Nhiều người chồng thấy vợ “chỉ ở nhà làm nội trợ” và cho rằng cô ấy rất sung sướng, không cần phải vất vả kiếm tiền. Họ không ghi nhận đúng mức sự vất vả của vợ, cho đến khi tự họ phải làm điều đó.
Buổi tối nọ, người chồng trở về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng. Như thường lệ, anh nằm dài trên chiếc ghế sô-pha êm ái và bắt đầu xem chương trình bóng đá yêu thích.
Ngay cạnh đó, vợ anh đang cố gắng dỗ dành cậu con trai nhỏ đang quấy khóc trong khi cậu anh 3 tuổi chạy khắp phòng và ném đồ chơi vương vãi khắp nơi, thi thoảng lại chạy đến “yêu sách” với mẹ. Người chồng cảm thấy rất khó chịu vì không thể tập trung xem TV được, anh bắt đầu mở to âm lượng lên, miệng không quên lầm bầm mấy câu bực bội.
Người vợ bước tới vặn nhỏ tiếng TV và nói:
– Anh mở TV to quá sẽ không tốt cho bọn trẻ đâu.
Người chồng cảm thấy tức giận:
– Bởi vì em không biết dỗ con để nó quấy khóc như vậy. Không bật to lên thì làm sao anh có thể nghe được đây?!
– Vậy tại sao anh không giúp em dỗ dành con? Hoặc ít nhất cũng chơi với cu Bi để em rảnh tay một chút.
Người chồng liền lớn tiếng:
– Em cần rảnh tay? Em đã rảnh cả ngày rồi. Em suốt ngày chỉ ở nhà chơi với lũ trẻ, trong khi anh phải làm việc vất vả ở bên ngoài để kiếm tiền lo cho gia đình này. Bây giờ anh cần nghỉ ngơi thì em lại bảo phải giúp em sao? Em làm ơn biết điều một chút đi.
Người vợ nghe xong không nói gì nữa. Đây không phải lần đầu tiên anh nói những lời lẽ khó nghe như vậy. Cô đưa các con lên phòng và ru cho chúng ngủ. Sau đó, cô xuống phòng khách dọn dẹp lại đống đồ chơi cậu con trai lớn vừa bày bừa ra và rửa đống bát đũa trong bếp. Làm xong tất cả mọi việc, cô đóng gói vali và lặng lẽ rời khỏi nhà. Lúc đó chồng cô vẫn mải mê xem TV và không hay biết.
Nửa đêm, trận bóng đá kết thúc, người chồng đi lên lầu và phát hiện vợ không ở trong phòng. Anh gọi điện nhưng cô đã tắt điện thoại và không để lại bất cứ lời nhắn nào.
Vì vợ vẫn chưa về nhà nên sáng hôm sau người chồng phải xin nghỉ làm để chăm sóc bọn trẻ. Anh nấu ăn, giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa và cho lũ trẻ ăn. Những đứa trẻ rất nghịch ngợm và không để anh một phút nghỉ ngơi nào. Chúng luôn bắt anh phải chơi cùng, ngay cả khi anh đang phải nấu nướng. Không chỉ vậy, câu con trai bé liên tục quấy khóc, cứ chốc chốc lại đòi mẹ. Đến đêm, anh mệt nhoài người nhưng vẫn phải ru cho chúng ngủ. Anh cố gắng liên lạc với vợ nhưng vô ích. Nằm chờ điện thoại của vợ, anh thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, anh lại bị đánh thức bởi tiếng quấy khóc của hai cậu con trai. Anh cố gọi điện cho vợ nhưng vẫn không liên lạc được. Cuối cùng, anh lại phải xin nghỉ làm thêm một ngày nữa. Ngày hôm sau, lại ngày hôm sau nữa, hai cậu nhóc suốt ngày khóc đòi mẹ, còn anh thì kiệt sức với hàng tá công việc không tên trong nhà. Cuối cùng, anh quyết định viết một bức thư và đăng lên mạng.
“Gửi vợ thân yêu của anh,
Mấy ngày trước chúng ta đã cãi nhau. Lúc đó là khoảng 8 giờ tối, anh đi làm về và cảm thấy kiệt sức. Anh chỉ muốn nghỉ ngơi trên chiếc ghế salon êm ái và xem TV.
Anh biết em đã rất bận rộn bởi vì phải chăm sóc hai con và làm việc nhà. Anh nghe thấy tiếng con khóc nhưng đã cố lờ đi và bật to tiếng TV lên, bởi anh nghĩ đó là việc của em.
Mấy ngày em đi, anh mới nhận ra mình đã đánh giá quá thấp những gì mà em đã làm cho ngôi nhà này, những việc em làm để chăm sóc các con và cả anh nữa. Anh đã tự hỏi em lấy được sức mạnh và lòng kiên nhẫn từ đâu khi phải giải quyết những vấn đề này một mình trong suốt mấy năm qua, khi mà anh hầu như chẳng giúp gì em cả.
Những ngày qua, anh cảm thấy bị giam hãm trong nhà. Anh dành cả ngày từ lúc thức dậy để chăm sóc các con và làm các việc vặt. Anh phải đứng cả ngày và gần như không có thời gian chợp mắt. Anh cảm thấy kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể chất. Anh không thể tưởng tượng được em đã làm được điều này thế nào suốt một thời gian dài như thế. Chỉ mới mấy ngày thôi anh đã cảm thấy cần phải ngủ một giấc trong 20 tiếng đồng hồ mới có thể giúp anh hồi phục được. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với em vì cứ sau 3h sáng con lại thức dậy và khóc.
Bây giờ anh mới hiểu tại sao em lại thất vọng về anh đến mức phải đi ra khỏi căn nhà này. Bây giờ anh mới biết được sự vất vả của anh khi đi làm không thể so sánh với những gì em đã hy sinh cho gia đình mình. Anh đã hiểu rằng việc em từ bỏ sự nghiệp của mình không phải vì em muốn mà bởi vì em không còn lựa chọn nào khác. Em đã làm tất cả những điều này cho gia đình của chúng ta mà thậm chí không được trả công và cũng không cần được công nhận.
Anh biết em đã hy sinh rất nhiều, em không thể đi chơi với bạn bè, thậm chí không có một giấc ngủ ngon vào ban đêm bởi vì em đã dành 24 giờ trong cả 7 ngày cho công việc nội trợ mà anh đã từng cho là rất sung sướng. Anh xin lỗi. Em là người phụ nữ phi thường nhưng anh lại chưa bao giờ trân trọng.
Anh viết bức thư này để nói rằng anh và các con rất nhớ em. Anh cũng muốn em biết rằng em là không thể thay thế được. Anh sẽ mãi mãi mang ơn em vì những hy sinh cho ngôi nhà này và gia đình chúng ta.
Yêu em,
Anh và các con vẫn đang đợi em”.
dkn.tv