nó tý, tội quá. Hết đường rồi, đành an phận vậy thôi, coi như vậy, tôi thì nghĩ: à mình xin có 45 ngày, vậy mà ông trời đã cho mình 4 năm, vậy cũng được rồi, mình không nên tham quá, thế là tôi buông tay cho số phận.
ĐẠI PHÁP VÀ SƯ PHỤ ĐÃ CỨU TÔI VÀ CHO TÔI CUỘC ĐỜI MỚI
Trong lúc nằm bệnh viện, tôi chán quá, tôi nói cháu chở đi chùa chơi, đi o chơi và rồi cơ duyên gặp Đại Pháp lần 2 vào ngày 11/5/2016 đã làm tôi thay đổi cuộc đời (sở dĩ gặp lần 2 vì lần 1 tôi biết vào năm 2014 nhưng tôi không tin và tôi nghe những điều tuyên truyền không đúng về Pháp Luân Công (rằng: Luyện Pháp Luân Công sẽ tẩu hỏa nhập ma, bỏ cha mẹ, bỏ tổ tiên, bỏ chồng con, không cúng bái, sợ Trung Quốc đầu độc nên tôi đã bỏ qua cơ duyên lần 1).
“Nhưng kỳ thực khi cầm cuốn “Chuyển Pháp Luân” trên tay, tôi đọc thì tôi đã vỡ òa vì sự từ bi của Đại Pháp và Sư Phụ, sách dạy hoàn toàn khác với những lời đồn đại đó, Trong Chuyển Pháp Luân Sư Phụ có dạy:
- Pháp Luân Công là môn tu luyện thượng thừa của Phật Pháp.
- Phải trở thành người tốt theo đặc tính Chân – Thiện – Nhẫn.
- Làm bất cứ việc gì cũng nghĩ tốt cho người khác trước.
- Phải hiếu kính cha mẹ, tổ tiên, thương yêu chồng con.
- Buông bỏ các tâm chấp trước.
- Làm việc phải tốt hơn và có trách nhiệm hơn.
- Khi có mâu thuẫn hay gặp vấn đề gì trong cuộc sống thì hãy nhìn lại bản thân mình mà sửa, không nên xét nét người khác.
- Không bắt buộc hay cưỡng ép người khác tu luyện.
- Không cấm đi khám, không cấm uống thuốc, không bắt ăn chay.
- Bước đầu tiên của tu luyện là khỏi tất cả các bệnh.
- Vùa tu tâm tính vùa kéo dài sinh mệnh.
- Pháp Luân Công không luyện khí nên không tẩu hỏa nhập ma.
- Một người tu luyện cả nhà được hưởng…..
Hiện nay trên toàn thế giới có hơn 140 quốc gia tu luyện Pháp Luân Công, tại Mỹ và Ấn độ, Canada… đã đưa vào phổ cập trường học.
TÔI BẮT ĐẦU BƯỚC VÀO TU LUYỆN VÀ ĐƯỢC SƯ PHỤ AN BÀI VÀ TỊNH HÓA THÂN THỂ
Ngày 11/5/2016 tôi được một người dượng giới thiệu tập Pháp Luân Công, lúc đầu tôi không quan tâm, nhưng khi dượng đưa cho tôi cuốn sức khỏe là vàng và Đại Viên Mãn Pháp thì tôi cầm vì nghĩ về bệnh viện nằm đọc cho khuây. Khi về viện tôi mở cuốn sức khỏe là vàng ra đọc thì sao mà thấy nhiều câu chuyện kỳ diệu vậy, rồi tôi đọc cuốn Đại Viên Mãn Pháp, bấy lây nay mình tập các loại khí công thể dục nhiều rồi mà chưa thấy cái nào nói hay như vậy, đây đúng là cái mình cần, ngay tối hôm ấy tôi nói cháu chở xuống điểm luyện công chung tại quảng trường để xem xét tình hình, tôi được gặp bác Thịnh lần đầu tiên, bác chia sẻ với tôi rất thật thà và hòa ái, bác nói: nếu cháu muốn tập Pháp Luân Công để khỏi bệnh thì cháu về đi vì Pháp Luân Công không phải để chữa bệnh, thứ hai là tu Pháp Luân Công thì tu sửa tâm tính và bước đầu tiên là khỏi bệnh cháu nhe, sau đó lên cao tầng, môn này không bắt ăn chay, mà yêu cầu phải Chân-Thiện-Nhẫn, phù hợp xã hội người thường và làm việc tốt, khi ấy tôi đã phần nào hiểu ra và tôi quyết định ở lại luyện công với mọi người, thật kỳ diệu đêm ấy tôi đã có một giấc ngủ tròn trịa và ngon lành đến 5h30 sáng. Lúc tỉnh dậy tôi thấy người nhẹ nhõm, mặt đỡ phù, tôi thích quá. Sau đó vào ngày 15/5/2016 tôi được chồng tôi chở đi học pháp buổi đầu tiên, sau buổi học thứ nhất trên đường về nhà tôi được Sư phụ tịnh hóa dạ dày, 3h sáng Sư phụ tịnh hóa thận (đau không thể trở mình, không thể dậy ngổi và dậy rồi cũng không đi được, lúc đi tiểu thấy nước tiểu đỏ như màu gạch nung và sau đó tự nhiên cơn đau biến mất người rất nhẹ nhàng, đến lúc Sư phụ tịnh khóa các khớp chân và tay thì đau và mỏi không tưởng được, cổ cứ vẹo sang một bên, cái họng thở cũng đau chứ đừng nói đến là uống sữa hay ăn cháo. Cái chỗ chọc tủy khi Sư phụ tịnh hóa thì hầu như không cử động được. Có lần luyện công xong tôi đứng dậy thì bị ngã luôn xuống đất, một lúc sau mới dậy được. 11h-12h Sư phụ tịnh hóa phổi, mỗi lần Sư phụ tịnh hóa thì cơ thể tôi rất đau đớn, khó chịu và mệt vô cùng, thậm chí không đi được, không dậy được, không thở được, mỗi bước đi, mỗi động tác là mồ hôi vãi ra như tắm, nước mắt trào ra, nhưng tôi vâng lời Sư phụ dạy mình phải chịu đau một chút, chịu khổ một chút để trả nghiệp rồi mình mới khỏi bệnh.
Tôi đã được trải nghiệm điều Kỳ diệu của Pháp Luân Công, lần thứ nhất là ngã xe máy mà người đứng yên không việc gì, lần thứ 2 là đang đi trên đường thì một con bê xông thẳng tới húc thẳng vào người tôi đau điếng có gắng không khóc nhưng nước mắt vẫn chảy ra nhưng thật kỳ lạ là tự nhiên xe đang chạy thì bỗng dừng lại không ngã mà đứng nguyên như thể có ai giữ xe cho không ngã khoảng 30 giây rồi nó lại chạy tiếp, lúc về thì mới biết chỗ bị bê húc toàn thâm đen chứ không phải thâm tím, lần thứ 3 là vào một buổi tối tháng 7 lúc ăn cơm xong như thường lệ là tôi rửa bát lau dọn bếp cho dù trời mưa hay bão, nhưng đúng vào hôm đó tôi định ngồi xuống rửa bát thì mẹ chồng lại bảo thôi con hôm nay đừng rửa để đó mai rửa cũng được (một mực không cho tôi ngồi rửa ) (trời cũng mưa), thế là tôi không làm nữa, đến một lúc sau khi cả nhà đang ngủ thì bỗng nghe “Rầm” một tiếng ai cũng hoảng chạy ra xem thì thôi rồi bát đĩa, nồi chảo văng lung tung khắp sàn, một tấm bê tông to đổ ngay chỗ tôi hay ngồi rửa bát, một cây đu đủ lâu năm rất to gãy gập xuống làm sập cả mái bê tông, lúc đấy tôi biết ơn Sư phụ vô cùng vì đã cứu tôi và gia đình thoát nạn lớn.
Trước đây tôi hay oán trách sao trời ở không cân, buồn vì mình bị bệnh, nhưng giờ đây tôi không nghĩ vậy, mà bệnh là do nghiệp tích lại từ các đời trước, đây cũng là nhân duyên và để cho tôi chứng thực pháp với mọi người, để cho mọi người có cơ hội bước vào tu luyện Đại Pháp nhiều hơn.
Còn nhớ trước đây mỗi khi bưng bát cơm lên bố tôi lại ngặn, nước mắt lại chảy vì thương con, mẹ tôi thì lúc nào cũng héo úa, chồng buồn vì thương vợ con, anh chị em thì lo lắng, nhưng giờ đây tất cả đã thay bằng nụ cười, một nụ cười mãn nguyện với lòng biết ơn Đại Pháp và Sư Phụ vô hạn. Mẹ tôi còn nói: May mà nhờ Mai nó bị bệnh, nó học Đại Pháp, về bày cho mẹ, mẹ tu luyện giờ cũng hết bệnh (me tôi bị tiền đình, bướu cổ, cao huyết áp, tim, dạ dày, đại tràng, đa khớp, ngứa trong máu), mẹ tôi giờ trẻ lại và rất yêu đời.
Nói về kết quả sau tu luyện Đại Pháp tôi đã được hưởng:
- Từ khi tôi bước vào tu luyện Đại Pháp đến nay tôi không còn phải dùng một loại thuốc nào nữa kể cả thuốc cảm (mẹ tôi cũng vậy).
- Sau 3 Ngày tu luyện tôi đã cắt sốt.
- Sau 14 làn da thay đổi
- Hai lần tịnh hóa răng.
- Sau 60 ngày từ 37kg tăng lên 49kg.
- sau 20 ngày ung thư máu về bình thường
- Sau 45 ngày u phổi còn: 5,6 x 10,5cm; u gan còn 11mm.
- Tịnh hóa đường ruột (đi ngoài liên tục) 3 lần.
- Tịnh hóa tim 2 lần là khỏi (tôi bị nhịp tim nhanh và huyết áp thấp).
- Sau lần khám thứ 2 (kể từ ngày tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 45 ngày) tại bệnh viện u bướu bác sĩ bảo không cần dùng thuốc nữa, nhưng thực chất tôi đã bỏ thuốc sau 2 ngày tu luyện. Sau đó tôi tặng cho bác sĩ trưởng khoa một bộ sách Chuyển Pháp Luân và Đại Viên Mãn Pháp.
- Tâm tính của tôi đã thay đổi, tôi làm việc tốt hơn với trách nhiệm của mình và đạt kết quả tốt.
- Tôi tràn đầy năng lượng
- Cuộc sống có ý nghĩa
- Giờ đây mẹ chồng và mẹ đẻ, dì, o, bác trai, cháu và em tôi đều bước vào tu luyện.
- Con trai tôi mới 5 tuổi cũng bắt đầu luyện công và nghe Pháp, cháu nhớ bài tạ ân sư, niệm 3 câu trong Đại Pháp, và cháu hiểu người tu luyện Đại Pháp không cần dùng thuốc, không được đánh đâp và phải làm việc tốt, chồng tôi là quân nhân nhưng anh cũng rất ủng hộ tôi và gia đình, anh cũng hiểu Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Tận sâu thẳm trái tim con xin được tạ ơn lòng thành kính tới Đại Pháp và Sư phụ đã cho con và đại gia đình một cuộc sống mới, cho con cuộc đời thứ 2.
PHÁP LUÂN ĐẠI PHÁP HẢO – CHÂN THIỆN NHẪN HẢO
SƯ PHỤ LÝ HẢO
Nếu bạn nào có cơ duyên tu luyện Đại Pháp cần giúp đỡ thì hãy gọi cho mình, mình sẽ giúp: Sđt: 0168 335 7182.
Tôi tên là Nguyễn Thị Mai. Sinh năm 1984, quê ở Nam Đàn – Nghệ An