Trong văn hóa truyền thống từ xưa đến nay, con người coi trọng thiện lương, khoan hậu, coi khoan dung là mỹ đức, coi đố kỵ là đáng xấu hổ. Người có tấm lòng rộng lớn sẽ thành tâm khâm phục và ca ngợi ưu điểm, sở trường và thành tích của người khác, suy nghĩ về những thiếu sót của bản thân, tham khảo học hỏi người khác, chuyên tâm vào sự nghiệp của mình, không có thời gian mà đố kỵ người khác. Đố kỵ có cội nguồn từ lòng dạ hẹp hòi, tự tư. Chỉ có người thiếu đức hạnh, tầm nhìn hẹp hòi nông cạn mới đố kỵ người khác. Thấy cái tốt của người khác thì trong lòng họ liền thấy buồn. Hôm nay sợ người khác hơn mình, ngày mai lại lo lắng ai đó đứng trên mình, cả đời không được yên ổn. Thậm chí còn có người do tâm đố kỵ sai khiến đã vu cáo hãm hại người tốt, việc xấu gì cũng làm. Họ tuy đắc thế nhất thời nhưng cuối cùng trở thành những người cô độc, và nhất định không thoát khỏi sự trừng phạt của nhân quả báo ứng, bởi vì lẽ Trời chế ước hết thảy.
Thân Công Báo bị vùi vực xoáy Bắc Hải
Thân Công Báo là nhân vật trong truyện “Phong Thần diễn nghĩa”, là sư đệ của Khương Tử Nha, cùng Khương Tử Nha bái sư Nguyên Thủy Thiên Tôn. Khi Thân Công Báo biết Nguyên Thủy Thiên Tôn phái Khương Tử Nha xuống núi giúp nhà Chu diệt nhà Thương và phong Thần thì vô cùng đố kỵ, ông ta truy vấn Khương Tử Nha rằng: “Ông muốn giúp ai?”.
Khương Tử Nha nói: “Tôi muốn giúp Võ Vương diệt Trụ Vương, chính là ứng với thiên tượng trên Thiên thượng. Võ Vương đức sánh Nghiêu Thuấn, nhân hợp lòng Trời. Trụ Vương vô đạo, hơn nữa Thành Thang khí số đã hết, chỉ truyền đến đây là hết”.
Thân Công Báo nói: “Tôi nay lại muốn giúp Thành Thang phò tá Trụ Vương. Nếu ông giúp nhà Chu thì tôi sẽ phá ngang”.
Khương Tử Nha nghiêm sắc mặt nói: “Ông nói gì vậy. Sư tôn nghiêm lệnh, sao dám trái lệnh? Hơn nữa mệnh Trời thì con người sao dám trái”.
Thân Công Báo tức giận nói: “Khương Tử Nha, xem ngươi giúp nhà Chu, ngươi có bản lĩnh lớn đến đâu, đạo hạnh cũng chỉ 40 năm mà thôi. Ngươi sao sánh được với ta, chặt đầu xuống ném lên trời rồi lại quay về cổ, hoàn toàn trở lại như cũ, lại có thể nói như trước. Ngươi có tài năng gì, dám giúp nhà Chu diệt Trụ Vương”.
Khương Tử Nha chẳng để ý đến ông ta. Thân Công Báo giận dữ bỏ đi.
Sau đó Thân Công Báo luôn luôn rắp tâm đối đầu với Khương Tử Nha. Ông ta điều động Tiên nhân ở tam sơn ngũ nhạc nhiều lần muốn hãm hại Khương Tử Nha. Một lần ông ta bị Nguyên Thủy Thiên Tôn bắt, chuẩn bị lệnh cho lực sỹ Hoàng Cân đem Thân Công Báo ra nhốt dưới vách núi Kỳ Ân, Thân Công Báo thề nguyện với Nguyên Thủy Thiên Tôn rằng: “Đệ tử nếu lại sai Thiên nhân ngăn cản Khương Tử Nha thì đệ tử nguyện sẽ vùi thân vực xoáy Bắc Hải”.
Nguyên Thủy Thiên Tôn mới tha cho Thân Công Báo.
Nhưng Thân Công Báo không hối cải, vẫn tiếp tục khiêu khích ly gián, khiến Thông Thiên giáo chủ bày ra vạn Tiên trận để đối phó với quân của Khương Tử Nha, gây khó khăn rất lớn cho Võ Vương phạt Trụ. Thân Công Báo trợ giúp Trụ Vương làm điều bạo ngược, tội ác tày đình. Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng Tam bảo Như ý đánh ngã ông ta, đồng thời đánh chết con hổ mà ông ta cưỡi, rồi nói với Thân Công Báo rằng: “Ngươi đã từng thề nguyền đi vùi thân vực xoáy, hôm nay ngươi chớ chối từ”.
Nói rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn lệnh cho lực sỹ Hoàng Cân lấy bồ đoàn cuộn Thân Công Báo lại đem đi vùi xuống vực xoáy Bắc Hải. Thân Công Báo tự làm tự chịu.
Có bài thơ rằng:
Đáng cười Xiển giáo Thân Công Báo,
Muốn giúp Thành Thang diệt Võ Vương.
Hôm nay ai biết thân lấp biển,
Mặt trời biết mấy độ thương tang.
Gian thần Lý Lâm Phủ chuyển sinh bị sét đánh
Gian thần đời Đường là Lý Lâm Phủ đố kỵ người hiền năng. Trong những đại thần hễ người nào có năng lực hơn ông ta và quan viên nào được Đường Huyền Tông coi trọng thì ông ta “ắt nghĩ trăm phương ngàn kế để trừ khử”. Bề ngoài ông ta nói lời mật ngọt kết giao, nhưng sau lưng thì âm mưu ám hại. Người đương thời gọi ông ta là “Miệng Nam Mô bụng bồ dao găm”. Những trung thần là các tể tướng đương thời như Trương Cửu Linh, Bùi Diệu Khanh, Lý Thích đều lần lượt bị ông ta bài xích, bị cách chức. Để chuyên quyền củng cố địa vị, ông ta đã dốc hết sức ngăn cản ngôn luận, vu cáo hãm hại người tốt, xây dựng nhiều nhà ngục lớn, bài xích trừ khử những người bất đồng ý kiến.
Một lần Đường Huyền Tông ở trên lầu Cần Chính nhìn qua chiếc rèm thấy Binh bộ Thị lang Lư Huyến cưỡi ngựa đi ngang qua bên dưới lầu. Đường Huyền Tông thấy Lư Huyến phong độ phi phàm, liền buộc miệng khen mấy câu. Hôm sau, Lý Lâm Phủ biết được việc này, ông ta bèn giáng chức Lư Huyến làm Thứ sử Hoa Châu. Sau khi Lư Huyến đến Hoa Châu nhậm chức không lâu thì ông lại bị Lý Lâm Phủ vu cáo rằng ông sức khỏe kém, có bệnh không thể làm việc được ở vị trí đó, rồi bị giáng chức vài lần nữa.
Lý Lâm Phủ làm tể tướng 19 năm, từng đại thần chính trực có tài năng đều bị ông ta bài xích, hoặc bị sát hại, hoặc bị giáng chức, hàng loạt tiểu nhân xu nịnh bợ đỡ được trọng dụng đề bạt. Lý Lâm Phủ chuyên quyền ngỗ ngược, họa quốc ương dân. Trong thời kỳ này, cảnh tượng phồn vinh “Khai Nguyên chi trị” đã bị quét sạch không còn. Sau đó là đến thời kỳ loạn lạc “Thiên Bảo chi loạn” (Thiên Bảo là niên hiệu thời kỳ cuối của Đường Huyền Tông).
Sau khi Lý Lâm Phủ chết, mọi người mới thở nhẹ nhõm, và đều nguyền rủa ông ta “Chết chưa hết tội”. Khi đó có nhiều người tố cáo Lý Lâm Phủ và Phiên tướng A Bố Tư mưu phản, Đường Huyền Tông cuối cùng cũng đã nhận rõ bộ mặt thật, gọi ông ta là “ghen ghét đố kỵ người hiền năng, cất nhắc những người bất tài”. Sau đó truy cứu tước bỏ quan tước của Lý Lâm Phủ, tịch thu gia sản, con cái dâu rể bị lưu đày. Cuối cùng Lý Lâm Phủ thân chết nhà tan, thân bại danh liệt.
Sách “Thái Thượng cảm ứng thiên lệ chứng” có ghi chép: “Năm Thuần Hi thứ nhất đời Tống, Hán Châu có một phụ nữ bị sét đánh chết. Trên thân người phụ nữ này có hàng chữ đỏ: “Lý Lâm Phủ làm bề tôi bất trung, giả thiện lương che giấu gian tặc ngầm, 3 đời làm kỹ nữ, 7 đời làm trâu. Những báo ứng này sau khi chịu hết thì vĩnh viễn luân hồi trong loài thủy tộc (tôm cá)”.
Người tính sao bằng Trời tính
Sách “Thái Thượng cảm ứng thiên lệ chứng” có ghi chép một câu chuyện như sau.
Tô Đại Chương, tú tài Tam Sơn đời Tống nổi tiếng bởi nghiên cứu Kinh Dịch. Năm Mậu Ngọ, trong thời gian tham gia kỳ thi hương ở quận, ông mộng thấy mình đỗ cử nhân, xếp thứ 11. Ông bèn kể giấc mộng này với một người bạn cùng nghiên cứu Kinh Dịch với ông. Người bạn học này cũng cùng dự thi hương với ông, ông ta cảm thấy mình học vấn tốt hơn Tô Đại Chương rất nhiều, sao mình không có giấc mộng tốt như thế này, cho nên rất ghen ghét đố kỵ. Ông ta bèn nói với quan chủ khảo rằng Tô Đại Chương tự xưng chắc chắn sẽ đỗ xếp thứ 11, nhất định là có câu kết với quan giám khảo nào đó, đã có hẹn ngầm, chắc chắn là hối lộ và nhận hối lộ. Mong quan chủ khảo xem xét truy cứu việc này.
Đến khi chấm thi xong, quan chủ khảo đến phòng thi lấy bài thi xếp thứ 11 ra (niêm phong tên, không biết tên của thí sinh). Vừa nhìn bài thi thì quả nhiên là một bài văn viết về Kinh Dịch. Quan chủ khảo nổi giận nói với các quan giám khảo khác rằng: “Nếu thực sự giống như vị học sinh kia nói thì các vị giải thích kết quả chấm thi bình chọn của các vị như thế nào đây?”.
Các quan giám khảo người nọ nhìn người kia, đành phải lấy trong danh sách tuyển chọn dự phòng chọn lấy ra một bài, đổi chỗ cho bài thi xếp thứ 11 kia.
Đến ngày niêm yết bảng, những niêm phong được bóc ra, quan chủ khảo vô cùng kinh ngạc, thì ra người bị đánh rớt đổi vị trí đó lại chính là bạn học của Tô Đại Chương, còn người được vớt lên thay thế lại chính là Tô Đại Chương. Tô Đại Chương vì họa mà đắc phúc, được xếp thứ 11. Sang năm sau ông lại thi đỗ tiến sỹ. Còn người bạn học kia thì không còn mặt mũi nào nhìn bạn bè và người thân quen xóm làng nữa, trở về nhà u uất mà chết. Mọi người đều nói Đạo Trời công bằng, báo ứng không sai.
Đố kỵ là một trạng thái tình cảm tiêu cực, là sự mất cân bằng tâm lý đối với phẩm hạnh, tài năng, danh dự, cảnh ngộ của người khác tốt hơn mình. Khi một người có những tư tưởng, hành vi đố kỵ, trị người, hại người, lời nói tổn hại người… thì đã là có tâm và hành vi bất thiện, khiến đối phương chịu thống khổ, cũng là tạo nghiệp cho bản thân, thì quả báo luân hồi này rất tự nhiên đến.
Làm người cần biết tôn trọng và kính yêu. Thấy người khác có việc tốt thì nên vui mừng cho họ. Khi người khác cần giúp đỡ thì nên tận tâm tận lực, giúp đỡ họ, thúc đẩy tác thành việc tốt cho họ. Thành tựu của người khác vượt hơn mình, thế thì tốt quá rồi. Cần có tấm lòng rộng mở và đại lượng bao dung người khác, không nên có một chút chướng ngại đố kỵ nào thì mới có thể ôn hòa và cảm hóa người khác, mới thực sự làm được đối xử tốt với người khác.
vn.minghui.org