Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 60 tuổi đến từ vùng núi ở tỉnh Hà Bắc. Gia đình chúng tôi rất nghèo nên cha mẹ tôi đã không đủ khả năng cho tôi đi học, vì vậy tôi ở nhà và làm việc đồng áng.
Khi lên 10 tuổi, tôi sống với bà khoảng một tháng. Một ông lão hàng xóm dạy bọn trẻ cách đọc. Khi có thời gian tôi đến chỗ của ông, và nghe ông dạy học. Đó là chút học vấn duy nhất mà tôi có.
Khi lên 9 tuổi, có lần tôi bị ốm rất nặng đến mức gần chết. Khi được 20 tuổi và chuẩn bị kết hôn, tôi yếu đến nỗi dân làng cho rằng tôi có thể sẽ sớm qua đời sau đám cưới.
Ngay cả tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ sống thọ. Tôi không thể làm việc đồng áng cũng như việc nhà.
Chồng của tôi đã đưa tôi đến vài bệnh viện lớn để điều trị. Chúng tôi tiêu tốn rất nhiều tiền nhưng đều vô ích.
Lần đầu tiên trong đời tôi được khoẻ mạnh
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 2 năm 1997. Sư phụ đã thanh lọc cơ thể của tôi, các chứng bệnh của tôi đều biến mất chỉ sau một tháng. Tôi không chỉ ăn được nhiều cơm, mà còn có thể làm việc nhà cũng như việc đồng áng. Lần đầu tiên trong đời được cảm nhận thân thể vô bệnh thật vui vẻ.
Khi hàng xóm của tôi nhận xét về những thay đổi đáng ngạc nhiên này, tôi nói với họ rằng đó là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả họ đều ngợi khen môn tu luyện.
Sự kiện học Pháp và luyện công tập thể trong ba ngày
Khi tham dự nhóm học Pháp trong làng, tôi sẽ nghe các học viên khác đọc Pháp vì tôi không biết chữ.
Sự kiện nhóm học Pháp và luyện công tập thể trong ba ngày được tổ chức tại địa phương vào mùa hè năm 1998 và tôi đã quyết định tham dự.
Khi thấy một học viên cùng làng mang cuốn sách Chuyển Pháp Luân theo, tôi cũng về nhà và lấy cuốn sách của mình. Cô ấy nói: “Sao bà lại mang theo sách? Bà không biết đọc, nên không cần mang đâu.”
Tôi vẫn mang sách theo, chỉ vì tôi muốn có cuốn sách ở bên.
Sự kiện được tổ chức tại một khách sạn lớn. Có hơn 300 học viên từ các làng khác nhau đến tham dự. Các học viên được chia thành từng nhóm 20 người. Các nhóm đọc Pháp cùng nhau, và xem băng hình các bài luyện công của Pháp Luân Đại Pháp, vì thế chúng tôi có thể chỉnh động tác cho nhau.
Xấu hổ vì mù chữ
Vào ngày đầu tiên nhóm chúng tôi học Pháp, mỗi người lần lượt đọc sách Chuyển Pháp Luân. Vì tôi không biết đọc, nên tôi đã trốn ở phía sau. Tôi cảm thấy xấu hổ, và nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu mình biết đọc. Khi người điều phối của nhóm biết tôi không biết đọc, cô ấy bảo tôi hãy ngồi và lắng nghe.
Tôi ngồi xuống và cầm cuốn Chuyển Pháp Luân trong tay như mọi người xung quanh. Tuy nhiên, tôi không biết mọi người đang đọc đoạn nào trong sách, và tôi cũng không biết khi nào thì cần lật trang. Tôi cảm thấy thật xấu hổ và lo lắng.
Điều thần kỳ xảy ra
Vào ngày thứ hai, khi nhóm học Pháp của chúng tôi đã học gần xong, thị lực của tôi bắt đầu mờ đi. Tôi gấp sách lại, dụi mắt, sau đó lại mở sách ra lần nữa. Tôi nhận thấy các chữ trong sách đang thay đổi hình dạng. Khi tôi lật ngược cuốn sách, hình dạng của các chữ vẫn đang thay đổi.
Người điều phối thấy tôi cứ xoay xoay cuốn sách, nghĩ rằng tôi không kính Pháp. Cô ấy bảo tôi hãy cầm cuốn sách cho đúng. Tôi nói: “Cô nhìn xem, các chữ đang thay đổi hình dạng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Cô ấy nói: “Có lẽ do thị giác của bà bị mờ. Hãy lắng nghe khi người khác đang đọc.”
Tôi nhắm mắt lại một lát, và lắng nghe những người khác đọc. Khi tôi mở mắt ra, và lại mở cuốn sách lần nữa. Các chữ đều đã trở về hình dạng bình thường của chúng, nhưng bây giờ thì tất cả chữ đều đang toả ánh vàng kim. Tôi hỏi người học viên ngồi cạnh tôi xem cô ấy có nhìn thấy cuốn sách toả sáng không. Cô ấy trả lời là không. Cuốn sách của tôi toả ánh sáng vàng kim trong khoảng 2-3 phút.
Tôi tiếp tục nghĩ về chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, và không thể ngủ được. Miệng của tôi bắt đầu ngứa ran. Một vài từ trong cuốn Chuyển Pháp Luân xuất hiện trong đầu tôi, và tôi muốn đọc Pháp.
Người học viên nằm ở giường bên cạnh hỏi tại sao tôi không ngủ, tôi trả lời cô ấy rằng tôi muốn đọc Pháp. Cô ấy nói: “Bà không đọc được sách trưa nay mà. Sao bây giờ lại đọc được?”
Tôi nói với cô ấy: “Tôi cảm thấy mình từng đọc sách Chuyển Pháp Luân rất lâu trước đây, và những từ này trông rất quen thuộc với tôi.” Khi tôi nói như vậy, các học viên khác cũng thức dậy. Ai đó bật đèn sáng lên, và chúng tôi lấy sách Chuyển Pháp Luân ra.
Tôi có thể đọc được sách Chuyển Pháp Luân
Khi tôi đọc một vài đoạn trong cuốn Chuyển Pháp Luân, một học viên vui mừng thốt lên: “Bà có thể đọc sách! Sao trước đây bà không đọc?” Các học viên khác cũng nói rằng tôi đọc rất là trôi chảy.
Tôi kể cho họ nghe chuyện xảy ra vào buổi trưa hôm đó, một trong số họ nói: “Bà thật sự có duyên với Đại Pháp. Sư phụ đã khai mở ký ức và trí huệ cho bà. Từ bây giờ, bà nên học Pháp thật chăm chỉ.”
Tôi đẫm nước mắt, quyết tâm học Pháp và tu luyện thật tinh tấn. Tôi muốn mình thật xứng đáng với sự từ bi và cứu độ của Sư phụ.
Vào ngày thứ ba học Pháp nhóm, các học viên khác nói với người điều phối rằng tôi có thể đọc được cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi chia sẻ với mọi người trong nhóm về trải nghiệm của mình.
Từ sự việc xảy ra vào năm 1998 đó, tôi đã có thể đọc được cuốn Chuyển Pháp Luân, cùng các kinh văn khác của Sư phụ. Tôi và chồng cùng nhau học Pháp, luyện công và làm ba việc mỗi ngày.
Trong suốt 22 năm tu luyện của mình, tôi tăng cường tín tâm vào Sư phụ và sức mạnh của Đại Pháp. Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực hết mình để trợ giúp Sư phụ Chính Pháp và cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa.
vn.minghui.org