Mâu thuẫn gia đình không còn khi tôi hiểu về Pháp. Trước đây vợ chồng tôi ngồi nói chuyện với nhau không quá năm phút là…
Cuối năm 2014, tôi bất ngờ bị lіệt hai chân. Bác sĩ chẩn đoán tôi bị vіêm đa rễ và dây thần kіnh ngoại biên, lіệt mềm hai chân. Trước đó tôi từng mắc căn bệnh u ma’u dây thần kіnh đệm (nằm ở cẳng tay phải của tôi, bắt đầu phát hiện từ năm lên tám, cho tới năm 1985, gia đình đưa tôi ra viện K mổ lấy khối u. Nhưng không thể chữa khỏi hẳn)
Đầu tháng 3/2016 bác sĩ ở Sài Gòn xem tay của tôi và nói rằng” lúc cô chết thì sẽ hết đau. Vì bệnh này hiện nay khoa học chưa có cách chữa!)
Tiếp nữa là bệnh viêm đa khớp dạng thấp; tôi gần như phải ngủ ngồi suốt 9 năm, phải uống thuốс gіảm đаu 25ngày/tháng.Tôi đã từng điều trị với đủ loại phương pháp. Bác sĩ Тây y còn nói với tôi” bệnh của cô sẽ phải làm bạn với bác sĩ cả đời”.
Có bạn ở nước Đức xa xôi cũng thường xuyên gửi thuốс gіảm đаu cho tôi. . . Ai chỉ cho ở đâu là tôi đi đó, thuốс Iá, thuốс hoàn, thuốс dân tộc, Đông y, châm cứu, bấm huyệt, . . . đủ các phương pháp và thuốс điều trị.
Cho đến lúc tôi bị viêm đa rễ và dây tk ngoại biên, liệt mềm hai chân phải ngồi xe lăn. Sau khi cấp cứu kịp thời trong vòng năm ngày để tôi không bị nguy hiểm đến tính mạng cũng như không bị liệt toàn thân, tôi về nhà và xác định tự luyện tập để hồi phục dần dần. Nhưng để đi lại được có lẽ là chuyện không hề đơn giản với tôi.
Có một điều tôi không bao giờ tin mình lại phải ngồi xe lăn, lúc nào tôi cũng nghĩ, chắc tại cuộc sống áp lực căng thẳng quá nên tôi bị nhược cơ thôi, chỉ vài hôm tôi sẽ khỏi, chồng tôi cõng tôi đi điều trị cả tháng mà tôi vẫn giấu bạn bè, hàng xóm vì tôi không tin mình như thế. Tôi không tin ông trời lại đối xử với tôi như thế, gần như cả cuộc đời tôi phải chịu đựng bệnh tật, khổ đau, thử thách. . sao ông trời có thể nỡ bắt tôi phải chịu cảnh này, tôi thấy mình là người tốt, luôn chịu thiệt thòi, luôn nghĩ cho người khác.
Khóc vì bệnh tật, khóc vì cuộc sống luôn gặp bất trắc, khóc vì cho đi quá nhiều mà không được nhận lại. Sau này học Pháp tôi mới được minh bạch những điếu này, là tôi đã sai nhiều thứ, là tôi chưa đủ tốt theo Chân Thiện Nhẫn.
Bạn chồng tôi đến thăm và giới thiệu Pháp Luân Công, hôm sau thì thêm cả mấy đồng tu cùng đến đọc sách cho tôi. Nhìn họ, tôi cứ cảm thấy buồn cười, lại còn hơi khó chịu nữa. Tôi nghĩ mấy người này có vẻ mê tín, họ cứ giục tôi tu đi tu đi.
Lúc đó tôi nghĩ: Ôi ôi, tu thì phải vào chùa mà, phải xuống tóc mà. Lại còn nói đọc sách nếu có duyên em sẽ đứng dậy được. Quả thật tôi thấy rất hoang đường, đọc sách mà khỏi bệnh, lại còn tu mà không vào chùa, gì mà tu giữa đời thường….
Nhưng vì phép lịch sự với bạn chồng tôi cũng đọc theo. Được mấy ngày tôi nghĩ chắc phải theo tập một môn gì đó vì ngồi một chỗ thế này có lẽ tập khí công là phù hợp nhất. Lúc đó, vì nghĩ mình là cô giáo, đã học qua sư phạm nên cái gì tôi cũng chiểu theo khoa học. Ai cũng biết khí công là thu năng lượng, tăng hệ miễn dịch, đẩy lùi bệnh tật.
Nên tôi quyết định nói chồng đẩy xe lăn ra điểm luyện công. Cảm giác ngày đầu tiên thật xúc động, như Sư Phụ chúng tôi đã giảng: Pháp Luân Công là miền đất tịnh độ. Các ông, bà, cô chú đón chào tôi bằng những nụ cười vô cùng thân thiện và hoà ái. Một đồng tu lớn tuổi nhất lặng lẽ, nhẹ nhàng hướng dẫn cho tôi từng động tác một, kiên trì, tỉ mỉ. . .
Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn thì tôi đứng dậy được. Hôm đó tôi nói chồng đỡ tôi đứng dậy vì tôi có cảm giác mình chưa từng bị bệnh, chồng tôi nói làm sao mà đứng được, tôi quả quyết rằng anh cứ đỡ em đứng dậy đi. Chồng tôi đứng sau lưng cùng với hai đồng tu đứng hai bên vì sợ tôi sẽ ngã. Nhưng thật sự là tôi đã đứng và luyện được hai bài công Pháp.
Không nói hết được cảm giác vui mừng của chồng tôi và các đồng tu. Còn tôi thì cứ khóc ròng cho tới lúc về nhà. Sau ba tháng thì tôi đi lại hoàn chỉnh như một người bình thường. Thời gian đầu tôi chỉ đọc sách hời hợt, 5 phút, 10 phút mỗi ngày. . cứ thế tôi đọc nhiều dần lên và chấn động bởi những nguyên lý uyên thâm về con người, về vũ trụ, về các kiến thưc khoa học, vật lý học, sinh học. . . cứ thế, tôi chăm chỉ học Pháp, luyện công và hành xử theo những gì trong sách dạy, thân thể tôi cải biến từng ngày.
Tôi hiểu Pháp Luân Công không phải môn tập mà là tu luyện, tu chỉ đơn giản là sửa tâm tính, sửa tâm tính theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn (đề cập tới trong cuốn Chuyển Pháp Luân). Sửa tâm tính càng nhiều cùng với đồng thời luyện 5 bài công pháp thì thân thể càng được cải biến.
Tôi đã không biết bao lần rơi nước mắt vì hạnh phúc, vì chấn động bởi những gì Sư Phụ giảng, hãy làm người tốt rồi tu lên!
Trước đây vợ chồng tôi ngồi nói chuyện với nhau không quá năm phút là cãi nhau, tôi suốt ngày mang tâm oán hận anh ấy, hễ có cơ hội tôi liền cạnh khoé anh ấy, lúc nào tôi cũng nghĩ mình hy sinh cho gia đình nhiều nhất, tôi làm được nhiều việc nhất, tôi thương các con nhất, tôi là người vất vả nhất. . , cái gì tôi cũng nhất.
Mà sao anh ấy suốt ngày cáu gắt tôi, chứng tỏ anh ấy không biết điều, không yêu thương tôi. Mà tôi không nghĩ được rằng anh ấy đã phải chịu đựng tôi như thế nào. Phải sống với một người suốt ngày rên rỉ, cạnh khoé, đêm ngủ thì chặt chân rầm rầm như tôi, suốt bao nhiêu ngày tháng như thế.
Nhờ học Pháp mà tôi biết phân biệt tốt xấu, đúng sai. Tôi đã nhận ra bản thân mình còn rất nhiều điều chưa tốt.Tôi đã được thức tỉnh khỏi cơn mê nhờ Đại Pháp, được một thân thể tràn đầy năng lượng, được đứng vững trên đôi chân của mình, được một cuộc sống tinh thần an hoà, thuần tịnh, biết nhìn vào nội tâm của mình để tìm ra thiếu sót.
Đại Pháp đã cho tôi cuộc đời mới, thân thể mới, tinh thần mới như một giấc mơ! Tôi mong rằng những ai có cơ duyên cầm đc quyển sách hãy trân quý. Đừng như tôi cứ nghi ngờ, nghĩ Pháp Luân Công là mê tín mà suýt mất đi cơ hội nghìn vạn kiếp này. Cũng may nhờ tôi hay lên mạng, cơ duyên vào trang Minh Huệ và Phapluan.org, nên mới minh bạch được tất cả những gì tốt đẹp về Pháp Luân Công ngay từ những ngày đầu.
Nguyễn Thị Mai Tuất [Facebook]. Tp Vinh. Nghệ An. Sđt 0985065678.