Câu chuyện dưới đây xảy ra vào một thời rất xưa, xưa lắm rồi…
Thời ấy, vùng đất mà ngày nay là ốc đảo nằm trong sa mạc Gobi đã từng là nơi đất đai màu mỡ, hoa trái bốn mùa. Nơi đây có hai bộ lạc cùng sinh sống, họ thân thiết và hòa thuận như anh với em.
Nhưng rồi dần dần, khi chuẩn mực đạo đức ngày một suy đồi, hai bộ lạc đã không còn thuận hòa như trước nữa. Giữa họ bắt đầu xảy ra tranh chấp, rồi xung đột, chiến tranh, mảnh đất hiền hòa nay cũng nhuốm màu máu đỏ.
Bởi nhân tâm suy thoái, nên khắp nơi đâu đâu cũng cuồn cuộn một màu đen nghiệp lực. Để cứu vớt họ, một vị Thần đã giáng hạ xuống nhân gian trong dáng vẻ của một đạo sĩ.
Ông không quản dụng tâm khó nhọc, đối mặt với lòng người hiểm ác ông vẫn kiên trì giảng cho họ về các đạo lý nhân sinh, dạy họ biết trân quý sinh mệnh, trọng đức, hành thiện, và sống tốt hơn mỗi ngày.
Nhưng dẫu đạo sĩ có từ bi khổ nhọc đến đâu, ông vẫn phải bất lực khi nhận ra rằng: Con người thật sự rất khó cứu độ! Họ không những không nghe lời đạo lý mà còn tìm mọi cách hãm hại ông. Cuối cùng, vị đạo sĩ buộc phải nói với họ: “Sẽ có một thảm họa xảy ra trên mảnh đất này, biến nơi đây thành một hoang mạc lớn, và những ai hành ác sẽ bị trừng phạt vì hành động của mình”.
Hầu hết những người trong bộ lạc đều làm ngơ trước điều này, họ thậm chí còn chế nhạo và ném đá vào ông. Chỉ có một vài đứa trẻ tin rằng ông là Thần tiên từ thiên thượng, chúng quỳ xuống xin được theo lời chỉ dẫn của ông.
Vị đạo sĩ mỉm cười hiền từ:“Ta sẽ đưa các con tới một nơi an toàn vào tối nay. Bất kể điều gì xảy ra, các con chỉ cần nằm ở đó và nghĩ về ta, rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi. Nhưng hãy nhớ rằng, các con phải giữ kín chuyện này, nếu tiết lộ thiên cơ, các con sẽ phải chịu chung số phận như những người còn lại”.
Đêm hôm đó, một trận bão cát nổi lên, cả vùng đất trù phú nhanh chóng chôn vùi trong biển cát. Mọi thứ rồi cũng qua đi, chỉ còn lại hoang mạc mênh mông cát trắng.
Từng đụn cát nhấp nhô, từng sóng cát mịt mù, ai có thể biết rằng bên dưới khung cảnh hùng vĩ của đại mạc ấy lại là một bí mật đau thương?
Khi vị đạo sĩ trông thấy cảnh này, ông bật khóc. Ông có thể làm gì đây? Đó là lựa chọn của họ, vì họ đã không thể trân quý chính bản thân mình!
Mặt Trời lại mọc như chưa hề có chuyện gì xảy ra, những đứa trẻ cũng vừa thức giấc. Chúng kinh ngạc vô cùng khi nhìn thấy sa mạc. Rồi chúng bật khóc. Vị đạo sĩ hỏi, tại sao con khóc? Những đứa trẻ nói rằng, chúng khóc thương cho những người trong bộ lạc, chỉ vì quá chấp mê bất ngộ, họ đã phải chịu nhận kết cục bi thảm, vĩnh viễn chôn vùi trong cát.
Những đứa trẻ này, bởi tâm hồn quá thánh thiện, nên nước mắt của chúng rơi xuống đâu thì nơi đó mọc lên những đám cỏ xanh rì. Cỏ vẫn đứng vững ngay cả khi gió mạnh ào ạt thổi, vẫn xanh mướt ngay cả khi nắng đại mạc đốt thiêu.
Đạo sĩ hướng dẫn những đứa trẻ tu luyện, ông dạy chúng ngồi thiền. Nhưng giữa đại mạc này, chúng cũng cần phải có đồ ăn, thức uống, trong khi ông lại không thể dùng thần thông để tạo ra những thứ ấy. Bởi thiên thượng có chỉ dụ rằng: “Sa mạc xuất hiện là bởi đạo đức của con người đã suy đồi. Bất cứ ai muốn tu luyện tại đây, đều phải kiên định và có niềm tin mạnh mẽ mới có thể trở về”.
Đạo sĩ hiểu rằng, những đứa trẻ thiện lương này phải trải qua một cuộc khảo nghiệm khắt khe, để chứng tỏ chúng có đủ chính kiến, niềm tin và kiên định. Ông bèn nói: “Ta buộc phải rời đi trong một đoạn thời gian, các con hãy ở đây tu luyện, nhất định phải tinh tấn, đừng bao giờ buông lơi!”, rồi ông biến mất.
Lúc đầu, những đứa trẻ rất kiên định. Nhưng sau đó, một số không thể chịu được cơn đói và bỏ đi tìm thức ăn. Chúng bị lạc trong bão cát, rồi chôn vùi trong cát. Một số còn lại thì mải mê vui chơi, chúng không còn nghĩ đến tu luyện nữa và bị chết trong sa mạc.
Cuối cùng, chỉ còn lại duy nhất một đứa trẻ. Trong lòng cậu luôn nghĩ về tu luyện, dẫu hoàn cảnh có khắc nghiệt đến đâu cậu bé vẫn có niềm tin mạnh mẽ vào sư phụ của mình. Đã nhiều ngày trôi qua nhưng cậu vẫn ngồi đó thiền định, mặc kệ cơn đói khát, mặc kệ gió cát đang gào thét như muốn chôn vùi mình. Ngay cả khi mắt và mũi dính đầy cát, cậu vẫn ngồi đả tọa tại đó.
Bên tai cậu luôn văng vẳng lời dặn dò của sư phụ:“Nhất định phải tinh tấn, đừng bao giờ buông lơi!”. Dần dần, khi môi khô và nứt nẻ, cơ thể bắt đầu mất nước, cậu vẫn nghĩ: “Dẫu điều gì xảy ra, ta vẫn phải tu luyện, ngay cả có mất đi mạng sống chăng nữa. Điều sư phụ nói là đúng. Ngài đã cho ta hiểu Pháp lý và ý nghĩa chân chính của sinh mệnh, vậy nên ta không cần đòi hỏi gì khác”.
Trong thời khắc quyết định giữa sự sống và cái chết, cậu bé vẫn không bận tâm về những được và mất. Niềm tin của cậu dẫu vô hình, nhưng lại có sức mạnh làm cảm động đất trời.
Một nữ Thần áo trắng xuất hiện trên bầu trời, ngài đã vì niềm tin của cậu mà rơi lệ. Nữ thần ngước mắt lên nhìn mặt trăng lưỡi liềm, rồi ngài vẫy tay và một con suối hình lưỡi liềm với dòng nước trong mát xuất hiện trước mặt cậu bé. Nữ thần lại vẫy tay lần nữa, trên đại mạc bỗng hiện lên cây xanh, ao cá với vịt ngan bơi lội.
Vào thời điểm ấy, vị đạo sĩ trở lại. Ông cười với cậu bé và nói:“Con trai, con đã vượt qua khảo nghiệm. Giờ thì con đã đắc chính quả và cũng để lại một tấm gương sáng cho hậu thế. Mọi thứ sẽ còn tiếp tục tại đây, và dòng suối lưỡi liềm sẽ không bao giờ cạn, cho đến khi tiêu chuẩn đạo đức của con người trượt dốc, nó sẽ dần dần cạn đi. Dòng suối này là một lời nhắc nhở cho nhân thế”.
Sau này, nơi ốc đảo có thêm nhiều người sinh sống, thậm chí các ngôi chùa cũng xuất hiện quanh dòng suối này. Hậu nhân không còn nhớ tới trang sử bi thương ngoài một dòng suối trong mát hình mặt trăng lưỡi liềm. Họ đã phỏng theo hình dáng mà đặt tên cho dòng suối ấy là “Nguyệt Nha tuyền”.
Giờ đây, cát gió đại mạc đã phủ mờ lớp bụi thời gian, nhưng dòng suối Nguyệt Nha thì vẫn còn ở đó như một lời nhắn nhủ: Khi con người không còn xứng đáng là người nữa, thì những gì họ phải đối mặt chính là sự hủy diệt! Để cứu rỗi những linh hồn lầm lạc, thì duy nhất chỉ có trọng đức hành thiện, tu luyện kiên định mới có thể thực sự làm lay chuyển đất trời.
Ngày hôm nay, Đại Pháp khai truyền, giữa thế sự rối ren, giữa nhân tâm suy đồi, giữa dòng đời trong đục, vẫn có những con người thầm lặng đang cố lội ngược dòng để tìm về với bản tính ban sơ thuần phác của mình. Họ tin vào tu luyện, tin rằng Chân – Thiện – Nhẫn là giá trị vĩnh hằng để cứu rỗi thế gian này.
Và thấp thoáng giữa đại mạc Gobi cằn cỗi, một dòng suối trong trẻo và tĩnh lặng vẫn nằm đó như một phép màu…
Theo Chánh Kiến
Hồng Liên biên tập