Trừ bỏ được nghiện ma túy, cai nghiện được ma túy sau 20 năm nghiện nhờ tu luyện Pháp Luân Công: Em traі tôi nghiện hơn 2О năm đã được cảm hóa bởi Đại Pháp.
Tôi và gia đình của mình có duyên với Đại Pháp là từ сon gáі thứ haі mang bệnh nặng về nãο. Sau khi đắc Pháp, gia đình tôi bắt đầu tu luyện, sau một năm, сon tôi đã gần như khỏi bệnh, sống những ngày thật vui vẻ và hạnh phúc. Khi đó, tôi và gia đình thực sự rất vui.
Tu luyện đến nay gần hai năm. Thời gian đắc Pháp tuy ngắn nhưng сon đường tu luyện của tôi gặp rất nhiều khó khăn và khổ nạn. Hai năm tu luyện với tôi là hai hoàn cảnh trái ngược.
Năm đầu mới tu luyện tôi được hưởng rất nhiều lợi ích của Đại Pháp, luôn nghĩ rằng mình đã tu luyện tinh tấn, cho đến khi vấp ngã, vượt qua quan khảo nghiệm thống khổ, đau đớn vì mất đi thứ quý giá nhất, tôi mới nhận thấy rằng nghiệp của mình rất nặng. Cứ nghĩ rằng mình sẽ khó có thể vượt qua để tiếp tục tu luyện.
Tôi và gia đình của mình có duyên với Đại Pháp là từ con gáі thứ hai mang bệnh nặng về nãο. Sau khi đắc Pháp, gia đình tôi bắt đầu tu luyện, sau một năm tu luyện, con tôi đã gần như khỏi bệnh, sống những ngày cuối cùng thật vui vẻ và hạnh phúc. Khi đó, tôi và gia đình thực sự rất vui. Tôi hoan hỉ vui mừng và trong tâm nghĩ rằng:
“Pháp tốt quá tại sao ở quê mình lại không có điểm luyện công và tôi đã giới thiệu với mọi người về Đại Pháp”.
Có rất nhiều người ở khu vực đã bước vào tu luyện Pháp Luân Công. Vì tôi mới đắc Pháp chưa được một năm, Kinh Văn chưa đọc hết, học Pháp chưa sâu nên chưa hiểu hết được tiêu chuẩn đối với một người phụ đạo viên đòi hỏi phải cao như thế nào, tôi chỉ biết nhiệt huyết giúp mọi người. Tôi và các bạn luôn lấy sự khỏi bệnh thần kỳ của con mình để hồng Pháp và các đồng tu vào Pháp với truy cầu trị bệnh quá mạnh mẽ.
Họ đều nhìn vào cháu để tu luyện nhất là những người thân. Người truyền người, ở quê tôi, khi đó có rất nhiều người biết đến Pháp Luân Công và cũng luyện tập. Bản thân tôi có học Pháp nhưng chưa sâu, vì chưa sắp xếp hợp lí thời gian nên trong gia đình của mình mọi người học Pháp rất ít, luyện công bài ngắn.
Thấy con khỏi bệnh, tâm danh chưa tu bỏ được, tôi cho cháu đi học văn hóa nhiều để ôn thi không còn thời gian tu luyện như buổi ban đầu nữa. Sinh mệnh của cháu đáng lẽ đã kết thúc từ lâu do căn bệnh não, bây giờ đường đời của con được kéo dài ra là để tu luyện Phật Pháp – vậy mà áp lực từ tôi khiến con phải học hành quá nhiều, rời xa con đường tu luyện – và điều không mong muốn đã xảy ra.
Sự ra đi của con gái, con đường tu luyện của tôi sang hoàn cảnh mới giống như trận bão hôm nào, khó khăn tưởng như không thể nào qua được. Mỗi lần nhớ con, tôi đã khóc rất nhiều, tôi đau vì thương con. Khi đó, bên cạnh, gia đình tôi có một đồng tu tinh tấn đến giúp đỡ. Chỉ trong thời gian ngắn, tôi và mọi người trong gia đình đã vượt quan và trở lại trạng thái tu luyện bình thường.
Tôi cũng chia sẻ nhiều, và giúp những người thực tu tu luyện tinh tấn hơn. Cơ thể tôi có sự chuyển biến rõ, cảm nhận được dòng năng lượng trong mình và có sự thăng hoa trong tập luyện khác rất nhiều so với giai đoạn đầu tu luyện.
Một vấn đề nữa đó là học Pháp, tôi trước đây học Pháp tâm không tĩnh nên lý giải về Pháp chưa sâu, nhưng sau khi đọc Kinh Văn nghe thấu được lời Sư Phụ giảng. Hướng nội tìm, tôi quyết định học thuộc Pháp và cũng chia sẻ cho đồng tu ở điểm chúng tôi cùng học thuộc. Tuy tôi chưa học được nhiều nhưng quả là kì diệu sau khi học thuộc xong phần thứ nhất. Tâm tôi tĩnh lại được rất nhiều, khi đọc sách và tập công.
Phần thiện thức tỉnh trong người em trai nghiện 20 năm của tôi
Tôi có cậu em họ nghiện hút 20 năm đã dùng đến loại thuốc cao nhất, em đã cai rất nhiều lần nhưng không được. Khi biết có rất nhiều bạn trẻ may mắn tu luyện Pháp Luân công bỏ được thuốc nghiện, tôi hồng Pháp cho em lâu rồi nhưng em không tin. Em có một người vợ hiền đẹp và hai đứa con nhưng sống không hạnh phúc được. Tuy nghiện nặng nhưng tôi thấy trong em mình còn có một tấm lòng là biết chia sẽ giúp đỡ mọi người.
Hôm về quê, tìm gặp em, nhìn em thật đáng thương, mắt mờ đi, thân hình gầy, da sạm đen, miệng khô cứng, không còn chút sức lực, bước đi loạng choạng. Tôi gọi em ơi, chị giúp em luyện công nhé, em tôi mắt lờ đờ nói yếu ớt: “Em như thế này thì làm sao tập luyện được.”.
Tôi và chồng đưa em về bên cạnh và động viên em cố gắng. Hằng ngày, chúng tôi giúp em đọc sách, tập công, ăn uống nâng cao thể lực. 5 ngày đầu, em đã đọc xong cuốn sách và tập thuộc 5 bài luyện công rồi nghe bài giảng của Sư Phụ. Em nói trong người khỏe hơn và không có cảm giác thèm thuốc, ba ngày đầu tôi cho em 3 điều thuốc lá nhưng đến ngày thứ ba thì điều thuốc bị rơi xuống tầng và em quyết tâm không cần đến thuốc lá nữa. Em bảo sao lại dễ thế chị.
Tôi cười vì biết rằng Sư Phụ đã giúp em. Tám ngày sau em xin ra Hà Nội với vợ, đưa em ra xe tôi nhìn em ra dáng một con người, thương em mà tôi ngẹn ngào khóc. Giờ em đã có thể sống cuộc sống bình thường, tiếp tục tu luyện và làm nghề lái xe, vợ chồng em hạnh phúc. Tôi luôn nhắc em rằng nghề lái xe của em cũng có thể hồng Pháp cho rất nhiều người nên cần phải bước ra chứng thực Pháp.
Trên đây là đôi lời chia sẻ của tôi, cảm ơn các bạn đã lắng nghe
Mai Thị Xuân. ĐT: 01205452987