Close Menu
Khai mở
  • Trang Chủ
    • ĐỜI SỐNG
    • Suy Ngẫm
    • KHÁM PHÁ SINH MỆNH
    • CHÂN TƯỚNG
    • TÂM LINH & NHÂN QUẢ
    • TIÊN TRI & BÍ ẨN
    • TÌM HIỂU LUẬT
    • Blog
  • Tin Tức
  • Văn Hóa
  • Sức Khỏe
  • Thiên cổ anh hùng
  • Suy Ngẫm
  • Video
  • Podcast

Subscribe to Updates

Get the latest creative news from FooBar about art, design and business.

What's Hot

Văn hóa Thần truyền tạo Đôn Hoàng (Phần 4): Động Tàng Kinh | Văn hóa Thần truyền

19/02/2025

Cách giải thích độc đáo của người xưa về cây mạ non | Văn hóa truyền thống

15/02/2025

Dương Diên Chiêu truyền kỳ: Dương Bát Muội trộm kim đao (2) | Văn hóa truyền thống

14/02/2025
Facebook X (Twitter) Instagram
Facebook X (Twitter) YouTube Flickr
Khai mởKhai mở
Đăng Ký Login
  • Trang Chủ
    • ĐỜI SỐNG
    • Suy Ngẫm
    • KHÁM PHÁ SINH MỆNH
    • CHÂN TƯỚNG
    • TÂM LINH & NHÂN QUẢ
    • TIÊN TRI & BÍ ẨN
    • TÌM HIỂU LUẬT
    • Blog
  • Tin Tức
  • Văn Hóa
  • Sức Khỏe
  • Thiên cổ anh hùng
  • Suy Ngẫm
  • Video
  • Podcast
Khai mở
Home»VĂN HÓA»Câu chuyện tu luyện Đạo gia: Lữ Sinh

Câu chuyện tu luyện Đạo gia: Lữ Sinh

khaimokhaimo17/11/2021230
Facebook Twitter Pinterest LinkedIn Tumblr WhatsApp VKontakte Email
Câu chuyện tu luyện Đạo gia: Lữ Sinh
Chia sẻ
Facebook Twitter LinkedIn Pinterest Email
Click Đọc
 
 

Tại vùng tiếp giáp hai huyện Ngu Hương và Vĩnh Lạc (thuộc tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc ngày nay) người ta vẫn thường tình cờ gặp được những người tu Đạo ở đây. Có một người tên gọi Lữ Sinh sống ở vùng tiếp giáp này. Lúc còn nhỏ Lữ Sinh không thích ngửi mùi vị của cơm và thức ăn nên đã tự mình lên núi đào một ít hoàng tinh về nấu ăn. 10 năm sau Lữ Sinh đã không còn ăn hoàng tinh nấu chín nữa mà chỉ ăn hoàng tinh sống, và vẫn không đụng đến đồ ăn của nhân gian như cũ. Ông bắt đầu thấy thân thể mình dần nhẹ hơn mỗi ngày, cường tráng mạnh khoẻ, không sợ phong hàn, đi bộ nhẹ nhàng như đi trên gió vậy. Với bất cứ chữ nào ông chỉ cần nhìn qua là nhớ được, với lời người khác nói cũng chỉ cần nghe qua đã có thể ghi nhớ.

Khi được mẹ cho đi học, Lữ Sinh liền muốn tham gia kỳ thi minh kinh (một kỳ thi Nho học thời Tuỳ, Đường). Mỗi ngày Lữ Sinh đọc được mấy quyển sách, thực ra không phải là nhờ bỏ công phu học tập mà bởi ông vừa xem qua đã hiểu. Sau đó mẹ ông ép ông ăn cơm nhưng ông không chịu. Mẹ và em gái từ sáng đến tối khuyên Lữ Sinh ăn cơm ông vẫn không nghe. Mẹ ông bèn nghĩ ra một cách, bà đem mỡ heo trộn chung với rượu rồi tự mình mang đến cho ông uống và nói: “Mẹ già rồi, huống chi Đạo gia cũng không cấm uống rượu”. Lữ Sinh nói: “Con từ nhỏ đã không biết mùi vị đồ ăn rồi, thực sự là con không ăn được những thức ăn như vậy”. Mẹ ông bèn đem cơm rượu lại dưới mũi ép ông phải ngửi, trong nháy mắt khi ông vừa hít vào thì có một vật thể từ trong lỗ mũi rơi ra, dài khoảng hai thốn. Mọi người nhìn thì thấy đó là một đứa bé tí hon bằng vàng kim. Trong phút chốc Lữ Sinh ngã xuống không dậy nổi, chỉ nói mình cảm thấy rất mệt. Người em gái dùng nước thơm rửa sạch đứa bé tí hon bằng vàng kim ấy và buộc nó vào thắt lưng Lữ Sinh. Một lúc sau ông mới tỉnh lại. Trước đó Lữ Sinh dù đã gần 60 tuổi nhưng râu tóc hãy còn đen nhánh rất đẹp. Giờ đây sau khi trải qua cú sốc này, đầu ông đã bạc trắng. Mẹ của Lữ Sinh lúc này mới vô cùng hối hận, vội đem đứa bé tí hon bằng vàng kim nhét lại chỗ cũ nhưng nó đã biến mất từ khi nào. Lữ Sinh nuối tiếc công phu tu luyện của mình bị huỷ, cứ khóc mãi không thôi.

Rồi Lữ Sinh từ biệt mẫu thân, bỏ nhà ra đi, có người nói rằng ông đã đi đến núi Mao Sơn, nhưng từ đó trở đi không ai thấy ông đâu nữa.

Từ câu chuyện của Lữ Sinh chúng ta có thể thấy sự gian nan của một người tu Đạo. Lữ Sinh không ăn thức ăn chín của nhân gian, tu hành đã đạt đến một tầng thứ nhất định. Nhưng khi bị người nhà thúc ép bản thân ông đã do dự, trong phút chốc đã huỷ đi nỗ lực tu hành của cả một đời. Người tí hon bằng vàng kim có thể là nguyên anh mà Lữ Sinh trải qua bao nhiêu năm mới tu luyện xuất ra được. Theo Đạo gia nhìn nhận, tu được nguyên anh thì chính là đã có thể thành Thần Tiên rồi. Còn đối với người tu luyện mà nói, mất đi nguyên anh cũng giống như mất đi sinh mệnh vậy. Con người có được bao nhiêu lần 60 năm để tu hành!

(Nguồn: “Thái Bình quảng ký”)

chanhkien.org / zhengjian.org

Bài Liên Quan

Thần Tiên xuất sơn cảm tạ Thánh Vương

Tu luyện không phải là đi tìm kiếm sự thoải mái

Subscribe
Notify of
guest

guest

0 Bình Luận
oldest
newest most voted
Inline Feedbacks
View all comments

Thiên thư "CHUYỂN PHÁP LUÂN" vạn năm khó gặp, ai chưa đọc uổng kiếp làm người



Chuyển Pháp Luân” rốt cuộc là một cuốn sách như thế nào? Tại sao nó lại được ca ngợi là “chiếc thang dẫn lên trời”, “một bộ thiên cổ kỳ thư chưa từng có trong lịch sử nhân loại”?

Cuốn sách này có điều gì thần kỳ? Nó làm thế nào mà cải biến được tâm hồn và vận mệnh của hơn 100 triệu người trên toàn thế giới?

Australian Broadcasting Corporation (ABC) vào ngày 5 tháng 12 năm 2004 đã từng công bố danh sách xếp hạng 100 cuốn sách được người dân Úc yêu thích và bầu chọn từ hơn 5000 loại sách, sách “Chuyển Pháp Luân” xếp hạng thứ 14 trong 100 đầu sách, và là cuốn sách xuất xứ từ phương Đông duy nhất nói về tu luyện khí công.

“Chuyển Pháp Luân” tạo ra một cơn sốt, và trở thành một trong 10 đầu sách bán chạy nhất Trung Quốc năm 1997

>> Hướng dẫn học “Pháp Luân Công” cho người mới
>> Thiên thư “Chuyển Pháp Luân” Vạn năm khó gặp_Ai chưa đọc uổng kiếp làm người
>> Với những hiệu quả thần kỳ “Pháp Luân Công” được đưa vào Trường học và các hoạt động cộng đồng
>> Các điểm luyện công – Hướng dẫn tập miễn phí.

Ba thành viên trong gia đình tôi phục hồi sau khi nhiễm virus corona như thế nào?

05/03/2020

Ung thư vú, tôi đã thoát án tử

23/07/2022
Facebook X (Twitter) Instagram Pinterest
  • Trang Chủ
  • SỨC KHỎE
  • VĂN HÓA
  • VIDEO
© 2025 Liên hệ mail : [email protected].

Type above and press Enter to search. Press Esc to cancel.

wpDiscuz

Sign In or Register

Welcome Back!

Login to your account below.

Lost password?