“Luân hồi ngàn vạn năm, chuyện xưa trôi theo gió”. Gần 2000 năm trước có một vương quốc trù phú tên là Lâu Lan, nằm trên con đường tơ lụa giữa sa mạc. Rồi một ngày gió thổi tung cát bụi mịt mù, nhấn chìm Lâu Lan dưới mênh mông biển cát.
“Sử Ký” chép rằng, Lâu Lan từng có hồ muối rộng, sản xuất nhiều ngọc quý, là một quốc gia với những đám lau sậy tươi tốt và hàng dương liễu xanh tươi. Nhưng kể từ sau Công nguyên thứ 4, cố quốc phồn hoa này đã mai danh ẩn tích chỉ trong một đêm ngắn ngủi, để lại biết bao ẩn đố lịch sử cho người đời sau.
Cách đây ít lâu có một bậc thế ngoại cao nhân đã thông qua công năng mà nhìn thấy được cảnh tượng chân thực trong quá khứ, trả lại đoạn lịch sử trước và sau khi Lâu Lan tàn lụi, bổ khuyết cho ẩn đố về sự biến mất của thành trì. Bởi đây là ghi chép từ những gì được nhìn thấy qua công năng, bạn có thể tin đó là điều chân thực cũng có thể cho đó là chuyện hoang đường. Tin hay không quyết định là ở bạn, nhưng dẫu sao hãy coi đó như một câu chuyện để cảnh tỉnh thế nhân.
Theo lời kể của vị cao nhân, vào năm 313, cũng chính là 30 năm trước khi thành cổ này biến mất, Lâu Lan từng là một thành trì vuông vức, kiến trúc trong thành cũng là hình vuông với những nóc nhà cao cao, hết thảy các công trình đều thể hiện sự tài hoa tinh mỹ của người xưa.
Bài đồng dao truyền rộng, dự ngôn Lâu Lan bị chôn vùi
Trung tâm thành Lâu Lan có một đàn tế trời tên gọi là Huyền Thiên, thông thẳng đến tầng trời thứ năm, là nơi cung phụng chư Thiên Thần. Ngoài ra còn có một đàn tế nữa tên là Triệt Địa, thông xuống đến tầng đất thứ năm, là nơi cung phụng chư Địa Thần. Vị Thủy Thần bảo hộ thành trì tên là La Bố, ngài ẩn thân dưới hồ nước trong vắt, bồi dưỡng thủy thổ của cả một vùng, giữ cho đồng cỏ và nguồn nước của Lâu Lan dồi dào tươi tốt, sức sống tràn trề.
Tòa thành Lâu Lan khi đó phồn hoa, hưng thịnh, giàu có, đông đúc. Quốc vương tuổi đời còn rất trẻ, là một bậc tài hoa anh tuấn, chàng cưới con gái của vị đại thần trong triều làm hoàng hậu, tổ chức cho nàng một lễ cưới xa hoa. Mấy năm sau, quốc vương và hoàng hậu đã sinh hạ một hoàng tử đặt tên là Nại Đằng. Bảy năm sau đó, hoàng hậu lần nữa mang thai. Khi thai nhi mới được 5 tháng, trong thành bắt đầu lưu truyền bài đồng dao:
“Nàng là công chúa xinh đẹp nhất trần đời, dải lụa vàng óng ánh, những ai còn thức tỉnh sẽ nhìn thấy được dải lụa kia”.
Bài đồng dao lan truyền càng ngày càng rộng, cuối cùng truyền đến tai quốc vương và hoàng hậu. Phải chăng bài đồng dao muốn nói rằng hoàng hậu sẽ sinh hạ công chúa? Và rằng con đường tơ lụa sẽ khiến Lâu Lan càng thêm phồn hoa?
Quốc sư và công chúa, mối duyên từ Thiên thượng
Quốc vương và hoàng hậu triệu kiến quốc sư Lâu Minh, quốc sư tâu: “Bài đồng dao sẽ còn lưu truyền 3 tháng nữa, mong quốc vương và hoàng hậu hãy chuyên cần lễ Phật cầu phúc cho quốc gia, tuyệt đối không được bê trễ”.
Một ngày trong lúc đang lễ Phật, quốc sư Lâu Minh nhận được pháp chỉ của Phật Đà: Hãy bảo vệ công chúa tránh khỏi bị ức hiếp, làm người bảo vệ một đời của nàng. Qua thiên mục, quốc sư nhìn thấy hai vị Tiên nhân từ trời hạ xuống, một người trong đó chính là bản thân ông, còn người kia là công chúa. Thì ra khi còn ở Thiên thượng, cả hai đã cùng kết duyên xuống hạ giới!
Khi công chúa đản sinh, khắp cung điện lan toả một thứ hương thơm nhè nhẹ, mãi tới nhiều ngày sau mới tản đi. Hoàng hậu bèn đặt tên cho công chúa là Hương Khả Nhi. Hương Khả Nhi càng lớn càng xinh đẹp, trên người tỏa ra mùi hương thanh thoát, rất được quốc vương yêu mến cưng chiều. Quốc vương nói rằng, công chúa nhất định sẽ là viên trân châu lóng lánh nhất của Lâu Lan.
Hoàng hậu thường dẫn Hương Khả Nhi lễ Phật. Tấm lòng thành kính của nàng được quốc sư khen ngợi. Quốc sư thưa với hoàng hậu: “Thần thấy công chúa dâng lên một trái tim thuần tịnh nhất trước Phật Đà. Trong con mắt sáng ngời của công chúa, thần đã nhìn thấy ánh hào quang của thiên quốc”.
Công chúa lập chí xuất gia, bị phụ vương giam lỏng
Năm công chúa 13 tuổi, nàng nói với mẫu hậu rằng mình muốn được xuất gia tu hành. Hoàng hậu kinh ngạc nói: “Hương Khả Nhi, phụ vương của con sẽ không đồng ý đâu”. Trước nay quốc vương vẫn luôn cho rằng công chúa là cành vàng lá ngọc, sống một cuộc sống vương giả quyền quý, và khi nàng lớn lên nhất định ông sẽ gả nàng cho người xứng đáng. Thậm chí quốc vương còn nghĩ, nếu phải đánh đổi một nửa giang sơn để Hương Khả Nhi được hạnh phúc ông cũng cam lòng.
Hương Khả Nhi bèn tự mình bái kiến phụ vương, nói với ông nguyện vọng được tu hành. Không ngờ quốc vương đùng đùng nổi giận, cho người nhốt công chúa lại, lệnh cho nàng trong 3 tháng phải thay tâm đổi ý. Mỗi lần hoàng hậu thay công chúa cầu xin, quốc vương lại tỏ ra giận dữ, dần dần ngày càng xa cách lạnh nhạt, thậm chí còn từ chối gặp hoàng hậu.
Sắc tình dẫn dụ, quốc vương ngày càng sa đoạ
Lâu Lan nằm trên con đường tơ lụa, những thương nhân tới đây buôn bán đều trở thành tài phú. Cuộc sống vật chất xa hoa cũng dần dần thay đổi nhân tâm, một số nơi bắt đầu xuất hiện những thú vui bại hoại, lôi kéo và dẫn dụ con người.
Quốc vương là bậc tài trí, ngay từ trước khi kế thừa vương vị ông đã biết đến mối nguy hại của sắc dục. Ông tuy bớt phóng túng dục vọng của bản thân, tạo cho mình một hình tượng anh minh chính trực, nhưng đôi lúc cũng không hoàn toàn chống cự được sức cám dỗ của sắc tình. Khi buông lơi chú ý, ông cũng từng bí mật đến những nơi thanh sắc vui chơi.
Bên cạnh quốc vương có một nịnh thần trẻ tuổi tên là Ngải Hổ, thường lén lút kể với quốc vương rất nhiều chuyện sắc dục kỳ dị. Dưới sự dẫn dụ của tâm hiếu kỳ, quốc vương đã đi vào những nơi thanh sắc ấy, tha hồ phóng túng dục vọng của mình.
Lâu Lan suy đồi, thiếu nữ đồng trinh thành thương phẩm
Những thương khách từ phương xa đến nghỉ chân ở Lâu Lan, rất nhiều người đều mặc sức hưởng lạc, phóng túng dục vọng. Khi đó, các thiếu nữ đồng trinh đã trở thành thương phẩm được người ta mua với giá cao, dần dần trong nước không còn có phụ nữ thuần trinh nữa. Bởi Lâu Lan là đầu mối then chốt trong thông thương buôn bán, lượng lớn các thứ loạn tình dục cũng tràn vào và được truyền bá nhanh chóng ở đây, khiến đạo đức của người dân trở nên bại hoại. Quốc vương sa ngã, người dân cũng sa ngã. Dần dần, một bầu không khí u ám mụ mị bao phủ khắp Lâu Lan.
Chứng kiến những đổi thay của quốc vương, hoàng hậu không khỏi đau xót. Từng lời nói cử chỉ của quốc vương lộ ra sự phóng túng tùy tiện, cũng không còn sự tôn trọng với hoàng hậu nữa. Hoàng hậu sợ hãi, bà nghĩ: Sắc dục đã khống chế quốc vương rồi, phải làm sao đây? Đất nước này phải làm sao đây?
Hoàng hậu giải mật trát, biết trước vận mệnh
Trong hoàng cung Lâu Lan có một vương thất bí mật, hoàng hậu của các đời đều phải tinh thông một loại ngôn ngữ đặc biệt để phá giải các mật trát lưu truyền từ xa xưa. Hoàng hậu cần phải ghi lại những lý giải đối với mật trát trong một bản chép tay. Bản chép tay này sẽ được truyền riêng cho hoàng hậu của đời sau.
Hoàng hậu đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu học tập ngôn ngữ cổ xưa. Bà đọc mật trát và bản chép tay, biết được quá trình phát triển và bí sử hoàng cung của Lâu Lan, đồng thời nghiệm chứng một số sự tình đã phát sinh. Bà hiểu được rằng, thì ra mật trát chính là dự ngôn cổ xưa, thông qua một loại ngôn ngữ khó hiểu mà ghi chép lại những đại sự sẽ xảy ra. Trong mật trát viết: Quốc vương cuối cùng của Lâu Lan phóng túng hoang dâm, đưa người phụ nữ không thánh khiết vào hoàng cung, dẫn đến nước nhà diệt vong.
Hoàng hậu đến gặp quốc sư Lâu Minh để bày tỏ nỗi lo lắng của mình. Quốc sư nói: “Chúng ta sống dựa theo ý chỉ của Thần, nhưng những thứ trong thành khiến người ta sa ngã thật sự đã quá nhiều, đi ngược lại con đường truyền thống mà Thần an bài cho con người. Nếu Thần muốn trừng phạt đất nước này thì chúng ta cũng không có cách nào khác. Hoàng hậu tôn kính, người hãy quay về đọc mật trát đi, đó là cơ mật mà thiên thượng tặng cho vương thất, người sẽ còn có những phát hiện mới nữa”.
Hoàng hậu trở về và tiếp tục đọc các mật trát cổ xưa. Trong trang cuối cùng, bà đã giải khai được một đoạn thoại: Một vị hoàng hậu vĩ đại sẽ phải chết trước cửa hoàng cung để ngăn chặn người đàn bà không thánh khiết bước vào cung điện. Một người con gái tỏa hương thơm ngát cùng hộ vệ của nàng sẽ chứng kiến cảnh Lâu Lan khoác lên mình dải lụa vàng gió thổi không lọt qua.
Đoạn nội dung được giải khai này khiến hoàng hậu không khỏi kinh hãi. Mấy hàng chữ sau cùng của quyển mật trát bị ánh hào quang che phủ, hoàng hậu hiểu rằng bà chỉ được phép đọc đến đây. Căn cứ theo bản chép tay của các đời hoàng hậu để lại, khi có ánh hào quang che đi các chữ thì phải dừng việc đọc mật trát lại. Hoàng hậu nghĩ: Có lẽ mình chính là người hộ vệ của hoàng cung, là vị hoàng hậu được nhắc đến trong truyền thuyết.
Quốc sư bảo vệ công chúa, ngăn trở nịnh thần
Nịnh thần Ngải Hổ không chỉ thèm khát có được nàng công chúa xinh đẹp mà còn tham lam quyền lực của Lâu Lan. Vì vậy, y đã lập ra kế hoạch vô cùng tường tận: Trước tiên, y hạ thuốc độc vào đồ ăn hoàng tử Nại Đằng, khiến chàng từ từ trúng độc mà chết. Sau đó, y lại lợi dụng sự tin tưởng của quốc vương mà cưới được công chúa, cuối cùng là hại chết quốc vương và cướp lấy quyền bính của Lâu Lan. Y đã lợi dụng xuân dược để khống chế quốc vương, khiến ông không ngừng trầm luân trong dục vọng, hoàn toàn mất hết tâm trí vào sắc tình.
Quốc sư trong lúc bái Phật đã nhìn thấy một cảnh tượng: Bên thân quốc vương có rất nhiều quỷ mị vây quanh, bám riết ông không chịu rời đi, còn hoàng hậu thì chết trước cửa hoàng cung. Ông còn nhìn thấy một cánh tay hắc ám đang hướng đến công chúa. Lâu Minh biết rõ chuyện này, liền cử người bí mật bảo vệ Hương Khả Nhi.
Hương Khả Nhi bị giam giữ trong ngục đã được 100 ngày, lúc ấy tên Ngải Hổ si tâm vọng tưởng vì muốn cưỡng đoạt công chúa nên đã sai người lén bỏ thuốc kích dục vào cơm nước của nàng. Quốc sư Lâu Minh trong lúc thiền định đã nhìn thấy cảnh này, ông thi triển pháp thuật gia trì cho công chúa, cũng khẩn xin chư Thần hộ pháp nơi cõi Phật bảo hộ nàng, đồng thời cử người ngăn cản Ngải Hổ, khiến kế hoạch của y thành ra thất bại.
Quốc vương si mê dâm loạn, đến cuối vẫn không thức tỉnh
Công chúa sau khi trải qua kiếp nạn bị giam cầm 108 ngày, nàng vẫn không thay đổi ước nguyện tu hành của thuở ban đầu. Quốc vương đành phải thả nàng ra, giam lỏng nơi lầu các, cử các thị vệ trông chừng nàng. Một lần trong bữa cơm, quốc vương uống rượu say bí tỉ và chợt nhớ đến công chúa, liền bảo người đưa Hương Khả Nhi đến đây cùng dùng bữa.
Quốc vương để Hương Khả Nhi ngồi ở bên cạnh mình, Hương Khả Nhi thấy phụ vương nồng nặc mùi rượu, thần trí mê loạn, nàng liền khuyên cha đừng nên uống rượu nữa. Quốc vương mơ mơ màng màng nhìn con gái, nhất thời ngẩn người ra, trước mắt ông hiện ra hình ảnh của người phụ nữ phóng đãng. Ông không cầm lòng được bèn đưa tay ra chạm khẽ vào gương mặt, thốt lên một tiếng: “Mỹ nhân!”.
Hoàng hậu sợ điếng người, lập tức ngăn lại: “Đó là Hương Khả Nhi, con gái của chàng mà”. Quốc vương chợt tỉnh ngộ, cúi mặt xấu hổ.
Địa mạch Lâu Lan rạn nứt, chúng Thần rời chức vị mà đi
Quốc vương ngày ngày ăn chơi trụy lạc, không màng việc triều chính. Dưới sự kích thích của rượu và thuốc xuân tình, ông cảm thấy thôi thúc muốn đưa người phụ nữ phóng đãng vào làm chủ hậu cung. Hoàng hậu biết chuyện, bà bèn mặc lễ phục, cung kính đứng ở cửa hoàng cung và quỳ trước mặt quốc vương, khẩn xin ông đưa người phụ nữ đó đi. Lần này, nhờ chút lý trí còn sót lại nên quốc vương đã chấp thuận, liền sai hầu cận đưa người đàn bà phóng túng đó đi.
Trong sự dẫn dụ của sắc dục, hành vi của quốc vương ngày càng trở nên hoang đường, ngày càng có nhiều vụ bê bối lan truyền ở Lâu Lan: Nào là quốc vương gian díu với vợ con của quan đại thần, nào là quốc vương cùng uống rượu dâm lạc với người phụ nữ phóng đãng, nào là quốc vương có nam sủng… Hoàng hậu rất lấy làm đau xót, bà không thể không lo rằng đức quân vương của mình sẽ là người ứng nạn sau cùng.
Cứ mãi trầm luân trong dục vọng khiến quốc vương không còn kính trọng chính Thần linh nữa, mà quỳ bái tà linh để ông có thể thỏa mãn dục vọng. Việc quốc vương bái lạy tà linh đã khiến Thiên thượng nổi giận, chúng Thần được thờ phụng nơi đàn tế Huyền Thiên và đàn tế Triệt Địa đều rời khỏi bức tượng Thần, địa mạch của Lâu Lan bắt đầu xuất hiện vết nứt. Quốc sư hiểu rằng nếu muốn cứu vãn một người, trước hết cần phải cứu vãn được cái tâm của anh ta. Nếu cái tâm của anh ra cứ si mê bất ngộ, không muốn thay đổi, thì thần lực bên ngoài cũng không giúp được gì.
Hoàng hậu tự mình thu xếp hậu sự
Quốc vương dâm loạn hứa với người phụ nữ phóng đãng kia rằng sẽ trao cho nàng ta ngôi vị hoàng hậu. Vậy là vận xấu cuối cùng đã đến. Hoàng hậu bèn thả con gái từ lầu các ra, nhân lúc trời tối đưa đến chỗ quốc sư, khẩn thiết xin ông hãy che chở cho công chúa. Bà cũng đem tất cả mật trát giao cho quốc sư, và đem các bản chép tay giao cho công chúa. Với hai hàng mắt chảy ròng, bà ôm chầm lấy con gái, lòng đau đớn không nói nên lời.
Quốc sư đưa một viên đan dược cho hoàng hậu, bảo bà hãy cho hoàng tử uống, rồi lại cho một viên đan dược và một lá thư vào trong túi gấm, nhờ bà đưa cho thị vệ trưởng.
Hoàng hậu làm theo lời dặn và trở về tẩm cung, bà cảm thấy cung điện nguy nga lộng lẫy trước mắt giống như một chiếc thuyền con phiêu diêu trong mưa gió, sắp bị bão tố nhấn chìm. Bà bí mật chuẩn bị hai chiếc chủy thủ, một chiếc đặt ở bên hông, một chiếc giấu ở dưới chân. Bà quyết định dùng cái chết để kháng cự việc quốc vương đưa người phụ nữ dâm đãng tiến vào hoàng cung.
Bản chép tay vén mở đáp án, đời trước kiếp này đều do mệnh
Quốc sư đưa công chúa vào một mật thất, tại đây nàng đã đọc các bản chép tay, biết được vận mệnh của quốc gia và kết cục của phụ vương mẫu hậu mà lòng đau như cắt. Quốc sư bước vào mật thất, ông nói: “Mật trát này tồn tại đã lâu, thần biết được hết thảy những gì viết trong đó, bởi vì thần chính là người đã viết nên mật trát này. Thần đã từng là quốc sư của các triều đại, đời này lại chuyển sinh thành quốc sư cuối cùng. Thần chỉ có một sứ mệnh, đó chính là bảo vệ cho công chúa”.
Mấy hàng sau cùng của mật trát có phong ấn của Thần Phật, vậy nên hoàng hậu không thể phá giải. Quốc sư yêu cầu công chúa xem mấy hàng sau cùng đó, nếu như xem hiểu được thì hãy đến gặp ông.
Sau khi quốc sư rời đi, công chúa nhìn chăm chú vào phần cuối cùng của mật trát. Hai ngày sau, nàng thấy xuất hiện vầng hào quang, từ đó nhìn thấy hình ảnh của hoàng hậu các đời. Thì ra mẫu hậu của nàng không chỉ một đời làm hoàng hậu Lâu Lan, bản thân nàng cũng không chỉ một đời trở thành công chúa, và quốc sư cũng không chỉ một đời làm quốc sư.
Ánh hào quang trước mắt biến đổi màu sắc, công chúa nhìn thấy cảnh tượng nơi Thiên quốc, phát hiện kiến trúc của Lâu Lan giống với kiến trúc nơi Thiên quốc vậy. Nàng nhìn thấy mấy vị Tiên nhân đang tiếp nhận chỉ dụ của Thiên thượng, và một người trong đó chính là bản thân nàng. Chỉ dụ trong tay có một bức tranh, trong bức tranh có một thành trì, thành trì từ từ ẩn đi, biến thành sa mạc. Sau đó sa mạc cũng không còn nữa, mà xuất hiện một cây bút thần. Bút thần khi mở khi đóng, lấp lánh ánh hào quang.
Nàng nhìn thấy các Tiên nhân mang theo chỉ dụ bắt đầu đi xuống nhân gian. Trong đó có vị biến thành hình tượng của người phàm, trong đó cũng có cả nàng, quốc sư, mẫu hậu, phụ vương, và một người đàn ông hòa lẫn trong hơi nước. Lúc này, ánh hào quang trên mật trát mỗi lúc một yếu dần, cuối cùng biến mất hẳn. Mấy hàng chữ sau cùng của mật trát cũng không còn nữa.
Công chúa đến gặp quốc sư, quốc sư dẫn nàng bước lên xe ngựa rồi chạy về phía một sườn núi ngoài thành. Ông tìm được một hang động, cả hai cùng ngồi xuống và bắt đầu xếp bằng đả tọa.
Hoàng hậu dùng cái chết ngăn dâm nữ nhập cung
Cùng lúc ấy, quốc vương say bí tỉ dẫn theo người phụ nữ phóng đãng đang bước vào hoàng cung, còn hoàng hậu thì khổ sở ra sức khuyên can. Quốc vương si mê dâm loạn khiến hoàng hậu không thể nhẫn chịu thêm nữa, bà lấy chiếc chủy thủ bên hông ra chĩa về phía mình. Quốc vương tức giận đạp ngã hoàng hậu, thanh chủy thủ bay ra quệt xước mặt của dâm nữ. Quốc vương cuống quýt dùng tay áo lau sạch vết máu cho người đàn bà đó, rồi dìu nàng ta vào cung. Hoàng hậu lôi ra cây chủy thủ khác, loạng choạng đứng dậy, lao đến trước mặt quốc vương, dùng chủy thủ nhắm đúng vào lồng ngực của mình, rồi bà quỵ xuống trong vũng máu.
Quốc vương ngỡ ngàng nhìn hoàng hậu, thần trí mê man khiến ông bất chấp tất cả dắt người phụ nữ đó bước qua thân thể của hoàng hậu mà tiến vào hoàng cung. Bỗng nhiên mắt ông nhìn chăm chăm bậc thềm rồi dừng lại, ông quay đầu nhìn thân thể của hoàng hậu, lại nhìn người phụ nữ bên cạnh. Đột nhiên ông kinh hãi hét lên: “Quỷ, quỷ, nhà ngươi chính là quỷ!”. Trong lúc hoảng loạn ông đã đẩy người đàn bà dâm loạn đó xuống bậc thềm.
Gã điên cảnh tỉnh, người đời vẫn chấp mê
Quốc vương trở nên điên loạn, hoàng hậu đã chết, hoàng tử Nại Đằng thân mang bệnh tật, công chúa thì mất tích. Toà cung điện tráng lệ và uy nghiêm ngày nào nay ngập tràn tử khí thê lương. Bởi sự dâm loạn của quốc vương đã khiến cho quốc mạch và địa mạch của Lâu Lan đứt đoạn, Thủy Thần La Bố không chịu nương thân trong hồ nước dơ bẩn ấy, chuẩn bị rời khỏi Lâu Lan. Ngài đã thu hết nước của thủy mạch vào túi nước, chuẩn bị rời đi, nhưng vì vâng mệnh Thiên ý nên ngài vẫn cố nán lại thêm một vài ngày ở phía đông nam của toà thành.
Thị vệ trưởng và tổng quản của hoàng cung đã dựa theo những lời dặn dò trong túi gấm mà điều động quân thị vệ đưa thi thể của hoàng hậu đi an táng. Họ lại dùng dải lụa trói quốc vương trên giường, lấy viên đan dược trong túi gấm ra cho quốc vương uống. Lúc này vị quốc vương điên loạn mới dần dẫn trấn tĩnh lại. Hoàng tử Nại Đằng sau khi uống đan dược, sức khoẻ cũng bắt dầu phục hồi. Dưới sự ủng hộ của thị vệ trưởng và tổng quản, hoàng tử thay quốc vương lo việc triều chính. Còn Ngải Hổ thì mang theo chỉ dụ ngụy tạo, tuyên bố rằng quốc vương đã nhường ngôi cho mình. Thị vệ trưởng đã huy động binh lực dày đặc đối đầu với nhân mã của Ngải Hổ ở bên ngoài hoàng cung, rất nhiều đại thần bàng quan đứng nhìn, dân chúng cũng bàn tán xôn xao.
Lúc này, đô thành đã xuất hiện một ông lão điên đầu tóc bạc trắng, miệng không ngừng lớn tiếng hô vang: “Con người sắp chết sạch rồi, hãy mau mau đi theo ta!”. Ông hô lên hết lần này đến lần khác, trong thành chạy hết vòng này lại vòng khác, nhưng mọi người đều cười nhạo ông, phỉ báng ông. Ba ngày sau không ai còn nhìn thấy ông lão điên đó nữa.
Quốc sư vẫn đả tọa bất động ở trong hang động, công chúa ở bên cạnh cũng ngồi đả tọa, khi bụng đói nàng mở hành lý ra, trong đó có lương khô và nước uống. Đến giữa trưa ngày thứ tư, quốc sư đứng dậy và nói: “Một dải cát vàng sắp kéo đến rồi, chúng ta sẽ tận mắt chứng kiến cảnh Lâu Lan bị diệt vong”. Quốc sư còn nói, họ sẽ gặp lại nhau lần nữa vào thời mạt kiếp ngũ độc câu toàn, đồng thời vén mở bí mật về sự mất tích của Lâu Lan.
Cát vàng ập đến, trời giáng cây bút thần
Quốc sư và công chúa đứng ở trong hang, họ từ trên cao nhìn xuống, mắt không chớp nhìn chăm chăm về phía thành trì. Bầu trời dần dần trở nên u ám, mây đen biến thành những hình ảnh đáng sợ. Đột nhiên một trận gió lớn thổi đến, càng thổi càng mạnh. Ở phía đông nam, gió lốc xen lẫn với đất cát, bão cát dài đằng đẵng từ xa cuộn đến.
Lúc này, trước mặt quốc sư xuất hiện những sinh mệnh quái dị giống như ma quỷ vậy. Chúng đang nhìn công chúa, nhất quyết đòi lôi công chúa xuống địa ngục.
Công chúa kéo ống tay áo lên, kinh ngạc thấy trên cổ tay nổi lên một khối u màu đỏ. Đây chính là do độc dược của Ngải Hổ ngưng kết lại mà thành. Quốc sư liền dùng chủy thủ cắt bỏ khối u màu đỏ trên cổ tay công chúa, rồi dùng bột thuốc đắp lên chỗ vết thương, đồng thời thi triển pháp lực tiêu hủy những sinh mệnh tà ác.
Quốc sư nói: Công chúa là người có sứ mệnh, nàng cần phải tận mắt chứng kiến cảnh Lâu Lan diệt vong, mai này dùng bàn tay thuần tịnh cầm cây bút thần vàng kim để vén mở bí mật về sự biến mất bí ẩn của Lâu Lan. Dưới sự căn dặn của quốc sư, công chúa mau chóng bắt lấy một cây bút màu vàng kim xuất hiện trong không gian, cây bút với bàn tay của công chúa hòa thành một thể.
Công chúa tận mắt thấy Lâu Lan diệt vong
Lúc này, cát vàng đầy trời chôn vùi thôn làng phía đông nam của Lâu Lan rồi tiếp tục lùa về phía toà thành. Công chúa thấu qua cát vàng dày đặc, nhìn thấy Thần linh đang cầm sa bàn từ từ trút cát xuống. Nàng còn nhìn thấy mỗi hạt cát đều là sinh mệnh, chúng nhảy nhót lăng xăng bảo với nhau rằng cần phải chôn vùi tòa thành dâm loạn này. Cát vàng mau chóng đổ dồn về phía trước, chẳng bao lâu đã chôn vùi toàn bộ tòa thành. Cứ như vậy Lâu Lan đã biến mất dưới biển cát mênh mông.
Công chúa nghe theo lời dặn của quốc sư, đi về phía đông nam, tìm gặp một người tên là La Bố chỉ dẫn cho nàng. Cuối cùng nàng cũng tìm được Thủy Thần La Bố. Vì sự an toàn của công chúa, La Bố đề nghị nàng hãy uống một viên thuốc. Sau khi uống xong, mùi hương trên người nàng biến mất, dung mạo diễm lệ trở nên xấu xí, giọng nói cũng đổi khác.
Từ đó, nàng công chúa Hương Khả Nhi xinh đẹp đã biến thành một cô gái xấu xí, được người chủ quán trọ thu nhận làm các công việc lặt vặt, mọi người đều gọi nàng là “Xú Nhi”. Ở trong quán trọ, nàng thấy các thương khách tới lui đều bàn luận về một sự việc: Thành Lâu Lan phồn hoa đã biến mất, nơi đó đã trở thành sa mạc. Điều kỳ lạ hơn là, hết thảy các công trình kiến trúc đều không còn nữa, ngay cả một thi thể cũng không thể tìm thấy. Tất cả mọi người đều không sao lý giải, rằng rốt cuộc đã phát sinh sự việc gì.
Lịch sử là một vở kịch lớn
Vị cao nhân này thông qua công năng nhìn thấy quá trình biến mất của Lâu Lan. Sự tồn tại của thành cổ cùng một loạt các nhân vật như: quốc sư hiền minh, hoàng hậu đoan trang, công chúa thánh khiết, quốc vương mê muội, Ngải Hổ tham lam, người phụ nữ phóng đãng… họ đều là các vai diễn đã được định sẵn trong sân khấu. Những nhân vật này đều dựa theo kịch bản đã được định sẵn mà trình diễn một vở kịch lớn.
Khi người Lâu Lan sùng bái sắc tình dâm loạn, loạn luân, đồng tính… thì thành Lâu Lan cũng sẽ mất đi sự bảo hộ của Chính Thần, đứng trước kiếp nạn ngập đầu. Mục đích của vở kịch chỉ là để mọi người hiểu được rằng, sự xuất hiện của kiếp nạn đều là có nguyên nhân…
Theo NTDTV / dkn