Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. Tôi sinh năm 1948 trong một gia đình nông dân. Bố mẹ tôi có sức khỏe kém trong nhiều năm, và chúng tôi cũng rất nghèo. Là chị cả trong ba chị em gái, tôi buộc phải bỏ học năm 12 tuổi và làm việc trên cánh đồng của chúng tôi. Nhiều năm lao động vất vả và nghèo đói đã khiến tôi mắc nhiều bệnh lúc tuổi còn trẻ. Tôi chỉ nặng khoảng 32 cân (70 pounds) ở độ tuổi 20.
Mắc đủ loại bệnh tật
Khi tôi đến tuổi kết hôn, mọi người giới thiệu cho gia đình tôi những người hôn phối có tiềm năng, nhưng cuối cùng các cuộc mai mối đều không thành bởi vì không ai muốn một người vợ ốm yếu. Cuối cùng tôi đã gặp người hôn phối từ một gia đình 6 người, thậm chí còn nghèo hơn cả chúng tôi, khi đó tôi đã sang tuổi 25. Tuy nhiên, sức khỏe của anh ấy khá tốt. Sau khi chúng tôi cưới nhau, những người trong gia đình chồng đều coi thường và đối xử lạnh lùng với tôi.
Tôi bắt đầu thấy sưng lên ở ngực khi tôi 38 tuổi, và bác sỹ nói với tôi rằng không có thuốc chữa. Do bệnh của tôi phát triển, thân thể tôi đã trở nên biến dạng. Thắt lưng của tôi trở nên phình ra và lưng của tôi uốn cong xuống. Các gai xương đã xuất hiện dọc xương sống lưng của tôi, và chúng phát triển càng ngày càng lớn hơn. Làn da và các bắp thịt của tôi trở nên xơ cứng, và tôi luôn luôn đau đớn.
Một bác sỹ đã cười tôi khi tôi nhờ ông khám bệnh, và kê cho tôi đơn thuốc giá 32 Nhân dân Tệ (50 cents). Một bác sỹ khác nói rằng không có gì trên thế giới này có thể giúp được tôi. Không nản lòng, tôi đã hỏi ý kiến của một thầy lang y học cổ truyền Trung Quốc. Bà ấy cũng nói với tôi rằng bệnh của tôi không thể chữa khỏi. Chỉ khi đó tôi mới hết hy vọng.
Tình trạng sức khỏe của tôi tiếp tục xấu đi. Ở nhà, tôi không kêu ca về những cơn đau của tôi, cũng không dám khóc hoặc biểu lộ sự thất vọng của mình. Nếu tôi để lộ, gia đình sẽ mắng nhiếc tôi. Cuối cùng, tôi đã nghĩ đến tự vẫn. Tôi nghĩ đến việc nhảy xuống sông, cho điện giật, hay nhảy lầu.
Pháp Luân Đại Pháp đem đến cứu cánh
Khi tôi lâm vào bước đường cùng, một người bạn học cũ đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi vào ngày 28 tháng 06 năm 1998. Cô ấy nói với tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện Phật gia thượng thừa, các học viên tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và làm người tốt. Cô ấy nói rằng nếu một người chân chính tu luyện, thì người đó khắc đạt được kết quả trong việc chữa lành bệnh và giữ gìn sức khỏe.
Đây là bước ngoặt trong cuộc đời tôi, và tôi đã quyết định thử pháp môn tu luyện. Tôi đến thăm nhà của người bạn học. Cô ấy chia sẻ với tôi một lần nữa về Pháp Luân Đại Pháp, và nói rằng tôi nên đọc sách ngoài việc luyện công. Tôi nài nỉ cô ấy cho tôi mượn sách để đọc. Ban đầu cô ấy miễn cưỡng, nhưng đã động lòng khi tôi nói rằng tôi chỉ mượn sách đọc không quá vài giờ. Tôi mang Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Đại Pháp về nhà. Khi tôi lật trang đầu tiên, tôi đọc “Chân chính đưa con người lên cao tầng.” Tôi bị cuốn hút ngay lập tức vào dòng này.
Tôi cũng đọc dòng tiếp theo của Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp:
Ai ai cũng đắc đạo là điều không thể; là người kiên định [tu] luyện rồi, còn cần xem chư vị có thể tu xuất lai hay không, còn cần xem chư vị có thể hạ quyết tâm tu hay không; ai ai cũng thành Phật là điều không thể.
(Chuyển Pháp Luân)
Khi tôi đọc những lời của Sư phụ Lý, tôi nghĩ rằng tôi sẽ kiên trì tu luyện.
Thân thể tôi đã chuyển biến ngay lần đầu tiên đọc sách Đại Pháp.
Kỳ lạ thay, khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, thân thể tôi bắt đầu trải qua nhiều thay đổi. Đêm đó khi bạn học của tôi đến để lấy sách của cô ấy, tôi từ chối trả sách. Cô ấy không có cách nào khác là mượn một bản Chuyển Pháp Luân của người khác cho tôi. Chỉ khi đó tôi mới trả lại sách cho cô ấy.
Đêm đó, tôi đọc gần 200 trang. Sáng hôm sau, tôi cảm thấy như thể có nhiều con rệp đang bò khắp thân thể tôi. Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy rằng khăn trải giường của tôi rải rác các cục máu đông với mùi hôi. Sau đó, tôi bắt đầu ợ nóng và xì hơi nhiều lần. Các triệu chứng khác đã xuất hiện suốt cả ngày.
Một người đã sẵn sàng chết không hề sợ hãi.
Chiểu theo Pháp, tôi biết rằng Sư phụ Lý đang giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực, và tôi không hề sợ. Rốt cuộc thì tại sao một người vốn đã muốn chết lại phải sợ những điều như vậy?
Vào ngày thứ năm, tôi đến điểm luyện công. Các học viên nhìn thấy bộ dạng của tôi và từ chối ngồi với tôi. Dù tôi học Pháp hay luyện công, tôi phải có một cái khăn quấn quanh cổ và một mảnh vải để trước mặt, chuẩn bị sẵn cho trường hợp tôi nôn mửa. Tôi có ý thức ngồi cách xa các học viên khác, như vậy tôi sẽ không làm phiền họ. Tôi đọc Chuyển Pháp Luân khoảng 10 tiếng mỗi ngày.
Trong vòng 15 ngày, tôi trở thành một người khác. Căn bệnh lạ vốn đã hành hạ tôi suốt 15 năm qua mà chỉ mất 15 ngày để biến mất không tốn của tôi một xu hay uống một viên thuốc. Tâm trạng và sức lực của tôi cũng cải thiện rõ rệt. Nó thật sự kỳ diệu.
Bệnh nan y nhất đã chữa khỏi
Tôi hỏi thầy lang y học cổ truyền Trung Quốc rằng tôi đã bị bệnh gì. Bà ấy nói rằng tôi bị gai xương ngoại biên và viêm khớp. Bà ấy nói tôi mắc một trong số các bệnh nan y nhất trong y học.
Sư phụ Lý đã giảng:
…một người luyện công, cả gia đình được lợi ích…
(“Giảng Pháp tại Pháp hội Úc Châu”)
Khi chồng tôi nhìn thấy rằng tôi được chữa khỏi, anh ấy đã ủng hộ tôi tu luyện. Các bệnh tật mà anh ấy mắc phải, gồm có bệnh tuyến giáp, các vấn đề dạ dày và bệnh viêm ruột, cũng biến mất sau khi anh ấy ủng hộ tôi tu luyện.
Sư phụ Lý đã cứu tôi khỏi tay của thần chết và cứu gia đình tan vỡ của tôi. Tôi không biết làm thế nào để bày tỏ lòng biết ơn của tôi.
Cả gia đình và tôi sẽ không bao giờ quên sự hồi phục thần kỳ của tôi. Tôi cảm thấy may mắn và vinh dự được làm một đệ tử Đại Pháp.
Bài chia sẻ của một học viên từ tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
vn.minghui.org