Tôi hình dung ra bức tranh cuộc đời hạnh phúc mà giờ đây tôi có thể tự tay vẽ lên đó, bằng đường nét của những suy tư về cách làm người mà tôi học được từ trong các bài giảng và màu sắc của niềm vui, sự yêu đời, niềm hạnh phúc bé nhỏ mà mãnh liệt bao nhiêu năm qua tôi chưa bao giờ biết đến…
Bông hoa hướng dương úa tàn giữa biển trời của sắc vàng hoa và nắng
12 tháng tuổi ở cùng ông bà nội, hàng ngày nghe lời ru ầu ơ theo từng lượt đưa nôi không phải của mẹ mà là của bà. Bà nội vẫn hay kể về đứa cháu gái suốt ngày vừa khóc vừa gọi mẹ vì khát sữa. Đứa trẻ ấy chính là tôi.
Sớm xa rời mẹ, tôi cứ thế lớn lên trong vòng tay và hơi ấm của nội. Bố mẹ tôi đi làm ăn xa, một năm về có một hai lần. Khi tôi lớn hơn một chút thì lại thường xuyên chứng kiến những cuộc cãi vã, đánh lộn, quăng đồ nhà… của bố mẹ. 12 tuổi tôi luôn bị ám ảnh bởi mâu thuẫn giữa hai người. 12 tuổi tôi cũng chứng kiến cảnh bố mẹ tôi ly hôn – chia tay mà con tim giằng xé trong im lặng, gia đình tôi tan nát.
Và rồi, hai người họ lại tự tìm cho bản thân mình hạnh phúc mới. Chỉ có tôi cảm thấy lạc lõng giữa dòng đời, nỗi cô đơn ngập tràn, cuộc sống của một đứa trẻ như chìm trong bóng tối. Đến năm tôi 15 tuổi, tôi hoàn toàn bị mất ngủ, tinh thần bất ổn định. Được đưa sang bệnh viện thần kinh Gia Lộc tỉnh Hải Dương để khám xét, các bác sĩ kết luận rằng tôi bị rối loạn thần kinh phân ly, hoang tưởng.
Ổn định hơn một năm qua điều trị, tới năm tôi 17 tuổi, tôi bắt đầu xuất hiện triệu chứng của bệnh trầm cảm (tự kỷ). Tôi thích thu mình vào một góc không muốn tiếp xúc với ai. Đợt trầm cảm sau đó xảy ra thường xuyên và kéo dài hơn, mỗi một đợt phải kéo dài khoảng chục ngày. Khi ấy tôi nằm lì trên giường, người đờ đẫn ra, tôi không muốn làm gì và có muốn cũng không làm gì được cả.
Giống như một người vô hồn, tôi mất hết lý tưởng sống, cũng không thiết cả thân thể của mình, tôi cảm thấy tương lai mờ mịt đen tối, cảm thấy không có lối thoát nên tư tưởng rất thống khổ. Tôi luôn tự trách, dằn vặt bản thân mình thật xấu xa, vô dụng không đáng sống nên nhiều khi muốn tự sát. Cái tuổi 17 – bẻ gẫy sừng trâu ấy tôi có khác nào bông hoa hướng dương úa tàn giữa biển trời của sắc vàng hoa và nắng.
Tuy bị trầm cảm nhưng vẫn có người yêu thương và lấy tôi làm vợ
Anh gặp tôi qua một lần tình cờ anh làm việc tốt giúp một người bạn mang chứng minh thư của tôi trả lại tôi. Anh có một công việc ổn định và hơn tôi vài tuổi. Quê anh bên Hưng Yên và giáp Hải Dương quê tôi. Lần đầu gặp anh tôi chỉ cảm nhận anh là một người điềm đạm, tốt tính.
Năm ấy tôi cũng 20 tuổi, cái tuổi tròn trịa của một thiếu nữ. So với các cô gái trong làng tôi cũng thuộc loại mỏng mày hay hạt, mặt hoa da phấn, bà nội tôi cũng nói rằng đó là vì tôi giống mẹ. Tôi ngậm ngùi, ngao ngán nghĩ về người mẹ đã nhẫn tâm bỏ rơi tôi rồi lại xót xa nghĩ về căn bệnh trầm cảm của mình vô phương cứu chữa. Nếu sức khỏe của tôi bình thường như bao người con gái khác thì tôi đã không bị các công ty từ chối làm việc, tôi đã tự tin để đến với một cuộc tình dành cho mình. Và cũng chính vì cái lý do có những cơn trầm cảm bất thường như vậy mà những trai làng đến gặp gỡ tôi chỉ một lần duy nhất.
Nhưng anh thì khác, khi biết tôi bị bệnh anh vẫn đến bên tôi, quan tâm tới tôi và sẵn sàng chăm sóc khi tôi phát đợt trầm cảm. Anh chân thành đến bên tôi an ủi, động viên và giúp tôi cố gắng vượt lên chính bản thân mình. Cảm khích tấm lòng của anh tôi đã đồng ý yêu anh và sau đó nhận lời cầu hôn của anh. Anh dẫn tôi về nhà anh để ra mắt gia đình. Và rồi, mặc dù bị gia đình phản đối gay gắt anh vẫn cương quyết lấy tôi về làm vợ.
Phải chăng ông Trời thương tôi đau yếu bệnh tật mà se duyên để anh đến với tôi, cho tôi một bờ vai nương tựa trong cuộc đời tưởng như đã chẳng còn hi vọng niềm tin nào nữa.
Tôi càng yêu thương anh hơn và ao ước mình có thể khỏe mạnh như mọi người để có thể làm một người phụ nữ, một người vợ bình thường. Tôi muốn được chăm sóc cho cái gia đình nhỏ bé này thật chu đáo, tròn trịa, hạnh phúc bên chồng và các con.
Nhưng quả thật mọi ham muốn, ước ao nhỏ bé, bình dị ấy đều trở nên vô nghĩa mỗi khi cơn trầm cảm tái diễn thường xuyên. Tôi lại như vô hồn, đờ đẫn không còn biết gì, thiết gì, lại khép kín con người mình trong xó giường mà vô cảm với tất cả. Ngay cả khi đứa con nhỏ ngồi khóc thét bên tôi, tôi cũng chả đoái hoài, giống như “nước đổ lá khoai”. Thật tội nghiệp cho đứa trẻ vì có mẹ mà như không, tôi không thể bế ẵm con, không thể cho con bú và ăn bột. Tôi thật là một người mẹ vô dụng! Những lúc ấy, nếu như không có anh luôn bên cạnh, an ủi động viên và chăm sóc chu đáo thì những lần tự sát của tôi có lẽ đã có cơ hội thành công, và giờ thì tôi cũng không dám chắc mình còn ở thế giới này nữa hay không.
Thần Phật ban ơn cứu vớt
Một ngày trong chuỗi ngày tuyệt vọng ơ hờ ấy, cô chồng tôi trong Cần Thơ về chơi. Thấy tôi như vậy, cô giới thiệu cho tôi một bộ môn tu luyện sức khỏe và tinh thần Pháp Luân Công. Cô nói với tôi rằng chỉ cần tập luyện động tác và tu tâm tính bản thân cho tốt thì bệnh tật sẽ được tiêu tán vì Pháp Luân Đại Pháp là một môn khí công thượng thừa của Phật gia.
Nghe xong tôi đã cười nhạo vì không tin. Tôi nghĩ rằng điều trị như thế còn không ăn thua gì huống hồ chỉ tập luyện mấy động tác mà khỏi được bệnh. Hơn nữa nói đến Thần Phật tôi lại hình dung ra cảnh người ta đi cầu cúng, lễ bái … tôi chỉ thấy người người tốn tiền vì những khóa lễ vài chục triệu đồng mà bệnh vẫn không khỏi. Tôi lại càng cho đó là mê tín nên không nghe theo lời cô. Một lý do nữa mà tôi ấn tượng không tốt về cô vì mọi người bảo cô chồng tôi khó tính, đanh đá lắm.
Bữa ấy, cô ra chơi và ở lại lâu. Lạ là, cả một thời gian tiếp xúc với cô tôi lại không thấy cô ghê gớm như mọi nguời vẫn bảo. Cô rất quan tâm tới tôi, luôn giúp tôi mọi việc và đối xử với tôi rất nhẹ nhàng, hòa ái, từ bi, hoàn toàn không giống như những gì tôi được nghe tả trước đó. Không giấu được sự ngạc nhiên, tôi có thắc mắc và hỏi cô về việc ấy thì cô nói rằng đúng là hồi trước cô là người đanh đá, khó tính như vậy thật. Cũng bởi lẽ vì cô là dân chợ búa có tiếng về khoản cho vay nặng lãi trong vùng.
Nhưng từ khi tu luyện Pháp Luân Công thì tâm tính cô thay đổi hẳn. Cô bỏ hẳn nghề cho vay nặng lãi vì khi học theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn của Pháp Luân Công, cô biết đây là cái nghề không tốt, đã làm bao nhiêu người rơi vào cảnh nợ nần chồng chất, tan nát nhà cửa. Cô biết thế nào là nhẫn trước những sự việc to tiếng, đấu đá nhau chỉ vì đồng tiền mà trước cô từng cho rằng phải lên mặt – làm thế người ta mới sợ, không ai dám bắt nạt cô. Làm bậc đàn anh, đàn chị dù là bé nhỏ trong xã hội này là phải thế! Cho nên những sự việc như là rửa bát, lau nhà… mà cô giúp tôi trước đó là quá đỗi bất thường!
Sự thay đổi tâm tính của cô khiến người thân ngạc nhiên đã đành mà chính cô cũng bất ngờ vì từ khi ấy, các bệnh tật trước đó của cô, đã từng làm cô khổ sở, tốn không biết bao tiền đi chữa trị như thoái hóa đốt sống cổ, gai đôi cột sống, viêm xoang…cũng biến đâu mất dần. Chính vì thế mà cô thật tâm giới thiệu với tôi, hi vọng rằng tôi cũng được cứu vớt trong sự từ bi của Phật Pháp nhiệm màu. Nghe xong câu chuyện cô kể tôi thấy rất xúc động. Sau đó cô còn tập các động tác cho tôi xem, chúng rất nhẹ nhàng, bình hòa, khiến tôi thấy tâm hồn thật thư thái, dễ chịu.
Cánh cửa trong tâm trí mở ra nơi mọi nỗi thống khổ đều có lời giải đáp
Chính vì sự nhiệt tình và chân thành của cô tôi đã cầm đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân mà cô đưa và bắt đầu đọc các bài giảng. Mặc dù gượng gạo vì chẳng tin đọc một cuốn sách mà chữa khỏi bệnh nhưng tôi không muốn phụ lòng cô nên vẫn đọc cho hết cuốn sách.
Mới đầu đọc sách tôi cũng chẳng hiểu gì cả, nhưng lạ là càng đọc thêm tôi lại càng thấy thích đọc. Mỗi ngày đọc sách tôi lại thấy như mở ra một cách cửa trong tâm trí, nơi mà mọi nỗi thống khổ về thể xác và tinh thần đều có lời giải đáp. Một cảm giác lạ lắm diễn ra trong tôi, tôi thấy thân thể mình nhẹ nhàng, đầu óc thư thái , trong lòng thấy vui một niềm khó tả.
Bao nhiêu câu hỏi thắc mắc trong tôi đã được trả lời hết khi tôi đọc đi đọc lại cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi hiểu được tại sao con người lại có bệnh và tại sao tôi lại mắc bệnh này. Mọi câu hỏi liên quan đến cuộc đời tôi vốn quá chừng u mê tăm tối trở nên rõ ràng, minh bạch đến nỗi tôi thấy đầu óc mình chưa bao giờ sáng tỏ như vậy. Cho nên cả cái đêm hôm ấy đã cho tôi một trải nghiêm thần kỳ và không thể nào quên được.
Tôi đọc sách say mê mà không buồn ngủ, cứ đọc, cứ đọc và tự dưng não bộ tôi như được đánh thức, tay chân bắt đầu muốn làm việc. Trong cái màn đêm im ắng, lạnh lẽo ấy tôi đứng dậy làm hết việc này đến việc khác trong sự hạnh phúc nghẹn ngào dù cho đó chỉ là những việc vặt gia đình. Bởi lẽ thật là trớ trêu vì ngay cả những việc vặt vãnh đó mà tôi đã từng không thể làm được. Từng giọt nước mắt hạnh phúc của tôi cứ lăn dài theo đôi gò má hao gầy mà dường như nó chảy hòa vào cùng giọt máu đỏ thắm nơi con tim đã từng héo úa, tàn tạ. Cứ thế bệnh trầm cảm của tôi khỏi lúc nào không hay.
Giống như người chết đuối vớ được cọc vậy, Chuyển Pháp Luân đúng là bất ngờ vớt tôi “lên bờ” từ dòng nước đục ngàu, đen bẩn của bệnh tật. Từng hành động, cử chỉ ngôn ngữ của tôi trở lên nhanh nhẹn, rộng thoáng, nhẹ tâng giống như được giải thoái khỏi ngục tù tinh thần và thể xác. Lúc này tôi mới cảm nhận được rằng : được sống và làm được những điều nhỏ bé, rất đỗi giản dị bình thường cho bản thân, gia đình cũng là một hạnh phúc to lớn nhường nào.
Điều đó khiến tôi trân quý cuộc đời mình hơn bao giờ hết, những ý nghĩ tự sát trước kia làm tôi thấy ghê sợ đến rùng mình. Tôi đã biết làm thế nào để sống tốt hơn. Tôi hình dung ra bức tranh cuộc đời hạnh phúc mà giờ đây tôi có thể tự tay vẽ lên đó, bằng đường nét của những suy tư về cách làm người mà tôi học được từ trong các bài giảng và màu sắc của niềm vui, sự yêu đời, niềm hạnh phúc bé nhỏ mà mãnh liệt bao nhiêu năm qua tôi chưa bao giờ biết đến.
Tôi cũng nhận ra rằng chỉ cần mình hành động đồng hóa theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn đã được giảng trong sách, tu cái tâm của bản thân, làm một người tốt thực sự thì Thần Phật sẽ nhìn thấy cái tâm đó của mình mà ban ơn, chở che. Vì thế mà khi tâm tính tôi bất hảo tôi lại thấy mình “đơ đơ”, triệu chứng giống như thể trầm cảm trở lại nhưng nhẹ hơn, bản thân vẫn có thể suy nghĩ được mình đang bị như thế. Tình trạng đó diễn ra trong một hai ngày, đủ thời gian cho tôi nhận ra rằng tôi đã làm sai ở đâu, nhân ra lỗi lầm cũng đồng thời muốn tu sửa lại cho đúng. Đó chính là ‘tu tâm tính’ mà tôi đã trải nghiệm qua những sự việc thực tế trong cuộc sống.
Có lần, tôi và chồng tôi cãi nhau, anh mắng tôi cũng không quá đáng lắm nhưng tôi đã không nhịn, còn chanh chóe cãi lại cho hả giận. Chưa hết nóng giận tôi còn quay ra quát nạt lớn tiếng với các con làm chúng khóc thét lên trong khi mẹ chúng đang cảm thấy hả hê thỏa được cái cơn giận đang bùng nổ.
Nhưng sự đắc thắng chưa qua thì tôi đã xấu hổ không nói nên lời khi nhớ đến lời giảng của Sư Phụ. Cái tâm giận dữ đó là con ma tính đang điều khiển khống chế bản thân mà tôi không nhận ra và loại trừ nó. Tu tâm tính mà không làm được Nhẫn, cũng chẳng Thiện với chồng với con, ích kỷ nhỏ nhen. Thật là đáng xấu hổ khi tôi đang là người tu luyện Phật Pháp!
Và rồi trận ấy tôi bị tái phát trầm cảm diễn ra nhiều ngày làm tôi khổ tâm khó quên. Tôi “đơ đơ” mà ngồi nghe các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí – (người sáng lập ra Pháp Luân Đại Pháp – PV). Khi tôi thực sự quyết tâm muốn vất bỏ hoàn toàn các tâm tính xấu xa kia thì tôi lại được trở lại bình thường. Đây chính là bài học giáo huấn sâu sắc cho tôi và là cơ hội cho tôi tu bỏ được bản tính không tốt còn ì ưỡn trong con người mình đã bấy lâu. Tôi thầm cảm ơn Đại Pháp đã ban cho tôi không chỉ là sức khỏe mà còn là sự chiến thắng chính những điều xấu xí vẫn còn đeo đẳng bấy lâu trong con người mình.
Hồng ân từ bi của Phật Pháp cứu không chỉ là riêng tôi
Cho đến nay tôi đã có 3 ‘nhóc tì’. Tất cả chúng đều khỏe mạnh và ngoan ngoãn, đáng yêu. Điều đặc biệt là trong vòng hơn 4 năm nay tôi tu luyện Pháp Luân Công các con chưa bao giờ ốm nặng và cũng không phải đi viện mặc dù tôi thấy ở độ tuổi của chúng trẻ con phải đi viện rất nhiều. Các bé lắng nghe tôi học Pháp mỗi ngày và cũng tập công theo mẹ. Thật giống như các thiên thần nhỏ bé với những đôi cánh trắng trong của câu chuyện thần tiên.
Nhìn mẹ bọn nhóc nhỏ, đáng yêu này không ai nghĩ rằng tôi đã sinh ba đứa con mà vẫn được thế này. “Trông con bé này từ khi học Pháp Luân Công thì càng ngày càng khỏe và trẻ ra” – những lời khen, lời đánh giá của mọi người ấy không làm tôi tự mãn cá nhân nhưng tôi càng thấy được mình thật quá hạnh phúc và may mắn khi được đặt chân bước vào miền đất tịnh độ này – Pháp Luân Đại Pháp!
Một điều kỳ diệu xảy đến với thằng bé 4 tuổi nhà tôi trong mấy tháng trước làm tôi đến giờ vẫn chưa hết sửng sốt. Hôm đó con tôi chạy qua đường thì bất chợt một chiếc xe máy phóng tới đâm vào chân thằng bé. Tôi nhìn thấy rõ ràng chân con tôi bị kẹp trong bánh xe, lúc đầu hoảng loạn tôi còn nghĩ thế này thì gẫy chân rồi. Sau khi bình tĩnh lại nhớ lại lời được giảng trong Chuyển Pháp Luân là “tốt xấu xuất tự một niệm” tôi lập tức thay đổi suy nghĩ rằng con sẽ không sao cả, tôi bảo cháu đọc “Pháp luân Đại Pháp hảo – Chân Thiện Nhẫn hảo” nên cháu đọc và không khóc nữa. Như có một phép màu chở che, chỗ đầu gối cháu chỉ bị trầy xước và có một tí máu đúng là không sao cả thật nên lúc sau cháu lại tươi cười và đòi mẹ cho đi đá bóng. Thật đúng là kỳ diệu! Đây chính là: “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh” – Phật Pháp huyền năng đã không chỉ cứu vớt tôi mà còn từ bi cứu cả con trai yêu quý của tôi.
Có thể khi nghe tới đây sẽ có người cười nhạo tôi vì không tin chuyện nhưng dù cho mọi người không tin thì nó vẫn là hiển hiện sự thật. Cũng giống như tôi đã từng cười nhạo cô chồng khi nghe cô kể chuyện ban đầu về học Pháp. Nhưng cho đến giờ đây tôi không biết dùng lời lẽ gì để nói hết lời cảm ơn đối với cô vì chính cô đã cho tôi một cơ hội tu luyện Pháp Luân Công để tôi có được sức khỏe và hạnh phúc như thế này. Tôi như được vớt lên từ địa ngục trần gian, được hồng ân của Phật Pháp khai sáng dẫn dắt tôi từng bước theo ngọn đèn của Chân Thiện Nhẫn, cho tôi thấy được ý nghĩa của cuộc đời, thấy được trách nhiệm của mình với gia đình và xã hội.
Với niềm biết ơn vô hạn với Đại Pháp tôi xin được tình nguyện chia sẻ những trải nghiệm của tôi với các bạn.
Hưng Yên, ngày 15/10/2016