Sau hàng chục năm làm bác sĩ, tôi đã trở thành một bác sĩ trưởng và chuyên gia trong ngành, và tôi đã chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân. Tuy nhiên, bản thân tôi lại phải chịu đau đớn với nhiều bệnh tật.
Tôi đã bị viêm màng hoạt dịch mãn tính và tràn dịch khớp đầu gối hơn hai mươi năm, và thậm chí rất khó khăn khi leo cầu thang. Chứng bệnh này khiến tôi vô cùng đau đớn vào ban đêm, và cả hai chân của tôi đều cảm thấy lạnh. Tôi cũng bị rối loạn nhịp tim, chứng nhịp nhanh trên thất, mất ngủ dai dẳng, táo bón và bệnh cổ tử cung. Là một bác sĩ, tôi biết rõ rằng thuốc chỉ có thể làm giảm các triệu chứng bệnh, nhưng không thể trị tận gốc bệnh. Trong khi lịch làm việc dày đặc, tôi lại phải chịu đựng những cơn đau khủng khiếp và rất ít khi thấy nhẹ nhõm.
Mùa hè năm 1996, đồng nghiệp của tôi đã nhiều lần khuyên tôi luyện Pháp Luân Công. Anh ấy đã nói rằng có rất nhiều người đang luyện, và họ nói rằng nó rất tốt. Tôi nghĩ, tôi đã 60 tuổi rồi, và nên có cái gì đó để làm sau khi nghỉ hưu, do đó tôi đã thử tập luyện.
Sau 20 ngày, tôi phát hiện rằng đầu gối của tôi đã không còn đau nữa, nhưng tôi không hiểu rằng đó là do tôi đã luyện Pháp Luân Công.
Chỉ vài ngày sau, trên đường về nhà tôi cảm thấy rất khoan khoái và thoải mái, và tôi đã dễ dàng leo thang bộ lên căn hộ của tôi ở tầng năm mà không có chút khó khăn nào. Toàn bộ cơ thể tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng. Khi tôi xem xét đầu gối của mình, màng dịch đã biến mất, nhưng tôi đã không biết là vì sao. Sau đó tôi nhận ra rằng đó là bởi vì tôi đã luyện Pháp Luân Công. Tôi cảm thất nó thật kỳ diệu và tôi đã bị sốc. Tôi nghĩ, với tư cách là một bác sĩ, mình có thực sự đã trị được bệnh cho ai đó trong hàng chục năm qua không? Tôi cảm thấy rằng tôi chỉ lừa mình và dối người.
Từ đó trở đi, mỗi khi tôi gặp bệnh nhân, tôi đều nói với những người có bệnh mãn tính rằng: “Bệnh của anh/chị không thể thực sự chữa được từ tận gốc. Hãy luyện Pháp Luân Công đi! Nó thực sự rất tốt!”
Ban đầu tôi đã e ngại về việc ngồi tư thế song bàn khi đả tọa. Sau khoảng một tháng, tôi đã có thể đặt một chân để lên tận lên trên đùi của chân kia khi đả tọa, và tôi đã sớm có thể nhập định.
Tôi cảm thất rất dễ chịu trong khi đả tọa, toàn thân tôi như được bao kín và không thể nhục nhích. Đầu não tôi hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng tôi không cảm thấy chân, tay và cơ thể đâu cả. Tôi chỉ cảm thấy nhạc luyện công rất rất gần chỗ tôi, và âm thanh rất lớn. Tôi không cảm thấy gì xung quanh và chỉ thấy rằng mình đang ngồi tại nơi đó.
Đôi khi tôi cảm thấy rằng mình rất cao lớn, phía sau tôi là một khoảng rất sâu, và những lần khác tôi cảm thấy rằng toàn thân thu rút nhỏ lại, giữa đầu và thân thể không có khoảng cách. Những cơn đau ở chân của tôi không rõ ràng, và dường như nó đang ở một nơi rất xa xôi. Khi tôi xuất định, toàn thân thể tôi rất nhẹ nhõm. Trong vòng nửa năm, tôi đã có thể ngồi ở tư thế đơn bàn.
Trong nhiều năm qua, mặc dù là một bác sĩ, nhưng tôi đã không thể chữa trị được những bệnh tật của mình, vậy mà chúng đã biến mất chỉ sau ba tháng tu luyện Pháp Luân Công! Trong khi học Pháp, thế giới quan của tôi đã thay đổi. Tôi đã trải nghiệm cuộc sống một cách sâu sắc hơn hẳn so với trước kia.
Trong khi học Chuyển Pháp Luân, tôi đã phát hiện rằng cuốn sách nói về cứu độ chúng sinh, và tu luyện theo những nguyên lý cơ bản của vũ trụ. Tôi nhận thấy rằng cuốn sách này có thể khiến cho con người thăng hoa một cách chân chính và khôi phục đạo đức của nhân loại. Những Pháp lý bác đại tinh thâm đã khiến tôi rất bội phục, và lúc nào tôi cũng thích đọc cuốn sách này.
Tôi đặt tiêu chuẩn cao cho bản thân trong mọi phương diện của cuộc sống và hàng ngày tôi đều làm mọi việc tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi đã bỏ được chấp trước vào những thứ của thế gian con người, không chạy theo đám đông, và phân biệt đúng sai dựa trên các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tôi đã từ chối các khoản tiền thưởng, và không mua thức ăn và đi du lịch riêng bằng công quỹ.
Tôi đã không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bằng thiên mục, và tôi cũng không có những công năng siêu thường nào cả, nhưng tôi kiên định tín Sư tín Pháp. Đây là điều không thể lay chuyển được. Tôi sẽ mãi mãi kiên định và thực tu.
Tôi đã làm ba điều mà Sư phụ đã yêu cầu trong 15 năm tu luyện, và tôi hiểu sâu sắc rằng Đại Pháp là một phần của chúng ta. Tôi đã thể nghiệm được rằng chỉ cần chúng ta phóng hạ nhân tâm, hướng nội và đi theo con đường chính, thì Sư phụ sẽ có thể làm bất cứ việc gì cho chúng ta.
Chúng ta không bao giờ được sợ hãi khi chứng thực Pháp. Tôi mặc niệm: “Đệ tử Đại Pháp đường đường chính chính cứu độ chúng sinh. Không tà ác nào nhìn thấy chúng ta được. Chúng ta có Sư phụ và Đại Pháp bảo hộ.” Đôi khi tôi nhẩm thành tiếng: “Pháp Luân Đại Pháphảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”
Tôi đã đọc rất nhiều những bài viết trên website Minh Huệ, và Tuần báo Minh Huệ, về những trải nghiệm tu luyện của các đồng tu, ấn tượng rất sâu sắc và khiêm nhường. Mặc dù con đường của chúng ta là khác nhau, nhưng về phần làm thế nào để tinh tấn thì giống nhau. Tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu được nhiều chúng sinh hơn nữa.
Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hồ Bắc / vn.minghui.org
Clip liên quan: Nguyên phó Giám Đốc Sở Y tế Bắc Giang: những trường hợp Khỏi Bệnh Thần Kỳ khiến tôi phải tìm hiểu nghiêm túc:
Bác sĩ bệnh viện Hữu Nghị nói gì về Pháp Luân Công: