Đức Phật thường nói rằng nếu không nợ nhau thì làm sao gặp gỡ. Câu chuyện dưới đây sẽ cho chúng ta thấy nghiệp quả, nhân duyên kỳ lạ giữa cha mẹ và con cái.
Có câu: “Lênh đênh trong cõi duyên phù, khéo tu thì nổi, phụ tu thì chìm”. Ý tứ là người sống trên đời ai cũng cần tu theo Phật, những người tín Phật, có niềm tin vào Phật và sống theo lời Phật sẽ được hưởng duyên lành. Phật là người chỉ đường, còn bản thân mỗi người mới là người cầm đuốc để đi.
Bất cứ việc gì, bất cứ người nào, trong gia đình phàm là khiến cho ta tổn hại, đều phải gánh chịu thọ báo. Gia quyến lục thân, đều do tứ nhân tương tụ (tứ nhân là: Trả nợ, đòi nợ, trả ơn và báo oán) bất luận chúng ta thọ báo bao nhiêu oan ức, không những không được sân hận, ngược lại phải nhận ra lỗi lầm, tội nghiệp của quá khứ hay đời trước nay phải trả. Nếu đem lòng sân hận, làm sao không tạo thêm nghiệp mới: “Chúng sinh oan oan tương báo đến bao giờ mới hết, nếu biết lấy ân báo oán thì oán liền tiêu trừ”.
Người xưa vẫn nói: “Con dại cái mang” hay “Đời cha ăn mặn đời con khát nước“, ý hai câu nói này là nói lên mối quan hệ biện chứng giữa cha mẹ và con cái. Cả đời con có đi đâu, làm gì, thành công rực rỡ bao nhiêu thì khi chùn chân mỏi gối hay thất bại đều tìm về vòng tay cha mẹ. Mỗi người đến với ta kiếp này đều là duyên nợ và câu chuyện sau đây chính là minh chứng cho điều đó.
Duyên nợ
Duyên nợ giữa Laurie và mẹ cô có thể nói là vô cùng đặc biệt. Khi Laurie vừa tròn ba tháng tuổi đỏ hỏn trên tay mẹ, cha cô đã đi theo một người phụ nữ khác và bỏ rơi hai mẹ con cô. Một mình vất vả cực nhọc, mẹ cô mang cô rời khỏi California và chuyển nhà hết lần nọ tới lần khác mãi cho tới khi tới thành phố này mới có thể định cư và sinh sống.
Bởi vậy Laurie luôn tự cảm thấy mình giống như những cánh lục bình trôi bồng bềnh trên mặt nước chẳng biết được gốc rễ của mình rốt cuộc là từ đâu. Cũng bởi cứ vài năm lại phải chuyển trường một lần nên cuộc sống của cô cứ như cuộc sống của người gypsy (những người di cư) từ nhỏ đã không có bạn thân. Cũng bởi cách sống cứ di chuyển đó nên sâu tận đáy lòng không biết từ lúc nào cô đã thầm oán hận mẹ mình.
Để bộc lộ sự bất mãn với mẹ dù cố ý hay vô ý thức cô đều tìm cách chống đối lại mẹ. Nếu mẹ bảo cô đi về phía Đông cô nhất định sẽ nhằm hướng Tây mà tiến. Nếu mẹ bảo cô đi mua đường thì cô sẽ cố ý mua muối mang về… Hai mẹ con cô mặc dù như hình với bóng gắn bó với nhau không rời nhưng trong lòng quả thật cách xa vạn lý. Khi mẹ đưa cô tới nhà thờ cầu nguyện cô sẽ lặng lẽ nói với Chúa: “Thưa Đức Chúa Trời nếu thật sự người yêu thương con của mình tại sao lại cho con có một người mẹ như vậy?”.
Mối “oan gia” của cô và mẹ cứ âm thầm kéo dài như chiến tranh lạnh mãi cho tới năm Laurie tròn 18 tuổi. Khi vừa bước qua sinh nhật lần thứ 18 của mình Laurie giống như chim sổ lồng không do dự lập tức kéo va ly rời xa mẹ và không lâu sau đó kết hôn với một người đàn ông. Tuy nhiên hạnh phúc của cô không kéo dài được bao lâu thì mẹ cô qua đời. Nghe nói bà bị ung thư bộc phát không được tới 6 tháng thì rời khỏi thế gian.
Khi được tin mẹ qua đời Laurie không biết nên có phản ứng như thế nào. Cảm xúc lẫn lộn, cô vừa muốn khóc thật to nhưng lại cũng muốn cười thật lớn, vậy là cô dở khóc dở cười với khuôn mặt lấm lem đầy nước mắt nước mũi. Không lâu sau đó Laurie rơi vào trạng thái khủng hoảng tâm lý, trong lòng vô cùng hối hận. Tất cả những điều tốt đẹp mẹ làm cho cô đều hiển hiện trước mắt như vừa mới ngày hôm qua…
Đó là lần cô lên cơn sốt cao trong cơn mưa gió sấm sét với ánh mắt lo âu ngân ngấn nước mắt, mẹ ôm cô tới bệnh viện cấp cứu rồi cả đêm ở bên cạnh cô không rời đi dù chỉ một phút. Đó là vào đêm Noel dưới cây thông giáng sinh là rất nhiều món quà mẹ chuẩn bị cho cô, còn bản thân thì không có một thứ gì.
Đó là dịp sinh nhật năm cô 6 tuổi mẹ thức cả đêm chuẩn bị một chiếc bánh gato đặc biệt để cô mời những người bạn nhỏ của mình. Đó là những lần cô chơi bóng chày hay chơi bóng đá mẹ đều ngồi dưới trời nắng gắt lẫn trong đám cổ động viên nhí chỉ để hô hào cổ vũ cô. Đó là hành trình mười mấy năm đưa đón cô đến trường…
Càng nghĩ càng đau buồn càng nghĩ càng hối hận cô tự hận tại sao mình lại đối xử với mẹ như vậy khi mẹ còn sống. Tại sao những năm tháng sống bên mẹ cô không làm được điều gì cho bà vui ngược lại chỉ muốn chọc tức gây hấn với bà? Cũng bởi suy nghĩ quá nhiều mà sinh bệnh, cô không chỉ bệnh một vài năm mà kéo dài tới tận 11 năm không khỏi.
Khi cô tìm tới một phòng khám chúng tôi để điều trị tóc cô đã bị bạc trắng một nửa. Khi ấy, cô mới chỉ ngoài 30 tuổi, chưa con cái nhưng lại mắc bệnh trầm cảm nặng, cơ bắp toàn thân nhức mỏi lại xuất hiện tất cả các triệu chứng tổng hợp của thời kỳ mãn kinh nhìn già nua như một bà lão.
Khi kiểm tra cho cô trong lòng tôi chợt nghĩ: “Có gì đó không ổn lắm vì cô mới chỉ ba mươi tuổi tại sao lại xuất hiện chứng bệnh đó“. Thế là tôi bắt đầu hỏi về tiểu sử bệnh của gia đình cô và đương nhiên tình trạng của mẹ cô là điều tôi quan tâm và muốn biết trước tiên. Nguyên nhân là bởi thông thường kinh nguyệt của người con gái đa phần đều có chút quan hệ với người mẹ. Chẳng ngờ khi nhắc đến mẹ mình nước mắt cô như suối tuôn. Cô nức nở khóc không thành tiếng và tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện như trên cho tôi nghe.
Không những vậy cô còn miêu tả tường tận chi tiết việc mình đã cố ý chống đối với mẹ ra sao, cố ý biến mẹ thành trò cười trước mặt bạn bè ra sao và cố tình bày ra những trò đùa quái đản để trọc tức mẹ mình như thế nào. Càng nghĩ cô càng hối hận. Cô hối hận mình đã không còn cơ hội để nói với mẹ một lời xin lỗi, hối hận vì mình chưa từng làm được việc gì cho mẹ vui để báo đáp công ơn dưỡng dục của mẹ.
Tôi biết dù có châm cứu hay uống thuốc cũng không thể trị nổi sự ăn năn hối hận trong cô, cũng không thể cởi được nút thắt bất hạnh trong lòng cô. Cuối cùng bệnh tình của cô có thể chuyển biến tốt lên tất cả đều là bởi một giấc mơ của cô ấy.
Giấc mơ kỳ lạ
Một lần nọ Laurie gặp mẹ mình trong giấc mơ. Khi vừa nhìn thấy bóng dáng thân thuộc của mẹ, không kìm lòng được, cô òa lên khóc như một đứa trẻ xin mẹ tha lỗi cho mình. Cô cũng nói với bà rằng mình nhớ bà ra sao, cũng thấy vô cùng hối hận vì những điều mình đã gây ra cho bà tới mức không còn thiết sống trên cõi đời này nữa.
Chẳng ngờ mẹ cô không những không tới ôm cô vào lòng an ủi động viên mà còn trách mắng: “Con nín ngay không được khóc nữa. Từ sau khi sinh con ra, ta chưa có được một ngày sống vui vẻ yên ổn. Cũng bởi vì con mà ta sớm bạc mệnh lìa đời, cái chết của ta tất cả đều là sự sai lầm từ khi sinh ra con. Hiện giờ cho dù âm dương cách biệt nhưng ta luôn muốn tìm cách trả mối thù này. Bệnh tình đau yếu mười mấy năm qua của con tất cả đều liên quan tới ta. Khi sống ta là mẹ của con, nhưng sau khi chết ta chính là kẻ thù của con”.
Laurie kinh hãi hồi tưởng lại tình cảnh và tâm trạng của mình khi đó: “Con vì mẹ mà sinh bệnh ngược lại mẹ còn trách con làm hại mẹ, tại sao con lại khổ như vậy chứ…”. Cô tỉnh lại trong cơn tức giận oán trách. Cô xoay người rời khỏi giường nhớ lại giấc mơ sống động như thật mình vừa trải qua. Cô thấy hối tiếc vì sự phẫn nộ của mình khi đó nhưng cũng không biết làm cách nào mới đúng.
Khi Laurie tới phòng khám chia sẻ với tôi về giấc mơ của mình tâm trạng đã không thể bình tình nữa, cô muốn biết tôi nghĩ sao về việc này. Sau khi suy nghĩ hồi lâu tôi nói với cô ấy: “Đôi khi sự tức giận có thể dẫn tới mắc bệnh lại cũng có thể trị bệnh. Sự tưởng nhớ mẹ của cô đã thực sự rơi vào tình thế cấp bách, cô bị dày vò lâu ngày tới mức không thuốc gì có thể chữa được. Hôm nay cô tức giận một chút cũng là đã giúp mình tháo gỡ nút thắt này. Qua đây cũng có thể thấy mẹ cô đã cố tình dùng khổ nhục kế với cô, điều này gọi là “Không ai hiểu con bằng mẹ“.
“Cũng bởi mẹ cô luôn yêu thương sâu sắc và bận lòng lo lắng cho cô nên dù đã tới chốn âm gian bà cũng không muốn cô chịu sự dày vò đau khổ về chuyện tình cảm thêm nữa. Cũng chính bởi vậy bà đã cố ý dùng phép khích tướng để cô thoát khỏi bể khổ. Cô nên biết ơn bà mới phải!”.
Laurie im lặng hồi lâu lắng nghe những lời phân tích của tôi tuy có chỗ hiểu chỗ không nhưng cũng đã có thể bình tĩnh trở lại và rời khỏi phòng khám. Sau đó cô có tới phòng khám một vài lần nữa và hoàn toàn bình phục.
Kỳ thực nhân duyên giữa người với người không phải là trong đời này có thể kết thúc. Khi linh hồn thoát khỏi nhục thân này những món nợ mình còn thiếu, nghiệp mà mình tạo ra vẫn phải theo đó mà hoàn trả. Vậy mối quan hệ nhân duyên giữa Laurie và mẹ cô rốt cuộc là ai đã nợ ai xin để quý độc giả tự mình suy ngẫm.
Theo story.zgfj.cn
Kiên Định