Năm nay vầng trăng vẫn sáng như xưa. Tiểu Mai ngước nhìn vầng trăng sáng, cô khẽ nói: “Cha mẹ và chị Hằng đợi con trên cung trăng nhé. Sẽ có ngày gia đình mình được đoàn viên!”
Ký ức ngọt ngào và ấm áp dưới vầng trăng hiền dịu thuở ấu thơ
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, Tiểu Mai ngước đôi mắt tròn thơ ngây lặng lẽ tìm kiếm bóng cha mẹ. Khi còn nhỏ cô thường nằm trong vòng tay yêu thương của mẹ, mẹ khe khẽ vuốt nhẹ mái tóc của Tiểu Mai. Cảm giác êm đềm đó thật hạnh phúc. Tiểu Mai thiu thiu ngủ như chú mèo con hưởng thụ cảm giác khoan khoái được vuốt ve. Cô bé hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ lại đặt tên con là Tiểu Mai? Tiểu Mai nghĩa là gì vậy mẹ?” Mẹ âu yếm nhìn cô bé trả lời rằng: “Tiểu Mai là bông mai nhỏ bé. Tuy nhỏ bé nhưng kiên cường, bất khuất. Dẫu sương rơi tuyết phủ suốt mùa đông lạnh lẽo, bông mai vẫn âm thầm ấp ủ mầm sống để chọn một ngày bừng sáng giữa trời Đông, báo hiệu một mùa xuân tươi đẹp sắp tràn về!”
Mỗi mùa trăng về, Tiểu Mai lại ríu rít đòi mẹ kể câu chuyện chị Hằng và chú thỏ ngọc trên cung trăng. Tiểu Mai hỏi mẹ: “Mẹ ơi cây đa trên ấy chắc là to lắm nhỉ? Mà chị Hằng lại ở một mình chắc buồn lắm. Khi nào cả nhà mình lên thăm chị Hằng mẹ nhé!”. Mẹ chỉ mỉm cười, khe khẽ nói: “Ừ, rồi cả nhà mình sẽ lên cung trăng thăm chị Hằng!”
Tưởng như chỉ là một câu hỏi bâng quơ, không ngờ cái tên ấy lại gắn chặt với cuộc đời của cô gái nhỏ.
Năm ấy trăng sáng vằng vặc soi thấu cảnh xót xa của một mái ấm
Năm nay trăng vẫn sáng vằng vặc. Các em nhỏ nhà hàng xóm xung quanh đang ríu rít bận rộn rước đèn lồng, bày cỗ, chơi trăng. Ai nấy đều hồ hởi đi ra đi vào, khắc khoải chờ đợi người nhà từ phương xa trở về, cùng thưởng lãm ánh trăng và hàn huyên cho thỏa nỗi nhớ mong. Nhưng Tiểu Mai không còn có được hạnh phúc ấy nữa. Cô bé chớp chớp đôi mắt nhìn lên bầu trời sao lồng lộng, chợt gọi: “Cha mẹ ơi, cha mẹ đang ở trên vầng trăng với chị Hằng phải không?”
Còn nhớ, năm ấy cha và Tiểu Mai đang cười cười nói nói chờ mẹ cắt bánh trung thu. Chiếc cổng ngõ mở toang đón ánh trăng vào chung vui. Bỗng nhiên Tiểu Mai nghe thấy tiếng xe đỗ xịch trước ngõ, một toán gần chục người mặc cảnh phục và thường phục bất ngờ xông vào nhà cô bé. Một ông có bộ râu rậm, lông mày xếch chỉ tay vào cha mẹ Tiểu Mai và hét lớn: “Lôi 2 người này đi cho ta!”. Tiểu Mai đang cầm miếng bánh trung thu trong tay, sợ quá khóc thét lên. Cha cô bé đứng lên quát lớn: “Các người là ai? Sao lại dám tự tiện xông vào nhà dân như vậy? Không được động vào người cô ấy, cô ấy đang mang thai!”.
Người đàn ông liếc nhìn xuống cái bụng nhô hẳn ra ngoài của mẹ Tiểu Mai hất hàm nói: “Ta là 610 đây! Bầu bí thì cũng vào nhà giam trước đã!” (610 là một tổ chức được thành lập phi pháp nhằm đàn áp những người theo tín ngưỡng Chân – Thiện – Nhẫn tại Trung Quốc). “Bên trên có lệnh ta chỉ đi bắt người thôi!”.
Cha Tiểu Mai lớn tiếng hỏi: “Có quy định nào của pháp luật cấm con người không được tự do tín ngưỡng không? Trước khi động thủ ông hãy trình hết giấy tờ tùy thân, lệnh khám nhà, lệnh bắt giữ người và căn cứ pháp luật ra đây. Nếu không làm được thì hãy mau ra khỏi nhà tôi, không được động vào vợ con tôi. Các anh đang vi phạm pháp luật, biết luật mà vẫn phạm luật tội còn nặng hơn gấp bội”.
Đội cảnh sát đi cùng chợt khựng lại trước những lời đanh thép của anh, ai nấy mặt mày tái mét. Người đàn ông râu rậm vẫn quắc mắt hét lớn: “Không nói nhiều, ta là pháp luật đây. Hãy lôi hai người kia đi!”
Một người lính trẻ nói khẽ vào tai y: “Thưa trưởng phòng, cô ấy đang có bầu cũng bắt ạ?”. Người đàn ông mặt không hề biến sắc, vẫn cất giọng sang sảng: “Bắt hết!”
Tiểu Mai vừa sợ hãi vừa hốt hoảng hét lên: “Không! Cha mẹ không được đi. Cha mẹ không được đi”.
Đôi bàn tay bé nhỏ, yếu ớt níu chặt lấy vạt áo của mẹ nhất định không buông! Cha mẹ Tiểu Mai không kịp trở tay. Mẹ cô bé bị lôi đi xềnh xệch nhưng mẹ không hề sợ hãi hay rơit nước mắt. Mẹ cứ ngoái đầu lại nhìn Tiểu Mai, đôi mắt long lanh, vẫn với giọng ấm áp như vậy tiếng mẹ vọng lại: “Tiểu Mai, đừng sợ! Cha mẹ sẽ sớm về với con thôi. Con mau đi tìm ông bà nội!”.
Hai người cảnh sát trẻ tuổi lao vào lôi mẹ của Tiểu Mai lên xe. Hai người khác bẻ quặt tay cha cô bé ra phía sau còng lại rồi đẩy nốt lên xe, suýt làm anh ngã dúi dụi. Tiểu Mai lại chạy theo níu áo cha. Cha Tiểu Mai nhìn thẳng vào cô bé nói: “Cha mẹ không sao đâu! Hãy kiên cường lên con gái!”. Một cậu cảnh sát đột ngột giằng tay cô bé ra, khiến Tiểu Mai mất đà ngã sõng xoài trên mặt đất.
Một vài người khác thì xông vào nhà lục tung mọi đồ đạc trong nhà, cắt đứt dây điện thoại và lấy đi số tiền mẹ để trong ngăn kéo và những vật dụng đáng giá. Đứng giữa căn phòng tang hoang, Tiểu Mai hoảng sợ và khóc lớn. Người đàn ông râu rậm mắt hổ trừng trừng nhìn cô bé. Y tiến lại gần cầm miếng bánh trung thu trên tay cô bé ném thẳng xuống đất, mắt gườm gườm, cất giọng dọa dẫm: “Câm miệng lại cho tao! Nếu không mày cũng sẽ giống miếng bánh này này, đồ ranh con!”
Nói rồi y dùng đế giày dẫm nát miếng bánh và day đi day lại trên mặt đất. Tiểu Mai bạt vía kinh hồn, cô bé nín lặng, không dám khóc tiếp, đôi vai bé nhỏ cứ rung lên từng đợt!
Chiếc xe nổ máy và lăn bánh đi xa, chỉ còn lại lớp khói mỏng đen đen và một đống hỗn độn. Ánh trăng vàng ôm lấy đôi bờ vai bé nhỏ của Tiểu Mai. Lúc này cô bé mới dám cất tiếng khóc nức nở. Khóc mãi, khóc mãi, chỉ có vầng trăng đang đăm chiêu nhìn cô bé. Một cô bé 8 tuổi vẫn còn thơ ngây lại phải chứng kiến cảnh cha mẹ mình bị bắt giữ phi pháp. Từ khi sinh ra cha mẹ chưa bao giờ để Tiểu Mai phải ở một mình, cô bé vốn thần hồn nát thần tính. Đứng giữa căn phòng trống, cô bé đột nhiên run lên từng hồi vì sợ hãi. Tiểu Mai chạy vào phòng ngủ của cha mẹ đóng chặt cửa lại và trùm chăn kín đầu, trằn trọc mãi không sao ngủ được. Mùi hương của cha mẹ như vẫn còn vương vấn đâu đây. Ánh trăng như xót thương cô bé, cứ lặng lẽ đứng ngoài song cửa sổ soi sáng đầu giường. Tiểu Mai chỉ mong trời sáng mau mau để cô bé tìm đến ông bà nội hỏi xem cha mẹ giờ ra sao. Cứ như thế cô bé thiếp vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Tiểu Mai không thể ngờ rằng từ đó cha mẹ của Tiểu Mai không bao giờ trở về với cô nữa.
Tiểu Mai chỉ nghe ông bà nội kể lại rằng những người cảnh sát đó đã bắt giam phi pháp cha mẹ cô. Sau khi bị tống giam họ tra tấn mẹ cô rất dã man. Họ trói tay và treo mẹ lên lơ lửng trên không. Họ đánh, đấm vào người vào bụng mẹ không tiếc tay. Ngay cả hài nhi bé nhỏ trong bụng cũng không được buông tha. Khắp người mẹ cô bầm tím và máu chảy thành dòng bên trong chiếc váy bầu.
Điều đáng sợ hơn là họ bắt cha cô phải chứng kiến cảnh vợ con mình bị đánh đập dã man như vậy. Cha Tiểu Mai vốn là dân trí thức có tâm hồn khá nhạy cảm và rất mực yêu thương gia đình. Đối với anh mà nói phải chứng kiến cảnh tượng dã man này là một gánh nặng quá lớn. Anh gần như suy sụp, chỉ biết khóc lóc van xin những người cảnh sát và tù nhân kia thôi không đánh đập vợ con mình nữa. Nhưng càng van xin vợ anh lại càng bị đánh mạnh tay hơn. Chiếc roi da vun vút đánh tới tấp vào bất cứ nơi nào nó thích. Thi thoảng họ còn dùng dùi cui điện sốc thẳng vào bụng cô. Mẹ Tiểu Mai cắn răng không kêu lấy một tiếng cho tới khi cô ngất lịm.
Đột nhiên một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt khiến cô choàng tỉnh. Cô nheo nheo đôi mắt nhìn lên thì một người cai ngục. Y đưa cho cô một bản cam kết từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công trước mặt và bảo: “Hãy ký vào đây, cô sẽ được về đoàn tụ với con gái mình!”. Vẫn với ánh mắt vẫn khá cương nghị, Mẹ Tiểu Mai nói: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Chân Thiện Nhẫn là tốt! Nếu không có Đại Pháp thì căn bệnh ung thư cổ tử cung đã lấy cái mạng này của tôi đi từ lâu rồi. Làm người tốt theo Chân – Thiện – Nhẫn có gì sai?”. Viên cai ngục không hề thương cảm trước tình cảnh của cô, đôi mắt long lên như hai tia lửa: “Chính phủ bảo sai thì là sai! Không lấy được chữ ký của cô thì ta cũng mất việc. Ai nuôi vợ con, gia đình ta đây?”
Mẹ Tiểu Mai vẫn từ tốn khuyên giải: “Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, có khi nào sai. Anh làm việc ác sau này sẽ phải chịu tội khổ nhiều hơn, còn liên lụy tới vợ con anh nữa. Pháp Luân Đại Pháp là công pháp tu luyện của Phật gia, là Đại Pháp của vũ trụ. Anh bắt tôi từ bỏ tu luyện chẳng phải đang đối đầu với Thần Phật hay sao? Như vậy Thần Phật làm sao có thể ra tay bảo vệ anh những lúc khó khăn trong cuộc đời! Dẫu muộn vẫn còn hơn không, mong anh sớm quay đầu vì tương lai của chính mình và người thân”
Người đàn ông trừng mắt hét lên: “Tôi không tin nhân quả, chẳng có Thần Phật nào hết, chỉ có tiền thôi. Tiền, tiền và tiền, cô biết không? Chết là hết. Cô đừng ở đấy mà nói nhảm nữa. Có ký không thì bảo?”
Mẹ Tiểu Mai lắc đầu: “Mạng của tôi là Đại Pháp ban cho, ơn này tôi không trả hết sao có thể làm kẻ vong ơn phụ nghĩa được đây! Chồng tôi không liên quan tới việc này hãy thả anh ấy về với con bé. Con bé còn quá nhỏ!”
Người cai ngục không đạt được mục đích tức giận, hất hàm ra hiệu cho đám tù nhân: “Đánh tiếp cho tao, cho đến khi nào nó chịu ký mới thôi! Chỉ cần có được chữ ký của nó, ta sẽ được thăng quan phát tài, các người cũng được giảm án!”
Cha Tiểu Mai quá sợ hãi không nói được tiếng nào. Tiếng đấm tiếng đá huỳnh huỵch lại vang lên. Một dòng máu tươi chảy xuống dưới chân cô. Linh hồn bé nhỏ vô tội đã rời bỏ cô và rời bỏ thế gian này. Cha Tiểu Mai lao đến ôm lấy bụng vợ, khóc thét lên: “Con ơi! Con ơi!”.Một tháng sau mẹ Tiểu Mai qua đời, cha cô thì hóa điên. Người ta đã hỏa thiêu thi thể mẹ cô để phi tang, còn cha cô thì bị đưa vào bệnh viện tâm thần nào đó cũng không ai hay biết.
Vầng trăng vẫn sáng như xưa nâng bước Tiểu Mai trên con đường đi tìm chân lý và sự bình yên trong tâm hồn
Mới đó mà đã 10 năm trôi qua. Từ đó mỗi độ thu về, vào ngày tết trung thu, khi nhà nhà đều tràn ngập tiếng cười và hàn huyên ấm áp vì được đoàn tụ bên nhau thì Tiểu Mai lại cô quạnh một mình dưới ánh trăng. Nhưng kỳ lạ là cô bé không gục ngã, không oán hận cuộc đời, cũng không thấy oán hận cả những người đã từng hại chết cha mẹ cô. Tiểu Mai chỉ thấy thương xót cho con người thế gian mê mờ vì tiền bạc, danh lợi mà làm những việc thất đức, tự mang họa vào thân và làm liên lụy tới tương lai cả gia đình mình. Cô sẽ là bông mai bé nhỏ, mang tới hy vọng về niềm tin và sức sống giữa mùa đông lạnh giá, giữa cuộc đời rối ren, đổi trắng thay đen, vàng thau lẫn lội này. Năm nay vầng trăng vẫn sáng như xưa. Tiểu Mai ngước nhìn vầng trăng sáng, cô khẽ nói: “Cha mẹ và chị Hằng đợi con trên cung trăng nhé. Sẽ có ngày gia đình mình được đoàn viên!”
Tiểu Mai lặng lẽ quay vào phòng bật nhạc luyện công bài công pháp số 5 của Pháp Luân Đại Pháp. Tiếng nhạc êm ái vang lên khắp căn phòng nhỏ. Cô ngồi đả tọa ngay ngắn, lưng dựng thẳng trang nghiêm, khuôn mặt thật bình yên và hòa ái. Cô bé khi xưa nay đã trưởng thành và điều kỳ diệu là cô lại bước tiếp trên con đường tu tâm dưỡng tính của mẹ. Cô cũng muốn trở thành một người tốt, có ích cho mọi người, cho xã hội.
Tiểu Mai hạnh phúc khi tìm thấy ý nghĩa chân chính trong cuộc đời mình nhờ ánh sáng của Đại Pháp. Cô càng trân quý hơn những người dẫu phải đối mặt với sinh tử vẫn dám kiên định lựa chọn cái Thiện, lưu lại chân lý vĩnh hằng cho con người tương lai. Bởi lẽ cô hiểu rằng cuộc đàn áp chỉ như lửa thử vàng, những thứ tại thế gian chỉ như gió thoảng. Chân – Thiện – Nhẫn mới là chân lý muôn đời luôn gắn liền với sự sinh tồn của nhân loại, mới là nấc thang đưa con người trở về con đường phản bổn quy chân, trở về bản tính thuần chân, thuần thiện, thuần nhẫn vốn có của mình.
Hiểu Mai / Daikynguyenvn