Người ta thường nói trăm năm đời người như bóng câu qua cửa sổ. Cho dù nhan sắc xinh đẹp nhường nào cũng không tránh khỏi phai tàn theo thời gian. Phật Đà cũng thường nói hết thảy những gì nơi trần thế đều là huyễn hóa mà thành, không thể trường cửu. Vậy nên những bậc trí giả nơi thế gian nhất định sẽ không bị mê hoặc bởi sắc thân con người. Những người có thể buông bỏ thì cánh cửa tu hành sẽ rộng mở với họ.
Phật độ Liên Hoa
Khi Phật Thích Ca Mâu Ni ở La Duyệt Kỳ Quốc, trong thành có một cô gái phong trần quốc sắc thiên hương tên là Liên Hoa, dung mạo đoan chính, có một không hai. Con cái nhà quyền quý đều ngưỡng mộ và thường lui tới với cô.
Nơi phồn hoa thế tục và cuộc sống buông thả không làm cho Liên Hoa thỏa mãn về mặt tâm linh. Cuối cùng một hôm, cô quyết tâm vứt bỏ những thứ phù phiếm và cuộc sống xa hoa hưởng thụ để vào trong núi xuất gia. Liên Hoa ra khỏi thành và đi hướng về phía núi Phật Thích Ca Mâu Ni ở.
Trên đường đi, cô dừng chân bên một khe suối để uống nước và rửa mặt. Mặt nước lấp lánh phản chiếu dung mạo chim sa cá lặn của Liên Hoa khiến cô bất giác cảm thấy hối hận và tự nói với mình: “Ở đời thật hiếm có vẻ đẹp đoan trang, thanh tú mỹ lệ như thế này! Cớ sao mình không vui vẻ hưởng thụ vinh hoa mà lại đoạn tuyệt thế gian xuất gia làm chi?”
Nghĩ như thế, Liên Hoa lại quay trở về thành.
Phật Thích Ca Mâu Ni biết được cơ duyên độ hóa Liên Hoa đã chín muồi nên Ngài đã hóa thân thành một thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần. Nếu so sánh nhan sắc của Liên Hoa với người thiếu phụ này thì cũng giống như lấy một viên sỏi nhẵn bóng đặt kế bên viên ngọc phỉ thúy mà thôi. Người thiếu phụ tiến đến trước mặt Liên Hoa. Liên Hoa ngẩng đầu lên trông thấy thiếu phụ dung mạo xinh đẹp khiến cô vô cùng thán phục.
Liên Hoa bèn hỏi: “Chị nhà ở đâu? Cớ sao lại đi một mình?”
Người thiếu phụ đáp lời: “Tôi từ trong thành qua đây. Đúng lúc tôi cũng vội về nhà, nếu chung đường thì chúng ta đi cùng nhau nhé. Bây giờ chúng ta đến bên khe suối nghỉ ngơi một lát, cô thấy thế nào?”
Liên Hoa gật đầu đồng ý, rồi cùng với thiếu phụ đến bên khe suối nói chuyện phiếm. Lúc này, người thiếu phụ cảm thấy mệt và gối đầu lên gối của Liên Hoa mà ngủ thiếp đi. Chẳng mấy chốc, người thiếu phụ đột nhiên chết đi. Thân thể trương lên thối rữa, nước dịch tràn ra, toàn thân sinh giòi, phát ra mùi tanh hôi, răng và tóc đều rụng hết.
Liên Hoa trông thấy cảnh tượng hết sức sợ hãi, trong tâm bèn nghĩ: “Một người đang sống tốt cớ sao lại chết đi thế này? Thân thể ngọc ngà hương sắc cớ sao trong nháy mắt biến thành một cái xác thối rữa? Vẻ đẹp mỹ miều như thế cũng chỉ là như hoa nở chóng tàn mà thôi. Mình làm sao có thể tránh khỏi vô thường đây? Xem ra chỉ có tinh tấn học Đạo thì mới có thể không chịu khổ bởi huyễn hoặc nơi thế gian.”
Liên Hoa lập tức đứng dậy và đi về hướng tịnh xá của Phật Đà.
Liên Hoa độ những đứa trẻ xấu
Khi Phật Thích Ca Mâu Ni tại thế gian truyền Pháp, ở thành Câu Tát có một nhóm những đứa trẻ lêu lổng, rong chơi cả ngày. Chúng chuyên làm những trò hạ lưu không biết xấu hổ khiến con gái trong thành không ai dám ra khỏi cửa nhà.
Ở nước láng giềng có một nhóm Tỳ Kheo ni tu hành tinh tấn, trong đó có một người tên là Liên Hoa. Tỳ Kheo ni Liên Hoa dung mạo đoan trang, mỹ lệ, trí huệ hơn người, công năng thần thông lợi hại, dân chúng vô cùng ngưỡng vọng.
Vào một ngày mùa hè nóng nực, các Tỳ Kheo ni của nước láng giềng đi qua thành Câu Tát. Khi họ đang tắm ở dòng suối ven rừng bên ngoài thành, nào ngờ những đứa trẻ xấu trong thành nhìn trộm. Chúng lấy trộm toàn bộ quần áo của họ và còn định trêu ghẹo nhục mạ họ.
Tỳ Kheo ni Liên Hoa sớm biết rõ mọi chuyện nên đã vận dụng thần lực độ hóa chúng.
Liên Hoa móc hai nhãn cầu của mình ra quăng cho chúng xem và nói: “Nếu như người con gái mà các ngươi thích không có mắt thì các ngươi còn thích cô ta không?”
Liên Hoa lại moi tạng phủ trong bụng ra, máu chảy đầm đìa, rồi chặt chân tay thành từng khúc và nói: “Các ngươi hãy nhìn ta, có cảm thấy chỗ nào xinh đẹp không?”
Những đứa trẻ sợ đến toàn thân run rẩy, lông tóc dựng đứng.
Tỳ Kheo ni Liên Hoa tiếp tục khuyên can chúng: “Thân thể con người đều là từ những thứ dơ bẩn này hợp thành. Nó cũng giống như những thứ khác trên trần thế, đều là hư huyễn không thực.”
“Sự diễm lệ nơi thế gian đều không thể đứng vững trước khảo nghiệm của thời gian. Thanh xuân qua đi, con người già rồi sẽ giống như con khỉ xấu xí, đến khi chết thì biến thành máu mủ thịt thối, càng khiến người ta sợ hãi. Thân thể không có linh hồn không khác gì với đất bùn cả.”
Đám trẻ bắt đầu tỉnh ngộ ra, nhanh chóng trả lại y phục cho các Tỳ Kheo ni.
Chúng cúi đầu nhận tội với Liên Hoa: “Xin hãy tha thứ cho chúng con! Chúng con đã quá ngu muội. Xin hãy cứu chúng con!”
Tỳ Kheo ni Liên Hoa dẫn chúng đến trước mặt Phật Thích Ca Mâu Ni. Sự từ bi của Phật Đà khiến chúng hối lỗi sâu sắc và giác ngộ. Từng người lần lượt quy y cửa Phật, thành tâm tu hành.
Từ đó về sau, con gái trong thành Câu Tát cũng không phải sợ hãi khi đi ra ngoài nữa.
Lời kết: Không mê đắm những thứ phù hoa ngắn ngủi nơi thế gian tạm bợ là điều đúng đắn, nhưng không nhất định là phải thoát ly khỏi xã hội người thường. Tu luyện trong xã hội người thường mới có thể đề cao bản thân một cách chân chính. Thông đọc nhiều lần “Chuyển Pháp Luân” để có thể lý giải được đạo lý tu luyện chân chính.
(Trích từ “Pháp cú thí dụ kinh”, “Phật giáo nhân quả cố sự”)
vn.minghui.org