Chúng ta vẫn thường nghe mọi người truyền tai nhau: “Có nợ thì phải hoàn trả”. Nếu đó là nợ máu thì có thể gặp quả báo rất nặng nề. Nội dung bài viết này, chúng tôi xin trích dẫn 2 câu chuyện về nhân quả báo ứng của con người khi hành ác.
1. Vô ý sát nhân, hoạ lây cho cả gia đình
Người xưa hay giảng về hành thiện tích đức, giúp đỡ người khác trong hoạn nạn. Nhưng xét ở mặt đối lập, lại có người ỷ có quyền hành trong tay mà lạm dụng chức quyền để làm chuyện đại nghịch bất đạo, chẳng những chịu hậu quả thảm khốc mà còn vạ lây cho cả gia đình.
Vào thời triều đại nhà Thanh, ở huyện An Đông có một người đàn ông tên là Đinh Giáp. Anh ta có một con lừa dùng để làm phương tiện di chuyển, và hằng ngày làm thuê làm mướn cho một ngôi chùa tại huyện Bảo Ứng.
Một ngày nọ, một người đồng hương là Trang Mỗ đi đến Bảo Ứng và nói với Đinh Giáp rằng: “Mẹ của Đinh huynh đang lâm bệnh nặng. Nếu huynh có nhắn nhủ gì, hãy viết thư và ta sẽ gửi đến tận tay gia đình. Ta mong là huynh sẽ kịp về thăm mẹ, càng nhanh càng tốt”.
Đinh Giáp nghe mẹ bệnh liền mau chóng leo lưng lừa và cùng người họ Trang kia quy hương.
Trên đường, Trang Mỗ nói với Đinh Giáp: “Đinh huynh đệ, ta lội bộ đường xa rất mệt, không thể tiếp tục đi nữa. Huynh có thể cho ta cưỡi lừa một quãng không?”. Đinh Giáp đồng ý, Trang Mỗ leo lên lưng lừa và quất vào mông nó 2 phát. Con lừa trong phút chốc đưa Trang Mỗ phóng đi, khuất xa khỏi tầm mắt của Đinh Giáp.
Đinh Giáp liền vội vã đi bộ về nhà. Nhìn thấy mẫu thân vẫn khoẻ mạnh, anh cứ nghĩ bà đã khỏi bệnh. Nhưng thực chất bà không ốm đau gì cả. Còn Trang Mỗ và con lừa thì biến mất.
Đinh Giáp quyết định đợi thêm vài ngày, nhưng Trang Mỗ vẫn tuyệt nhiên không xuất hiện. Lúc này, anh mới tin rằng mình đã bị lừa.
Lo lắng rằng Trang Mỗ sẽ quay lại chùa để tiếp tục lừa gạt người khác. Đinh Giáp vội vã từ biệt gia đình và nhanh chóng quay lại huyện Bảo Ứng.
Trên đường, Đinh Giáp dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh, hy vọng có thể gặp được Trang Mỗ. Và thật bất ngờ, Đinh Giáp bắt gặp hắn ta đang cưỡi một con lừa, nhưng con lừa này không phải của anh.
Đinh giáp nhanh chóng chạy đến hỏi: “Này, con lừa của ta đâu?”.
Trang Mỗ đáp: “Ta đã đổi nó cho người khác rồi”.
Đinh Giáp sửng sốt: “Lừa của ta đang rất khoẻ mạnh, còn con này thì già nua ốm yếu. Ngươi làm sao vậy? Sao lại đổi lừa của ta kia chứ?”.
Trang Mỗ cười mà rằng: “Vì chủ nhân con lừa này cho ta thêm ít ngân lượng, ở trong túi này đây”.
Đinh Giáp tỏ ra không đồng ý như vậy, Trang Mỗ bèn lấy ra một bộ quần áo và nói: “Vậy dùng thêm bộ quần áo này để đổi vậy, huynh thấy sao?”.
Đinh Giáp đành phải chấp nhận, anh lấy túi tiền đặt lên lưng lừa và mặc lại bộ quần áo lên đường, mỗi người một hướng.
Khi Đinh Giáp hành tẩu đến cầu Thành Công ở Hoài Bắc, đúng lúc này binh lính và nha dịch đang đi tuần tra. Nha dịch thấy anh liền đến vỗ vai nói: “Này người huynh đệ, ngươi đã bị bắt”.
Đinh Giáp vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Thảo dân phạm tội gì chứ?”.
Không nhiều lời, anh ngay lập tức bị áp giải đến nha môn, quan tri phủ huyện này tên Vương Minh Phủ liền lập tức thăng đường xử án. Khi được thẩm vấn và biết mình dính líu đến một vụ mưu sát, Đinh Giáp bàng hoàng và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vương huyện lệnh đập bàn nghiêm giọng: “Vết máu còn nguyên trên áo, vậy mà ngươi còn tỏ ra không biết gì ư?”.
Đinh Giáp đáp: “Xin đại nhân minh giám, bộ quần áo này là một người tên Trang Mỗ đưa cho thảo dân”.
Hoá ra, sau khi bán con lừa của Đinh Giáp lấy tiền. Đến cầu Thành Công, Trang Mỗ thuê một chiếc xe lừa để di chuyển. Dọc đường, hắn ta giở trò xấu xa, lấy dao đâm trọng thương người phu lừa, cướp quần áo của nạn nhân rồi cướp luôn lừa đem đi.
Đinh Giáp không hề biết rằng, Trang Mỗ đã đổ mọi vật chứng lên người anh hòng xoá tội cho mình.
Vương huyện lệnh đã yêu cầu đưa người phu lừa đến đối chất vụ án. Người phu lừa nói: “Thảo dân không biết họ tên hung thủ, nhưng vóc dáng người này trông rất giống”.
Đinh Giáp bị đổ oan nên nhất quyết không nhận tội. Quan tri phủ đã dùng nhục hình tra tấn là nung nhang đỏ vào nách Đinh Giáp để buộc anh phải nhận tội.
Không thể chịu được sự đau đớn, anh đành phải nhận tội giết người cướp của. Đinh Giáp bị tống vào ngục tối và không lâu sau thì qua đời.
Khi Đinh Giáp mới bị bắt giam, họ hàng thân quyến và người cùng thôn của anh đã đứng ra bênh vực và đánh trống kêu oan. Nhưng Vương huyện lệnh lại ngoan cố cho rằng: “Nam Sơn có thể đổi, nhưng vụ án này thì không”. Ông ta khăng khăng bản án dành cho Đinh Giáp là đúng người đúng tội, từ chối xét xử lại.
Thời gian sau, Trang Mỗ bị bắt vì trộm cắp ở Bảo Ứng. Bị thẩm vấn, hắn ta đã khai ra sự thật về vụ án oan mà Đinh Giáp phải lĩnh chịu. Nhưng khi vụ án được sáng tỏ chân tướng thì Đinh Giáp đã chết rồi. Trang Mỗ sau đó cũng chết trong lao ngục.
Một tháng sau, lúc Vương huyện lệnh đang ngồi ở công đường thì gia nhân của ông ta chạy đến báo: “Bẩm lão gia, thiếu gia đã phát điên rồi”.
Vương huyện lệnh liền vội vã lao về nhà, nhìn thấy cậu quý tử đang lên cơn và nhảy múa lung tung. Cậu ta hét lớn, giọng lúc ấy không khác gì của Đinh Giáp: “Oan quá!Oan uổng quá!”.
Gia nhân của Vương huyện lệnh mới hỏi cậu thiếu gia (lúc này bị hồn ma của Đinh Giáp nhập vào khống chế): “Đây là chuyện cá nhân của Huyện lệnh, tại sao người phải trút hận lên con ông ấy chứ?”.
Đinh Giáp đáp: “Bây giờ vận làm quan của hắn ta vẫn còn nên chưa chết được, thôi thì cứ để hắn đau khổ chứng kiến con cái lần lượt ra đi. Rồi từ từ cũng đến lượt hắn, không thoát được đâu!”.
Cậu thiếu gia của huyện lệnh sau đó đã ra đi trong tuyệt vọng. Ít lâu, đến lượt tiểu thư nhà họ Vương cũng đột ngột qua đời. Ngay cả người định tội, đao phủ và những ai liên quan đến vụ án oan ấy đều không thể thoát được cái chết.
Ba năm sau, vào ngày nọ khi Vương huyện lệnh đang ở trong nhà thì đột nhiên nhìn thấy hồn ma Đinh Giáp đi về phía mình. Ông ta sợ hãi la hét thảm thiết.
2. Con trai đầu thai báo thù
Sự việc này xảy ra vào thời nhà Thanh. Ở vùng Hồ Quảng, có một quan tri huyện họ Thịnh, tình tình độc ác – nham hiểm nên bị người đời gọi là “hắc tâm”.
Hắn ta bụng dạ tham lam, muốn lấy đất của một người họ Trương để xây biệt phủ cho mình. Tư tâm đen tối nối lên, họ Thịnh đã lên mưu kế hiểm ác, hắn ra lệnh cho một tên trộm trong vùng vu oan cho người họ Trương khiến anh này phải chết trong ngục tối.
Sau đó, ra sức đe doạ thê tử của anh Trương phải giao đất đai cho hắn.
Căn biệt phủ của tên Thịnh chẳng mấy chốc đã xây xong, vợ hắn liền hạ sinh một cậu con trai. Nhưng, đứa trẻ này lên sáu tuổi vẫn không biết nói cười.
Một ngày nọ, khi họ Thịnh đang ở trong biệt phủ thì thấy con trai đang bò lết về phía mình, hắn tỏ ra buồn bực nói: “Ta lo cho con cháu, nên mới lập mưu tính kế chiếm đất đai xây biệt phủ. Nhưng con ta cứ ngu dại như vậy, thật chẳng biết làm sao?”.
Đột nhiên, cậu bé lên tiếng sắc bén: “Tại sao ngươi lại độc ác đến vậy? Ta chính là người họ Trương đây. Ngươi âm mưu hại người vô tội, dẫn đến ta bị chết oan, lại còn chiếm đất đai của ta. Nay ta đầu thai làm con trai ngươi để báo thù”.
Tên họ Thịnh nghe vậy liền kinh hãi, ngã lăn xuống đất, máu hộc ra từ thất khiếu và chết đau đớn. Còn cậu con trai sau này tiêu tán hết tài sản của tên họ Thịnh cũng đột ngột qua đời.
Viên Minh biên dịch
Nguồn: Epochtimes
Xem thêm
Vạn Điều Hay