Một học kỳ mới bắt đầu, và rất nhiều sinh viên Trung Quốc nhập học ở trường cao đẳng nghệ thuật. Có một ngày khi chúng tôi đi tới một công viên gần ký túc xá sinh viên để tập công và phát tài liệu giảng chân tượng. Một cô gái người Trung Quốc khoảng 17-18 tuổi đang ngồi trên ghế dài ở công viên. Cô trang điểm rất đậm và khuôn mặt cô giống như một bức tranh sơn dầu. Một mái tóc dài nhuộm vàng hoe và được buộc lên, trông cô như một võ sĩ đạo Nhật Bản. Cô gái mặc quần jean thời trang với một vài vết rách cố ý.
Lúc tôi nhìn cô gái, tôi tự hỏi mình sẽ nói chuyện với cô gái này như thế nào đây. Tôi một chút lưỡng lự ngập ngừng vì sự lạnh lùng và thái độ kiêu căng của cô. Nhưng, Sư Phụ giảng cho chúng ta rằng phải từ bi với tất cả chúng sinh, và chúng ta không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài. Tôi điềm tĩnh lại và có một cảm giác mơ hồ là có thể tôi đã gặp cô gái này trong quá khứ. Tôi phát chính niệm diệt trừ những niệm xấu của bản thân cũng như làm trong sạch không gian của cô gái.
Tôi mỉm cười và bước lại phía cô gái. Cô gái đang hút thuốc, cô bỏ điếu thuốc xuống khi nhìn thấy tôi đi ngang qua. Tôi nói với cô về sự quan trọng của việc thoái đảng Trung Cộng. Cô gái đọc các tài liệu giảng chân tượng mà tôi đưa cho cô trong khi cô nghe tôi nói. Sau đó, cô nói, “Em là một sinh viên nghệ thuật và không quan tâm đến điều này hay đến Đảng, nhưng em đã từng là thành viên của Đội Thiếu niên Tiền phong khi còn nhỏ. Liệu em có cần thoái không?” Tôi trả lời, “Hiển nhiên cần, nếu em thoái em sẽ không còn bất cứ điều gì để lo lắng và có thể làm tốt hơn trong công việc nghệ thuật.” Cô gái mỉm cười: “Được, vậy hãy thoái đội cho em.” Trong mẫu thoái, cô sử dụng biệt danh là “Thiên thần.”
Khi tôi gặp lại cô lần thứ hai, cô trang điểm nhẹ nhàng hơn, và những bức tranh sơn dầu đã trở thành một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp. Cô vui mừng và mời tôi vào phòng. Trong phòng ở trên tường có một bức tranh ngay bên cạnh cửa – một thiên thần đang ngồi trên mặt trăng với những ngôi sao trên nền trời màu xanh. Thiên thần với bàn tay đặt dưới cằm, đang suy tư, đôi cánh cụp xuống. Bên cạnh bức tranh là một dòng chữ: “Tôi là một thiên thần đến thế gian này với một đôi cánh gãy.”
Cô gái kể rằng cô vẽ bức tranh này là về chính bản thân mình. Tôi thực sự xúc động bởi sự hằng mong đợi và sự mê lạc của các chúng sinh. Chúng tôi nói chuyện rất lâu. Cô gái là một người đơn giản và bộc trực. Tôi nói với cô gái rằng cô rất thông minh và không bị nhiễm thói xấu của xã hội hiện đại ngày nay. Sau đó, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, tôi đã mời cô xem video các bài giảng Pháp của Sư Phụ. Ngày hôm sau, cô đã không đi đâu cho tới tận lúc xem xong toàn bộ video các bài giảng. Cô mỉm cười và chỉ lên bức tranh trên tường và nói, “Sư Phụ đang nhìn em.”
Trong những ngày tiếp, cô đã rất vui vẻ, “Đêm qua em đã nằm mơ thấy một tiên nữ. Cô đưa cho em một cuốn sách bằng một cử chỉ rất yêu kiều. Giấc mơ thật là đẹp và em vẫn còn nhớ rõ.” Cô gái vừa kể chuyển vừa bắt chước lại điệu bộ. Sau đó cô chỉ tay lên trán chỗ giữa hai mắt, “Bây giờ em có thể nhìn thấy một vài chữ ở chỗ này, và chữ đầu tiên là ‘lòng dũng cảm’.” Tôi hạnh phúc khi nghe thấy điều đó, vì cô cũng mới chỉ bắt đầu tu luyện. Cô đã không gặp bất cứ khó khăn nào khi ngồi ở tư thế hoa sen [kiết già]. Những đệ tử khác cũng rất vui khi thấy điều đó.
Khi nhìn ra xung quanh mình, có rất nhiều chúng sinh vẫn đang chờ đợi. Họ có thể được cứu nếu chúng ta muốn giúp họ. Khi nhìn vào bản thân mình và những chúng sinh đi ngang qua, tôi nhận ra rằng sự khác biệt có thể chỉ là một niệm, một niệm từ bi của người tu luyện có thể quyết định tương lai của một chúng sinh.
Một lần, một thiên thần đến thế gian này với đôi cánh gãy, thiên thần đó đang tu sửa bản thân và trở về nơi nguyên thủy của mình. Từ đó trở đi, cô gái đã thay đổi và không còn dùng những đồ trang điểm nữa, vẻ đẹp và sự chân thực của cô đã được biểu lộ ra thế giới xung quanh. Với đôi cánh đang vẫy, cô đang bay trở về thiên giới tươi đẹp của mình.
chanhkien.org /zhengjian.org / pureinsight.org