Vào năm 2002, tôi bị bắt giam và bị đưa trở lại trung tâm tẩy não. Các cơ quan của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ở huyện của tôi từ thành phố đến thị trấn đều bắt giữ các học viên Pháp Luân Công được cho là chủ chốt và chuyển họ đến trung tâm tẩy não. Tôi đã gặp một học viên ở đó, người đã kể với tôi về câu chuyện đặc biệt của ông ấy. Ông ấy đã từng mắc rất nhiều bệnh nguy hiểm, và mọi bệnh tật đều được chữa lành sau khi ông tu luyện Pháp Luân Công.
Vào tháng 05 năm 1998, thân thể người đàn ông này sưng phù lên. Sau khi tiến hành xét nghiệm y tế, ông phát hiện mắc bệnh gan. Ông điều trị ở bệnh viện trong vòng một tháng nhưng tình trạng sức khỏe không hề được cải thiện. Ông ấy đã tiêu toàn bộ mười nghìn nhân dân tệ tiền tiết kiệm của mình cho việc điều trị y tế.
Vợ của ông đã hỏi bác sỹ rằng liệu chồng bà có thể phục hồi được hay không. Bà vừa khóc vừa than vãn rằng họ đã dùng tất cả tiền dành dụm được để chữa trị cho ông ấy. Bác sỹ bày tỏ sự đồng cảm, sau đó giải thích cho bà ấy rằng chồng của bà đã bị xơ gan giai đoạn cuối. Không có phương thức nào để chữa trị cho căn bệnh này được cả, ông ấy có thể chết bất cứ lúc nào.
Vợ của người đàn ông này quẫn trí ghê gớm. Bác sỹ đã cố gắng để an ủi bà ấy, và khuyên bà ấy cần cố gắng giữ vẻ mặt vui vẻ và giúp chồng bà lạc quan. Bác sỹ nói với bà ấy rằng điều này có thể làm chồng bà sống được lâu hơn. Bác sỹ kê ra một số loại thuốc và nói với bày ấy: “Hãy bảo với chồng bà là bác sỹ nói rằng anh có thể phục hồi dần ở nhà.”
Do đó người vợ đã đưa ông ấy về nhà.
Không lâu sau đó, vợ của ông ấy trở về nhà và nói với ông ấy về những người tu luyện Pháp Luân Công ở làng bên. Bà ấy nghe nói rằng Pháp Luân Công có thể chữa khỏi tất cả mọi loại bệnh tật. Bà ấy hỏi ông ấy rằng liệu ông ấy có muốn thử một lần hay không. Ông ấy hoài nghi, nhưng không còn gì để mất. Ông ấy đã đi đến và xem các học viên luyện các bài công pháp, và ông ấy học theo.
Ông ấy lắng nghe các học viên Pháp Luân Công đọc to khi học Pháp cùng nhau. Sau đó ông ấy đã tự mua cho mình một cuốn sách Chuyển Pháp Luân và tự mình đọc sách. Một tháng sau đó, chỗ bị sưng tấy đã giảm và ông ấy có thể ăn như bình thường. Hai tháng sau đấy ông ấy cảm thấy hồi phục hoàn toàn. Ba tháng sau, đến mùa thu hoạch, ông và vợ mình rất bận rộn để thu hoạch ngô và đậu phộng.
Sau vụ thu hoạch, ông ấy đã cùng vợ đi đến bệnh viện để kiểm tra. Vị bác sỹ đã khám cho ông ấy trước đó đã không nhận ra ông ấy nữa và hỏi ông rằng ông có vấn đề gì vậy. Ông ấy nói rằng ông ấy muốn kiểm tra lại gan của mình. Khi kết quả xét nghiệm được đưa cho bác sỹ, vị bác sỹ này nói với họ rằng mọi thứ đều hoàn toàn bình thường.
Khi bác sỹ đã sẵn sàng để chuyển sang khám cho bệnh nhân tiếp theo, thì vợ của người đàn ông này đã hỏi bác sỹ liệu rằng ông có nhớ họ không. Vị bác sỹ này đã thú nhận rằng ông đã không nhận ra ai trong số họ. Bà ấy đã nói cho bác sỹ biết rằng họ là ai.
Sau đó bác sỹ nhớ ra và hỏi họ: “Ông đã sử dụng loại thuốc nào vậy? Ông đã đi đâu để chữa khỏi bệnh thế?” Người đàn ông này đã nói cho bác sỹ biết rằng ông ấy không đi đâu hay sử dụng bất cứ loại thuốc nào hết. Ông ấy nói: “Tôi đã luyện Pháp Luân Công! Từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, sức khỏe của tôi được cải thiện mỗi ngày. Sức khỏe của tôi đã được phục hồi, nên hôm nay tôi đến đây để kiểm tra lại.” Vị bác sỹ chợt hiểu ra và nói: “Pháp Luân Công thật là hiệu quả. Ông có thể phục hồi được dù bị mắc một căn bệnh chết người như vậy. Điều này thật là thần kỳ!”
Nhiều bác sỹ và y tá trong bệnh viện huyện này đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công sau khi được nghe vị bác sỹ kể về câu chuyện thần kỳ này.
Tôi cũng đã được khích lệ rất nhiều sau khi nghe cậu chuyện của ông ấy.
Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu, người học viên này đã nhiều lần bị bắt giữ. Một hôm, Bí thư Đảng của Ủy Ban Chính trị và Pháp luật đã hỏi ông ấy rằng ông đã thu được lợi ích gì từ việc tập luyện Pháp Luân Công. Ông ấy trả lời trước sự lắng nghe của rất nhiều người rằng: “Đi tới bệnh viện huyện và hỏi bác sỹ về căn bệnh mà tôi đã từng mắc phải để có thể biết tôi đã làm thế nào và phục hồi ra sao. Sau đó ông sẽ hiểu những lợi ích mà tôi thu được từ môn tu luyện thần kỳ này.” Bí thư Đảng đã không nói được lời nào. Ông ta đã rời khỏi căn phòng.
Mười năm sau khi nhớ lại câu chuyện này, tôi thấy nó vẫn rất sống động. Ông ấy coi mình là một học viên chân chính và hoàn toàn tin vào Sư phụ. Do đó Sư phụ đã tống khứ đi tất cả mọi bệnh tật của ông ấy. Ông ấy rất khỏe mạnh và đắm mình trong Phật ân hạo đãng của Sư phụ.
Bài viết của học viên Pháp Luân Công tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
theo vn.minghui.org