Vào một ngày mẹ được người bạn nói rằng Pháp Luân Công rất tốt, rất thần kỳ. Đã có nhiều thần tích xảy ra với người chân tu pháp môn này. Mẹ nghe đến thần tích thì đã chấn động trong tâm. Đây chẳng phải điều mẹ đang cầu, nếu không có thần tích thì chữa làm sao được bệnh của con trai mẹ, vì y học đã đầu hàng rồi.
Tình yêu thương của mẹ và ước nguyện mãnh liệt được sống của tôi đã chạm đến trời xanh. Thần tích đã đến với tôi. (Ảnh do tác giả cung cấp)
Tôi là Khổng Mạnh, năm nay 27 tuổi, kỹ sư ngành cơ khí chế tạo máy, quê ở Vĩnh Tường, tỉnh Vĩnh Phúc. Tôi xa quê lập nghiệp, hiện là Supervisor cho Công ty Nhựa và Cơ Khí, một doanh nghiệp Việt Nam. Tôi là con trai lớn trong nhà, sau còn một em gái. 7 năm ròng rã vật lộn với bệnh tật, nhiều lúc tưởng như chỉ còn một bước là đi vào cõi chết, cuộc đời tôi được lật sang trang mới nhờ điều kỳ diệu khó nói thành lời…
Thời áo trắng học trò
Tôi phát hiện ra mình bị nhiễm viêm gan B cấp tính từ năm lớp 10. Bụng tôi bị đau âm ỉ, rồi trong một ngày chuyển sang chướng bụng và đầy hơi. Sau vài hôm mắt tôi có biểu hiện màu vàng, rồi da cũng chuyển sang màu vàng, toàn thân cứ như cục nghệ. Bố tôi là bác sĩ, ông cũng nhận định tôi có thể bị bệnh gan. Bố đưa tôi đến bệnh viện khám cho chắc chắn rồi về điều trị tại nhà.
Một bác sĩ ở quê tôi nói trêu là: “Thế này thì chết rồi, bị nhiễm siêu virút ấy, loại này thì không diệt được và cả đời sẽ phải mang bệnh”. Vì lúc ấy tôi mới học lớp 10 còn quá trẻ chưa có nhiều hiểu biết, nên không ý thức được mức độ nghiêm trọng căn bệnh mà tôi phải gánh chịu. Sau này khi mà bệnh ngày càng trở nên trầm trọng, tôi không thể ăn nổi cơm trong cả 1 tuần, đêm không thể ngủ được do bụng chướng đầy lên và rất đau. Tôi run rẩy nói với mẹ: “Con đói lắm mẹ ơi, cứ ăn vào thì lại nôn ra…”. Mẹ nước mắt lưng tròng thương tôi mà không thể làm gì. Tôi hiểu được nỗi buồn của mẹ nhưng vì quá đau đớn và khó chịu nên tôi chỉ còn biết bám víu vào mẹ để vơi đi sự dày vò của bệnh tật.
Tôi vật vã điều trị ở nhà nhưng không hiệu quả, tôi phải nhập viện điều trị một tháng. Việc học của tôi vì thế mà bị đình trệ. Một lần tôi vô tình nghe được hai người bạn nói chuyện với nhau, họ nói: “Viêm gan B à, bệnh này có thể lây nhiễm đấy!”. Từ đó trong tôi luôn mang theo cảm giác mặc cảm, ái ngại khi giao tiếp với người khác. May mắn các bạn cùng lớp cũng rất tốt và hòa đồng, nên tôi cũng được an ủi phần nào tuy rằng trong sâu thẳm nỗi niềm ấy vẫn luôn trăn trở khiến tôi luôn mất tự tin khi giao tiếp.
Sau bảy năm đằng đẵng trị bệnh bằng đông, tây y kết hợp cả cúng bái, nhưng bệnh của tôi vẫn cứ sớm nắng chiều mưa. Tôi buộc phải chấp nhận sống chung với cái bụng luôn luôn chướng, cảm giác đó khiến người ta sống dở chết dở. Lần ấy tôi đi khám lại ở bệnh viện tuyến huyện, cầm kết quả hội chẩn trên tay cùng lời khuyên của vị bác sĩ điều trị: “Nên kiểm tra lại ở bệnh viện tuyến trung ương” vì gan của tôi đã xuất hiện dấu hiệu bị xơ, mà xơ gan thì không thể chữa được, sau xơ sẽ là ung thư gan. Cách duy nhất để trị liệu cho giai đoạn xơ là chỉ có thể kéo dài và duy trì trạng thái kìm hãm bệnh được càng lâu càng tốt. Nó đồng nghĩa với việc sự sống của tôi cũng sẽ được kéo dài.
Một mình chống chọi với trọng bệnh
Tôi lặng lẽ giấu cha mẹ về Hà Nội khám lại. Tôi như chết trân sau khi vị bác sĩ nói: “Cháu không phải là có dấu hiệu bị xơ đâu mà chú khẳng định là cháu chính xác đã bị xơ gan rồi”. Đất dưới chân tôi như sụp xuống, đầu gối bủn rủn, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: Rõ là tôi vừa được nghe bản án tử rồi còn gì? Trong trí não tôi chỉ còn vẻn vẹn một câu: “Thôi chết đến nơi rồi! Thế là hết, tương lai và sự nghiệp coi như xong”. Trong khoảnh khắc ấy mọi ánh sáng, niềm vui sống, ý nghĩa cuộc đời như tắt phụt. Một cảm giác bế tắc tràn ngập tâm hồn tôi.
Sau giai đoạn xơ gan sẽ là ung thư gan. (Ảnh minh họa)
Tôi cố bình tĩnh hỏi lại bác sĩ: “Cháu xơ gan giai đoạn mấy và có thể chữa được không?”. Bác sĩ nói: “Gan của cháu cũng không bị xơ nhiều quá, nhưng khẳng định không ở giai đoạn đầu nữa vì chú đã nhìn thấy rất rõ vùng trắng rồi. Những vùng trắng ấy là tế bào gan đã bị xơ hóa nên không thể cho nó về bình thường được nữa, không thể chữa được mà chỉ có thể làm chậm lại quá trình xơ hóa gan”. Nghe thấy bác sĩ nói vậy tôi tự hiểu được nghĩa là gì, đã chấm hết thật sự, sống chỉ là đợi đến ngày chết thôi.
Cầm đơn thuốc có ghi loại biệt dược đặc trị virut giá hơn 1,4 triệu/1 lọ và cứ ba tháng phải khám lại một lần, mỗi lần khám lại cũng mất gần hai triệu. Loại thuốc đặc trị ấy nó cũng chẳng khác gì thuốc độc, tác dụng chính thì ít mà tác dụng phụ thì nhiều vô kể. Nào nguy cơ chuyển biến sang đau dạ dày, sỏi thận, loãng xương và đặc biệt có nguy cơ đảo ngược quay lại làm xơ hóa gan hoàn toàn nếu dừng thuốc. Tôi thấy rất lo lắng khi uống thuốc, nhưng nghĩ lại không uống thì còn chết nhanh hơn, nên vẫn cứ phải uống.
Từ viện trở về đến nhà, ngồi xuống ghế mà tôi như kẻ mất hồn, đóng sập cửa, ngồi trong phòng khóc thút thít một mình. Lúc bấy giờ mới khóc lên thành tiếng, than thở ông trời sao bất công thế, làm người tốt mà sao vẫn phải khổ. Rồi cũng không dám nói với mẹ vì sợ mẹ lo, không dám nói với bố vì bố cũng nhiều bệnh tật, lại thêm lo cho mình nữa thì bệnh lại càng nặng hơn.
Cả gia đình bế tắc vì bệnh vô phương cứu chữa
Cứ thế thời gian trôi đi, tôi trị bệnh ngoại trú được hơn một năm. Thế nhưng bệnh cứ lúc tăng lúc giảm, mỗi lần đi khám lại đổi thuốc một lần, cứ hết thuốc thì bệnh lại nặng. Rồi dần dần tôi cũng quen như thế, cứ sống như để cho ngày mai chứ không phải cho tương lai. Và rồi tôi cũng kết hôn, bạn gái tôi rất tốt, dù biết tôi bệnh nặng nhưng vẫn chấp nhận kết hôn. Không phải ai cũng làm được như cô ấy nên tôi rất trân trọng điều đó. Bố mẹ tôi dần dần cũng cảm nhận được tình trạng bệnh ngày một nặng của tôi dù tôi không nói ra.
Khi mẹ biết tình trạng bệnh của tôi bà cũng rất đau buồn, hằng đêm đi ngủ cứ thui thủi khóc một mình mà không dám để phát ra tiếng động. Mẹ cũng bế tắc vì cho đến nay y học vẫn đầu hàng với căn bệnh này. Tôi và mẹ chỉ mong mỏi có một điều kỳ diệu xảy ra để giúp tôi có thể thoát được tai ương này. Bố tôi còn đau khổ hơn vì ông là bác sĩ nên càng hiểu biết quãng thời gian mà tôi được sống, ông cũng thẫn thờ và trở nên ít nói.
Có lẽ vì ước nguyện của mẹ con tôi đủ lớn đã làm lay động trời xanh. Điều ước thần kỳ đã xảy ra, vào một ngày mẹ được người bạn nói rằng Pháp Luân Công rất tốt, rất thần kỳ. Đã có nhiều thần tích xảy ra với người chân tu pháp môn này. Mẹ nghe đến thần tích thì đã chấn động trong tâm. Đây chẳng phải điều mẹ đang cầu, nếu không có thần tích thì chữa làm sao được bệnh của con trai mẹ, vì y học đã đầu hàng rồi.
Ngay hôm đó mẹ đã nhờ người bạn ấy mua giúp sách hướng dẫn tập luyện và đĩa video hướng dẫn luyện năm bài công Pháp của Pháp Luân Công. Mẹ gọi cả bố tôi tập luyện cùng và rồi sau đó mấy bác đi tập thể dục buổi sáng cũng đến học. Tất cả đều luyện công ở sân nhà tôi. Trong vòng một tháng đã có khoảng hai mươi người đến luyện cùng.
Sau một tháng, bố, mẹ và nhóm người cùng luyện Pháp Luân Công, mỗi người đều có những trải nghiệm riêng được cải thiện về sức khoẻ. Mẹ vui mừng nói với tôi: “Con ạ, mẹ thấy Pháp Luân Công tốt lắm, mẹ trước hay bị ho khi thay đổi thời tiết và thường sẽ bị rất nặng, bố cũng nhiều bệnh tật, cao huyết áp rồi sỏi thận, hen suyễn, tim mạch… Nhưng sau khi tập luyện cả bố và mẹ đều cảm thấy sức khỏe rất tốt, con hãy tập đi, biết đâu có hy vọng cho con”.
Vì khi đó mẹ mới tu, còn có ước nguyện nhờ sự thần kỳ của Đại Pháp sẽ giúp tôi khỏi bệnh. Khi ấy, mẹ cũng chưa hiểu rõ Pháp Luân Công là một pháp môn tu luyện thượng thừa của Phật gia không phải dùng để trị bệnh. Người chân tu Đại Pháp trong quá trình tu luyện có được thân thể khoẻ mạnh vô bệnh, là quá trình buông bỏ những thói hư tật xấu, những suy nghĩ không tốt và tiêu cực, chỉ làm việc tốt luôn giúp đỡ người khác mà không cần báo đáp, chăm chỉ luyện năm bài công Pháp hàng ngày thì sẽ tự nhiên đạt được điều đó. Lúc ấy tôi đi làm xa nghe mẹ kể vậy cũng thấy mừng cho bố mẹ, tôi hẹn mẹ đến tết âm lịch về nhà sẽ nhờ mẹ hướng dẫn.
Trải nghiệm kỳ diệu và chân tu trong Đại Pháp
Tôi đã bước vào chân tu Đại Pháp như vậy, cơ duyên đến với Pháp Luân Đại Pháp từ bệnh tật. Tết năm đó là một mốc quan trọng trong cuộc đời. Ngay khi tôi về quê ăn tết mẹ đã hướng dẫn cho tôi năm bài công Pháp. Tôi vừa học vừa xem đĩa hướng dẫn luyện công do đích thân người sáng lập Pháp môn hướng dẫn. Cứ như vậy tôi học từ bài một đến bài năm, ba lượt như vậy thì tôi dừng lại ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, thân nhiệt tôi tăng lên rất nóng.
Sau khi ngồi nghỉ được năm phút, thân thể tôi bắt đầu có những phản ứng được tịnh hoá, người bồng bềnh cảm giác như say xe, bồn chồn, chóng mặt khó chịu toàn thân. Tôi ý thức được có cái gì đó đang được đẩy ra, tôi nghĩ đi ngủ chắc sẽ hết. Thật kỳ lạ tôi nằm đó mà không thể chợp mắt được, cả đêm trằn trọc mơ mơ tỉnh tỉnh…
Dù mất ngủ cả đêm nhưng sáng ra tôi không bị mệt như mọi khi. Tôi lấy làm lạ lắm, ra kể lại với mẹ. Mẹ vui vẻ nói rằng: “Đó là những phản ứng tốt, cần đọc sách nữa”. Sau mấy ngày tết, tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân và từ hôm đó tôi đã đọc đi đọc lại không ngừng nghỉ cho đến ngày hôm nay.
Có một điều kỳ diệu xảy ra tức thì ngay lúc tôi bắt đầu đọc được vài trang trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Cái khó chịu nôn nao trong thân thể khiến tôi trằn trọc cả đêm bỗng biến mất đến khó tin. Là một kỹ sư cơ khí, tôi có niềm tin lớn lao vào khoa học thực chứng, tuy nhiên từ lúc tiếp cận với Pháp Luân Công dù mới chỉ một chút, những gì đang xảy đến với tôi thật sự khó lý giải… Dù tôi có lục vấn lại, dùng lý luận này khác để biện minh cũng không thể giải thích được sự kỳ diệu mà chính tôi đang được trải nghiệm.
Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, từng câu từng chữ lấp lánh khai mở trí tuệ trong tôi. Bao nhiêu câu hỏi từ nhỏ, những điều thần bí trong không gian vũ trụ mênh mông, Thần Phật có tồn tại hay không? Có linh hồn không? Tại sao con người phải chịu khổ? Chết rồi thì đi về đâu? Những gì khoa học chưa xác minh được, không sờ thấy, không nhìn thấy thì trong quá trình tu luyện tôi đã dần minh bạch ra tất cả. Chỉ là mỗi người một cảnh giới hiểu được đến đâu thì lại phụ thuộc vào tiêu chuẩn đạo đức của người đó như thế nào. Muốn hiểu thêm nội hàm thì người tu luyện Pháp Luân Công phải tiếp tục nâng cao tiêu chuẩn đạo đức của mình lên, có như vậy khi đọc lại Chuyển Pháp Luân nội hàm trong đó mới triển hiện ra một tầng Pháp lý nữa. Ấy là tại sao những người tu Đại Pháp luôn lấy Chân Thiện Nhẫn để hành xử, để ước chế ma tính của bản thân, để giữ gìn phẩm hạnh của mình không bị bại hoại theo đạo đức đang tụt dốc ngày hôm nay.
Đọc cuốn Chuyển Pháp Luân tôi hiểu thế nào là chân chính tu luyện. Chỉ có thực tu bản thân thì bệnh tật mới có thể tiêu tan. Đằng đẵng suốt 7 năm trời, lần đầu tiên tôi có được cảm giác thoải mái dễ chịu sau khi ăn. Bởi vì bình thường hễ ăn xong là bụng tôi lại chướng lên phải rất lâu, rất lâu mới tiêu đi được. Giờ sau mỗi giờ luyện công cảm giác đầy bụng đã hoàn toàn biến mất.
Tu sửa tâm tính để đạt được thân – tâm khoẻ mạnh
Mặc dù được giáo dục trong một gia đình khá nghiêm khắc, nhưng văn hóa trọng nam ở thôn quê vẫn ngấm sâu vào tư tưởng. Khi có vợ, lúc đi làm về dù mệt tôi vẫn tự nguyện vào bếp phụ giúp vợ, nhưng đôi khi cảm thấy chạnh lòng vì vừa phải làm trụ cột kinh tế vừa phải chia sẻ việc nội trợ.
Khi ấy tâm tôi thường nghĩ: “Tại sao tôi lại phải làm những việc như thế này… Tại sao lại phải rửa bát… Một thằng đàn ông mà đi rửa bát thì thật là… việc của đàn bà…”. Xu hướng chung trong xã hội, người chồng thường không tham gia bếp núc, nhất là những người chủ lực kinh tế chính trong gia đình.
Khi đọc nhiều lượt cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi luôn ước thúc tâm tính mình qua ba chữ Chân Thiện Nhẫn. Từ trong sâu thẳm của sinh mệnh, tôi đã dần thay đổi. Tôi đặt mình vào hoàn cảnh của vợ, cô ấy cũng vất vả đi làm, thu vén cho gia đình, cũng mệt mỏi, tôi cần phải nghĩ cho cô ấy trước. Tôi giúp vợ từ nội tâm, vui vẻ, không còn vừa làm vừa suy nghĩ tiêu cực như xưa nữa… Khi vợ mang bầu mà đi làm về muộn tôi động viên vợ thu xếp về sớm không nên làm quá sức. Những hôm tôi về muộn vẫn thường đi chợ nấu cơm rồi rửa bát để cô ấy nghỉ ngơi dù biết các món ăn mình nấu có thể không được ngon. Gia đình nhỏ của tôi vì thế rất chan hoà hạnh phúc. Chúng tôi vừa đón chào một sinh linh bé bỏng xinh đẹp như Thiên Thần, niềm tự hào và tâm điểm của đại gia đình chúng tôi.
Sau khi tu luyện khoảng gần 5 tháng tôi có tham gia đợt khám sức khoẻ định kỳ của toàn công ty. Kết quả thật bất ngờ, sức khoẻ của tôi từ loại 3 đã quay trở về loại 1. Thật là một điều kỳ diệu, một món quà quý giá mà Thần đã ban tặng cho tôi, người chỉ tin vào khoa học.
Cảm ân đối với Đại Pháp
Vậy là đã gần ba năm kể từ khi tôi quyết định chân tu Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có được một cuộc sống bình yên và mạnh khoẻ, lại không mất một đồng tiền thuốc nào. Trước kia khi vẫn còn dùng loại độc dược đó, thân thể tôi rất mệt và có nhiều phản ứng phụ. Bây giờ khi tôi chăm chỉ luyện các bài công pháp hàng ngày và một lòng tu sửa tâm tính tôi mới trải nghiệm được thế nào là khoẻ cả thân lẫn tâm. Lời chẩn đoán cũng như tiên lượng của bác sĩ năm xưa đã không thành hiện thực.
Lời tâm sự của tôi được đăng trên Thời báo Đại Kỷ Nguyên, là cơ hội để tôi được bày tỏ lòng kính ngưỡng và biết ơn sâu sắc đến người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Ngài đã cứu vớt tôi lên từ bể khổ, từ tột cùng bất hạnh, khi sự sống chỉ còn một khoảnh khắc ngắn ngủi phía trước.
Qua bài báo này tôi muốn chia sẻ điều may mắn tốt đẹp mà Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho. Khi tôi tuyệt vọng đối diện với cửa tử ở ngay trước mắt, chỉ còn một bước là kết thúc cuộc đời khi còn quá trẻ. Đại Pháp đã mở ra cho tôi cánh cửa khác với huy hoàng ánh dương, đó là sự sống mới, niềm vui và hạnh phúc dù nói vô vàn lần cũng không thể kể hết được.
Tôi xin nguyện sẵn lòng giúp đỡ những số phận như tôi ngày trước, hoặc bất cứ ai muốn tìm hiểu về Pháp Luân Công. Tôi xin được gieo duyên phúc lành đến tất cả những người hữu duyên, để phúc ân của Phật Pháp từ bi chiếu rọi mỗi tâm hồn chúng ta.
Xin cảm ơn Thời báo Đại Kỷ Nguyên.
Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc ngày 26 tháng 10 năm 2017
Khổng Mạnh – Số Điện thoại: 0166.289.6419
Theo Daikynguyen
- Một phụ nữ cao tuổi khỏi bệnh xơ gan nan y
- Các bác sỹ và y tá bước vào tu luyện Pháp Luân Công sau khi chứng kiến sự phục hồi thần kỳ của bệnh nhân xơ gan giai đoạn cuối