Từ ngàn xưa, khi nhắc tới hai từ “tu luyện’’ là người ta nghĩ ngay tới phương Đông huyền bí với muôn vàn phép thuật… Trên thực tế thì cũng từ hàng ngàn năm nay, phương Tây cũng sở hữu một tàng thư đồ sộ in dấu trong văn học, hội họa về nội hàm tu luyện trở về thiên giới và ghi lại vô số thần tích triển hiện giữa nhân gian.
Vì sao cần coi nhẹ thân xác thịt?
Trong quá trình truyền đạo Giê-su đã từng giảng về coi nhẹ thân xác thịt. Sau cùng Ngài dùng chính cái chết của mình để minh chứng cho lời mà bản thân Ngài đã giảng.
Vì sao lại phải coi nhẹ thân xác thịt này? Bởi theo Chúa, con người vì bản thân mà tạo nhiều tội lỗi, vì miếng ăn mà đói có thể trộm cắp, cướp giết, bất lương. Vì đồng tiền cung phụng cho bản thân mà có thể làm tổn hại tới người khác. Vì quyền lực địa vị mà chà đạp hay bất chấp thủ đoạn tàn độc.
Chúa cho rằng, vì cái thân này mà con người trở lên ích kỉ, độc ác, và phạm nhiều tội lỗi. Vì mang tội lỗi mà con người phải sống ở trần gian đọa đầy.
Coi nhẹ dục vọng, ham muốn bản thân, những lợi ích cá nhân nhỏ nhoi
Những người được nghe Chúa giảng, có đức tin nơi Ngài thì đều hiểu rõ rằng, sống trên thế gian, chịu khổ một chút, chịu tội một chút, đều không thể so sánh được nỗi khổ và sự gánh chịu mà Chúa đã làm cho đồ đệ và con người thế gian.
Và họ đang từng ngày theo lời giảng của Giê-su mà không ngừng bước đi trong tu luyện để được trở về bên Chúa.
Bức họa “Chúa ôm Thánh Bernard” khắc họa vẻ mặt hạnh phúc của Thánh Bernard khi nằm trong vòng tay Chúa, phía sau là khoảng đen tối của một khuôn mặt khác. Thánh Bernard chính là một con người dám bước ra đường đường chính chính mà nói lên sự thật với đức tin và tâm hồn thánh khiết mà Gie-su ban tặng, còn một kẻ mãi trong bóng tối mà đứng nhìn cũng chính là đang chọn chỗ cho mình nơi hỏa ngục.
Trên thực tế thì bất kể con chiên nào giữ đức tin nơi Chúa, thì khi cầu nguyện, hay sám hối đều cảm nhận được Ngài đang nghe những lời họ nói, và đều hiểu được rằng, Chúa hiện hữu ở mọi nơi con người sống.
Ngài dậy con người hãy biết cho đi những yêu thương, thiện lương và hi sinh vì người khác.
Quả thực khi con người coi nhẹ lợi ích của bản thân, buông xả được những ràng buộc, ham muốn, dục vọng từ cái thân xác thịt thì tự nhiên con người sẽ vì người khác mà sống, vì người khác mà làm, từ đó mà xuất sinh tâm thiện lương và từ bi vốn có.
Kiên định và vững chắc một đức tin, con người sẽ được ban phước.
Trong Kinh Thánh có kể lại một câu chuyện về Thánh Job. Ông là người người biểu tượng cho sự ngay thẳng, thiện lương, một lòng tôn thờ và kính trọng Chúa, cũng là một con người buông xả được tham lam mà tránh xa điều ác.
Ông là người vô cùng giàu có, tài sản của ông có một đàn súc vật gồm bảy ngàn chiên dê, ba ngàn lạc đà, năm trăm đôi bò, năm trăm lừa cái và một số rất đông tôi tớ.
Một ngày kia, các con cái Thiên Chúa đến trình diện Thiên Chúa; quỷ Sa-tan cũng đến trong đám họ. Bấy giờ Thiên Chúa phán với Sa-tan: “Ngươi từ đâu tới? ” Sa-tan thưa với Thiên Chúa: “Rảo quanh cõi đất và lang thang khắp đó đây.” Thiên Chúa lại phán với Sa-tan: “Ngươi có để ý đến Job, tôi tớ của Ta không? Thật chẳng có ai trên cõi đất này giống như ông ta: một con người vẹn toàn và ngay thẳng, một lòng tôn kính Thiên Chúa và lánh xa điều ác! “
Nhưng Sa-tan thưa lại với Thiên Chúa: “Có phải Job kính sợ Thiên Chúa mà không cầu lợi chăng? Chẳng phải chính Ngài đã bao bọc, chở che và ban phúc cho ông ta cũng như nhà cửa và tài sản sao? Ngài đã ban phúc lành cho công việc do tay ông ta làm, và các đàn súc vật của Job lan tràn khắp xứ. Ngài cứ thử giơ tay đánh vào mọi tài sản của ông ta xem, chắc chắn là hắn nguyền rủa Ngài thẳng mặt!”
Thiên Chúa phán với Sa-tan: “Được, mọi tài sản của nó thuộc quyền ngươi, duy chỉ có con người của nó là ngươi không được đưa tay đụng tới.” Rồi Sa-tan rút lui khỏi Thiên Chúa.
Điều này nói lên rằng, khi Chúa giảng pháp, cứu độ chúng sinh thì cũng sẽ có ma quỷ tới phá hủy công việc cao cả của Ngài. Chúng sẽ không ngừng thử nghiệm đức tin vào sự kiên định của chính những con chiên mà Ngài giảng đạo.
Và một ngày khi các con trai con gái ông đang ăn tiệc uống rượu ở nhà người anh cả của họ, thì một người đưa tin đến nói với Job: “Trong lúc bò của ông cày ruộng và lừa cái ăn cỏ bên cạnh, dân Sơ-va đã xông vào cướp lấy; còn các đầy tớ, chúng dùng gươm giết chết, chỉ có mình tôi thoát nạn về báo cho ông hay.”
Người ấy còn đang nói thì một người khác về thưa: “Lửa của Thiên Chúa từ trời giáng xuống đã đốt cháy chiên dê và đầy tớ; lửa đã thiêu rụi hết, chỉ có mình tôi thoát nạn về báo cho ông hay.”
Người này còn đang nói thì một người khác về thưa: “Người Can-đê chia thành ba toán ập vào cướp lấy lạc đà; còn các đầy tớ, chúng dùng gươm giết chết, chỉ có mình tôi thoát nạn về báo cho ông hay.”
Người ấy còn đang nói, thì một người khác về thưa: “Con trai con gái ông đang ăn tiệc uống rượu trong nhà người anh cả của họ, thì một trận cuồng phong từ bên kia sa mạc thổi thốc vào bốn góc nhà; nhà sập xuống đè trên đám trẻ; họ chết hết, chỉ có mình tôi thoát nạn về báo cho ông hay.”
Mất mát, tổn thất tài sản, gia đình thân quyến thì gặp họa, mọi việc xảy ra cùng một lúc. Đây là một khảo nghiệm không hề nhỏ đối với một con người.
Bấy giờ ông Job trỗi dậy, xé áo mình ra, cạo đầu, sấp mình xuống đất, sụp lạy và nói:
“Thân trần truồng sinh từ lòng mẹ, tôi sẽ trở về đó cũng trần truồng. Thiên Chúa đã ban cho, Thiên Chúa lại lấy đi: xin chúc tụng danh Thiên Chúa!”
Sau tất cả những chuyện ấy, ông Job không hề phạm tội cũng không buông lời trách móc, mạt phạm đến Thiên Chúa. Ông ngồi giữa đống tro, lấy mảnh sành mà gãi.
Bấy giờ, vợ ông bảo: “Ông còn kiên vững trong đường lối vẹn toàn của ông nữa hay thôi? Hãy nguyền rủa Thiên Chúa và chết đi cho rồi! “ Nhưng ông Gióp đáp lại: “Cả bà cũng nói như một mụ điên. Chúng ta đón nhận điều lành từ Thiên Chúa, còn điều dữ, lại không biết đón nhận sao?” Trong tất cả những chuyện ấy, ông Job không để cho môi miệng thốt ra lời tội lỗi.
Thiên Chúa đoái nhìn đến Job. Thiên Chúa đã khôi phục tài sản cho Job. Thiên Chúa đã tăng gấp đôi những gì ông đã có trước kia. Tất cả anh em, chị em ông, tất cả bạn bè cũ lại tìm đến ông; họ đã cùng ăn bánh trong nhà của ông.
Thiên Chúa giáng phúc cho những năm cuối đời của Job nhiều hơn trước kia. Ông có mười bốn ngàn con chiên, sáu ngàn lạc đà, một ngàn đôi bò và một ngàn lừa cái. Ông sinh được bảy con trai và ba con gái.
Trong khắp xứ, người ta không sao tìm được những thiếu nữ xinh đẹp như con gái Job. Cha của các cô đã chia gia tài cho các cô như cho các anh em trai. Job đã qua đời và tuổi thọ của ông rất cao.
Đây chính là bài học khảo nghiệm cho việc con người liệu có giữ được đức tin và kiên định vào con đường mà mình đã lựa chọn hay không? Và trong những đau khổ chống chất đau khổ mà ngộ, mà hiểu được bản thân mình đang trải qua một cuộc khảo nghiệm hay không?
Trong mê lạc mà ngộ được lời Chúa giảng, đó chính xác là vàng đã được tôi luyện bởi lửa Sa-tan tạo ra. Và quỷ Sa-tan không dễ dàng gì bỏ qua những phép thử khốc liệt hơn như thế.
Ngay cả khi Chúa Gie-su bị thách thức rằng: Ông nói ông là con của Thiên Chúa, ông đã cứu được nhiều người, vậy giờ ông hãy dùng quyền năng mà cứu bản thân đi.
Nhưng Chúa thà chịu chết dưới thách thức của những con người ác quỷ, mà không thể hiện quyền năng phép thuật gì. Bởi Ngài hiểu, nếu Ngài hiển hiện quyền năng, thì sẽ có nhiều người thấy mà tin, đến mà cầu, ngay cả những kẻ thập ác bất xá, những kẻ chẳng việc ác nào mà không làm cũng sẽ tới.
Vậy thì trong đám người mà sẽ nhận là đồ đệ của Gie-su, Ngài sẽ không biết được đâu là người thực sự giác ngộ được đạo mà Ngài giảng, đâu là người thực sự dám buông bỏ thân xác, có thể chết vì chính đạo.
Con người muốn trở về thiên Quốc, thì không chỉ là yêu cầu về buông bỏ tham lam, dục vọng mà còn là đòi hỏi đạo đức thiện lương, biết yêu thương và từ bi. Nhưng đó chưa phải là đủ, mà điều quan trọng không kém là sự kiên định, đức tin của mình vào đấng cứu thế. Một lòng tôn kính, vững chãi trên một chiếc thuyền, vượt mọi sóng gió cạm bẫy, đe dọa từ ma quỷ mà thẳng tiến về Thiên Quốc, nơi các vị Phật Đạo Thần đang dang rộng đôi tay đón ta.
Tịnh Tâm – Hà Phương / Theo ĐKN
- Thưởng thức cùng danh họa: Chúa Giê-su chữa bệnh cho người mù
- Dấu ấn lịch sử trong hội họa: ‘Jerusalem! Jerusalem! Ngươi đã làm biết bao nhà tiên tri đổ máu’…