Tác giả: Thiện Duyên
[ChanhKien.org]
Vào thời nhà Tùy có một hộ gia đình tên là Điền Thị, nhà Điền Thị có ba huynh đệ là Điền Chân, Điền Khánh và Điền Quảng chung sống cùng nhau. Từ sau khi họ tách ra lập gia đình, huynh đệ ba người họ đều muốn mỗi người tự phát triển sự nghiệp riêng. Vì vậy, họ đã phân chia gia sản thành ba phần, mỗi người một phần. Phân chia đến cuối cùng, chỉ còn sót lại mỗi cây tử kinh với hoa màu đỏ tím nở rộ trong sân vườn, bao nhiêu năm qua, nó vẫn sum suê tươi tốt, tượng trưng cho sự sung túc thịnh vượng của gia đình này. Con cháu Điền Thị từ đời này sang đời khác, chính là lớn lên và trưởng thành dưới sự chứng kiến lặng lẽ của cây tử kinh. Cây tử kinh cổ thụ chứa đựng những kí ức cùng những hoài niệm xa xưa bất tận của họ.
Người huynh trưởng Điền Chân than thở nói rằng: “Lịch sử của Điền gia có bao nhiêu năm, thì cây tử kinh cổ thụ cũng bấy nhiêu tuổi”. Điền Khánh không cho rằng ý của huynh trưởng là đúng liền nói: “Gia sản chúng ta đều đã phân xong, giữ lại cái cây này cũng không để làm gì, chi bằng cũng đem nó chia ra cho mỗi người”. Người em Điền Quảng tính toán kỹ lưỡng rồi nói: “Có lý, có lý đó, vỏ cây tử kinh với gỗ của nó đều có thể dùng để làm thuốc, chúng ta cứ thẳng tay chặt bỏ nó đi, rồi chia mỗi người một phần, còn có thể bán được với giá tốt. Vả lại, sau khi chúng ta chia nhà xong rồi, đều muốn theo đuổi tiền đồ của riêng mình, ai còn quan tâm đến trông nom nó kia chứ?”
Điền Chân nói: “Không được, làm vậy không được. Sao chúng ta có thể nhẫn tâm làm tổn hại đến những đóa hoa tươi đẹp mỹ lệ và những tán lá cây mượt mà kia chứ? Sức sống của nó thật tươi tốt, đồng hành với sự trưởng thành của con cháu Điền gia qua từng thế hệ. Trông thấy màu ngọc bích xanh biếc kia, ai mà không phát ra tự nội tâm lời ca ngợi sinh mệnh của nó? Gia tộc có bao nhiêu hưng vượng, cây tử kinh cũng đẹp bấy nhiêu. Đây là bằng chứng cho sự thịnh vượng của gia tộc chúng ta, chúng ta sao có thể làm tổn hại đến cây cổ thụ này?” Điền Khánh nói: “Huynh trưởng, huynh đừng vờ vịt như vậy, ai sẽ còn chú ý tới cây cổ thụ này nữa? Nếu huynh không chịu, vậy đệ sẽ cùng tiểu đệ chia nhau mỗi người một nửa”. Hai người em kiên trì giữ quan điểm như vậy, người huynh trưởng cũng không thể làm gì được, vì thế bọn họ quyết định đem cây tử kinh chặt thành ba đoạn. Điền Chân ngước lên nhìn ngôi nhà cũ và cây cổ thụ tươi tốt ngày xưa, trong lòng mười phần thương cảm, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Ngày hôm sau, cây tử kinh vốn tươi tốt thẳng tắp, qua một đêm bỗng nhiên toàn bộ đều bị khô héo tàn lụi hết. Ba anh em nhìn thấy sự tình này, cũng không khỏi bị kinh ngạc, thống thiết ăn năn mà nói: “Tình cảm anh em ruột thịt tại sao lại phải chia lìa như thế này? Ngay cả cây cũng cảm thấy thương tâm đau lòng, cũng vì thế mà khóc, thậm chí còn không muốn sống tiếp nữa”. Kế hoạch chặt cây sục sôi ngất trời của ngày hôm qua, trong một lúc nhất thời đó đã khiến cho hai người em trai cảm thấy vô cùng chán nản và hổ thẹn.
Điền Chân vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cây cối vốn là đồng khí liên chi, chính là bởi vì nghe nói sắp bị chặt thành ba đoạn, chúng mới bi thương như thế, chúng ta là người không lẽ lại không bằng cây cối sao?” Điền Khánh nhìn thấy cảnh tượng này, rất xúc động, hối hận nói: “Khi chúng ta còn rất nhỏ, chúng ta cùng ăn cùng ở, đi đâu cũng cùng nhau, nghỉ ngơi cũng cùng nhau. Cùng ở cạnh nhau phụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già, đồng tâm hiệp lực giúp đỡ nhau, bây giờ nhớ lại vẫn còn khiến ta hoài niệm như vậy”. Điền Quảng thương cảm nói: “Hiện tại cha mẹ đều không còn, anh em chúng ta chính là người thân gần gũi thân thiết nhất, nếu ngay cả chúng ta cũng không chịu đoàn kết yêu thương lẫn nhau, vậy cha mẹ trên trời cao có linh thiêng chắc mỗi ngày sẽ đều rơi lệ, so với cây tử kinh nhất định còn thương tâm hơn”.
Điền Chân nói: “Tại sao chúng ta không tiếp tục cuộc sống như trước đây? ‘Tam nhân đồng tâm, kì lợi đoạn kim’ (diễn nghĩa: Ba người mà cùng một lòng thì sức mạnh bẻ gãy được kim loại). Sinh mệnh chúng ta cùng chung một dòng máu, nếu chúng ta muốn chấn hưng gia nghiệp, chúng ta phải chung sức cùng nhau làm việc, chung sống hòa thuận”. Lời nói của Điền Chân đã nhận được sự đồng tình của hai người em. Thế là, ba anh em đã đốt cháy khế ước phân chia gia sản ngay trước cây tử kinh, quyết định tiếp tục đồng tâm hiệp lực làm việc, cùng nhau gây dựng một cuộc sống hạnh phúc.
Ngày hôm sau, lúc sáng sớm khi mặt trời vừa qua khỏi ngọn cây, Điền Quảng mở cửa sổ, ngạc nhiên reo lên: “Anh ơi, anh ơi, mau đến đây xem này, lá cây chuyển sang màu xanh rồi, ngọn cây tử kinh rũ xuống đã dựng lên lại rồi”. Chú chim nghe thấy tiếng la lớn của anh ta, cũng bất giác nhìn về phía cành cây xanh mướt kia của cây tử kinh. Hai người anh kinh ngạc thò đầu ra xem, màu sắc đỏ thẫm của hoa tử kinh làm mắt của họ rưng rưng… Kể từ đó, anh em họ trở nên ngày càng thân thiết hơn, họ giúp đỡ lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau, và cũng không bao giờ đề cập đến việc phân chia gia sản nữa.
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/269868
Ngày đăng: 20-08-2023
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org