Tôi là Bạch Đại ngọc, là một giáo viên trung học về hưu hiện sống tại thị trấn Long Phong, thành phố Bành Châu, tỉnh Tứ Xuyên.
Tôi được biết rằng học viên Pháp Luân Công, ông Triệu Vân Cường và ba người khác đã bị bắt giữ vào tháng 9 vì dán những tấm áp phích Pháp Luân Công và bị đưa đến trung tâm trại giam Vũ Thành ở thành phố Nhã An.
Hôm nay, tôi viết thư cho Sở Cảnh sát thành phố Nhã An để trình bày câu chuyện tuyệt vời về ông Triệu Vân Cường, người đã nỗ lực như thế nào để sống sót tới ngày hôm nay với một cơ thể khỏe mạnh với hi vọng rằng Sở Cảnh sát thành phố Nhã An sẽ ngay lập tức thả ông vô điều kiện.
Vào năm 1996, khi đó tôi là một giáo viên Vật lý tại một trường trung học nghề ở thị trấn Long Phong, thành phố Bành Châu.
Vào một ngày tháng 11, ông Thu, là một giáo viên gọi tôi lại và nói: “Có một sinh viên tên là Triệu Vân Cường đang bị bệnh máu loãng khó đông. Tôi biết anh thích làm việc từ thiện, vì vậy tại sao anh không tới đài truyền hình để kêu gọi và quyên góp tiền điều trị y tế giúp anh ta ? ”
Tôi lập tức đồng ý, nhưng hỏi lại: “Bệnh chảy máu khó đông là gì?” Thầy Thu đáp: “Đó là một dạng rối loạn chảy máu hiếm gặp trong đó máu không đông lại như bình thường.”
“Ai có thể chữa bệnh này?” Tôi hỏi. Thầy Thu nói tiếp: “Gia đình Cường rất nghèo và không có khả năng chi trả viện phí, do đó bệnh viện đã sử dụng tất cả các lý do khác nhau để từ chối tiếp nhận anh ta.”
Tôi nghĩ về sức mạnh huyền diệu của Pháp Luân Công, “Vâng, tại sao thầy không khuyên anh ta tu luyện Pháp Luân Công? Tôi sẽ giúp anh ta. ” Ngày hôm sau, cha và dì của Cường đến thăm tôi nói rằng: “Triệu Vân Cường đã phải nằm liệt trên giường. Toàn bộ cơ thể của cháu bị cứng đơ. Cháu thậm chí còn không thể tự mang được vớ của mình và không thể tới gặp thầy được. ”
Ngày thứ ba, khi tôi đang làm thí nghiệm trên tầng hai. Cha của Cường và vài người đàn ông đã khiêng Cường đến gặp tôi.
Tôi kêu một học sinh tên là Viên Chí Quốc tới giúp Triệu Vân Cường đứng dậy. Và trong tư thế vừa đứng vừa phải dựa người vào bàn, tôi đã dạy Cường những bài tập Pháp Luân Công.
Thật đáng kinh ngạc. Chỉ hai ngày sau khi luyện các bài công pháp, Cường đã có thể tự chống nạng đến điểm luyện công ở một rạp chiếu bóng cách trường khoảng 600 mét. Hàng ngày Cường đều luyện công và cũng đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công.
Đến buổi chiều ngày thứ bảy, sau khi luyện công xong ở rạp chiếu bóng, Cường đã ném đôi nạng gỗ của mình và từng bước từng bước một bước lên sân khấu.
Hôm đó có khoảng 100 người ở rạp chiếu bóng. Vài người vỗ tay và kêu lên “Cường đi được rồi! Cường luyện Pháp Luân Công và đã khỏi rồi!”
Tất cả đều đứng bật dậy, và tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Cường đứng trên sân khấu, nhìn xuống đám đông đang hò reo cổ vũ. Những giọt nước mắt của niềm vui sướng và lòng biết ơn trào dâng và lăn dài xuống má.
Kể từ đó, Cường không cần phải chống nạng để đi nữa, và cơ thể của cậu ấy đã hoàn toàn bình phục.
Không thể diễn tả nổi Pháp Luân Công tuyệt vời như thế nào?. Pháp Luân Công đã đem đến cho Triệu Vân Cường một cuộc sống mới!
Bản thân tôi cũng đã được chứng kiến nhiều việc kỳ diệu khác ở Thị trấn Long Phong thông qua việc tu luyện Pháp Luân Công.
Tôi muốn dẫn ra đây một vài ví dụ:
Kế toán kho lương thực ở thị trấn của chúng tôi, cô Tào Ngân Thanh bị bệnh tiểu đường giai đoạn cuối. Cả khuôn mặt và cơ thể cô ấy đều bị sưng phù. Giám đốc kho lương thực đã hai lần chuẩn bị tang lễ cho cô, nhưng cô hoàn toàn hồi phục sau khi tập Pháp Luân Công.
Dương Khai Quỳnh, một người bán quần áo ở Thị trấn Long Phong, bị trật khớp vai trái dẫn đến bị teo cơ. Cánh tay trái của cô trở nên ngắn lại và rủ xuống. Cô không thể tự mình nhấc cánh tay lên và hầu như không thể cử động được các đầu ngón tay. Cô đã tới hàng chục các bệnh viện khác nhau, nhưng vẫn không chữa được. Cuối cùng, sau khi tập Pháp Luân Công được một tháng, cô đã có thể giơ cao được cánh tay và cử động được các ngón tay một cách tự nhiên. Tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường.
Cao Sùng Anh ở Bạch Nê Sơn, bị ung thư cổ họng dẫn tới bị câm. Vì không có tiền để điều trị và thấy không có cách nào để giải thoát khỏi sự đau đớn, cô đã muốn kết thúc cuộc sống của mình bằng nhiều cách như: treo cổ, nhảy sông, uống thuốc trừ sâu. Nhưng may mắn thay, cô đều được cứu sống sau mỗi lần tìm đến cái chết. Sau đó, cô bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và đã hoàn toàn bình phục.
Diệp Hưng Hoa ở thôn Tây Bắc bị hoại tử thận vào năm 1994. Cô cần 320.000 nhân dân tệ để thay một cặp thận mới nhưng gia đình không có tiền. Đôi mắt cô bị sưng húp không mở ra được, tóc bị rụng hết và cơ thể cô trở nên béo phì quá mức. Cô thậm chí còn không thể đứng vững trên đôi chân của mình. Cô nằm liệt trên giường chờ chết. Nhờ tu luyện Pháp Luân Công, cô đã được cứu sống và đã may mắn sinh hạ được một cháu gái thông minh khỏe mạnh.
Tạ Chương Vân ở thôn Cao Hoàng đã phải phẫu thuật nhiều lần để loại bỏ những khối u mạch máu, nhưng những khối u đã phát triển trở lại sau mỗi lần phẫu thuật. Khi phải phẩu thuật tử cung, cô đã gần như chết trên bàn mổ. Các bác sĩ sau đó đề nghị phải cắt bỏ cánh tay cô, nhưng cô từ chối và nói: “Không cần cắt! Nếu như phải chết, tôi sẽ chết!” Pháp Luân Công đã phục hồi sức khỏe và cho cô một cơ thể mạnh khỏe.
Những việc kỳ diệu như vậy có rất nhiều.
Pháp Luân Công hiện đã được phổ truyền trên hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ trên toàn thế giới. Trong số các học viên Pháp Luân Công, có những người là học giả, chính trị gia, bác sĩ, nhà khoa học, những người có học vấn cao và những người thông minh khác. Ấn Độ và các nước khác xem Pháp Luân Công như một môn thể dục mềm dẻo và được đưa vào giảng dạy trong các trường tiểu học và trung học.
Bất cứ đất nước nào trên thế giới mà các vị tới, các vị có thể nhìn thấy những người tập luyện Pháp Luân Công, điều này chứng tỏ rằng Pháp Luân Công mang lại lợi ích cho nhân loại.
Thế giới chào đón, trân quý vẻ đẹp và sự tốt lành mà nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Công đem lại.
Triệu Vân Cường nay đã 30 tuổi. Pháp Luân Công đã giúp anh hiểu được mục đích và ý nghĩa chân chính của cuộc sống và đã dùng tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Công để quy chính hành vi và suy nghĩ của mình để trở thành một người tốt thực sự.
Khi dán các biểu ngữ về Pháp Luân Công, anh Triệu đang thực hiện quyền hợp pháp của một công dân. Lòng nhiệt tình và ý định của anh là để cứu những người đã bị đầu độc bởi những lời dối trá của Đảng Cộng sản và đánh thức lương tâm của người dân. Anh đã làm điều tốt đẹp cho những người khác và hành vi đó không vi phạm pháp luật. Là một người tốt, anh không thể bị giam giữ hoặc bị bắt bớ vô cớ.
Tôi kêu gọi Sở Cảnh sát thành phố Nhã An hãy thả anh Triệu ngay lập tức và vô điều kiện.
Tôi cũng muốn nhân cơ hội này chia sẻ với các vị những thông tin sau đây:
Từ cuối tháng 5 đến cuối tháng 10 năm nay, gần 200 nghìn học viên Pháp Luân Công và gia đình của họ ở Trung Quốc và nước ngoài đã đệ đơn cáo buộc hình sự Giang Trạch Dân tới Viện kiểm sát tối cao Trung Quốc và Tòa án tối cao, thúc giục các công tố viên cao nhất của Trung Quốc buộc Giang Trạch Dân phải chịu trách nhiệm cho tội ác của mình về cuộc đàn áp Pháp Luân Công và đưa ông ta ra công lý để xét xử trước pháp luật.
Tôi hy vọng những người ở các vị trí thực thi pháp luật, với khả năng của mình sẽ có một cái nhìn thiết thực để hiểu được tình hình hiện tại. Và tại thời điểm có những biến đổi lịch sử to lớn trước mặt, họ sẽ có sự chọn lựa sáng suốt giữa một tương lai tươi sáng, may mắn hay chìm vào bóng tối và đau khổ vô vọng.
Làn sóng khổng lồ kiện Giang Trạch Dân ngày hôm nay là một cơ hội cho nhân loại nhìn nhận lại lương tâm của mình và đưa ra quyết định.
Bạch Đại ngọc / vn.minghui.org