Tác giả: Quả Chính
[ChanhKien.org]
Trong số các đệ tử của Phật Đà, Đại Ca Diếp tôn giả là một nhà sư tu khổ hạnh, ông từ nhỏ đã rời xa thế tục, sống một mình, lại thông minh hiểu chuyện hơn người. Tuy sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng không quen với cuộc sống xa hoa.
Ngày tháng thoi đưa, Đại Ca Diếp đã trở thành một thanh niên anh tuấn, vì ông có tài năng và diện mạo hơn người khiến cho rất nhiều cô gái hâm mộ, cha mẹ cũng yêu mến ông, rất muốn tuyển chọn cho ông một thê tử môn đăng hộ đối mà lại mỹ lệ hơn người. Sau khi Đại Ca Diếp biết, ông liền từ chối hết lần này đến lần khác.
Bởi vì trong tâm ông chỉ nghĩ đến việc tu hành, có thê tử rồi thì sẽ gây trở ngại cho việc thực hiện nguyện vọng của ông. Nhưng cha mẹ không đồng ý, liên tục thúc ép, thậm chí đến mức không quan tâm rằng ông có đồng ý hay không, tự mình tất bật chọn lựa con dâu.
Dưới tình thế không thể khước từ, Đại Ca Diếp nghĩ ra một kế, ông tự vẽ một bức chân dung, người trong bức chân dung giống như cô gái xuất hiện trong lúc ông ngồi đả tọa, thập phần mỹ lệ mà lại từ bi trang nghiêm.
Ông đem bức chân dung đến đưa cho cha mẹ và nói: “Nếu nhất định muốn con lấy vợ, trừ khi tìm được người giống như cô gái trong bức chân dung này, bằng không con thà sống cô độc cả đời”.
Nghe xong cha mẹ ông vô cùng lo lắng, thế là liền tìm bạn bè giúp đỡ, kết quả là bạn bè đi khắp nơi đưa tin rằng, phàm là ai biết hoặc nghe nói nhà nào có thiếu nữ dung mạo xinh đẹp đều có thể đối chiếu với bức chân dung này, một khi gặp thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp giống như vậy, thì có thể làm vợ của Đại Ca Diếp.
Thật trùng hợp, trong nhà của một phú ông ở thành Tỳ Xá Ly (Vesāli) có một cô con gái đẹp như tiên, tên là Diệu Hiền, khi phú ông này nhìn thấy người trong bức chân dung gần giống như con gái mình, bèn nhờ người chuyển tin đến cha mẹ của Đại Ca Diếp, nói rằng con gái của ông chính là người trong bức chân dung.
Thế là hai gia đình lập tức đính hôn, và chọn ngày để đón tân nương về nhà. Nhưng vào đêm tân hôn, mỹ nhân mặc áo gấm đeo dải dây tua rua với đôi lông mày trên mặt nhíu lại ngồi yên không nói gì, Đại Ca Diếp trong lòng ngổn ngang trăm mối, cũng không nói một lời.
Cuối cùng, khi bình minh dần ló dạng, Đại Ca Diếp phá vỡ sự im lặng và hỏi: “Nàng có tâm sự gì không?”
Diệu Hiền trả lời: “Hạnh phúc của ta bị chàng làm hỏng rồi”.
Đại Ca Diếp rất kinh ngạc và hỏi: “Chẳng nhẽ trong lòng nàng có người khác rồi sao?”
Diệu Hiền rơi nước mắt nói: “Không, chàng đã phá vỡ nguyện vọng của ta”.
Đại Ca Diếp lại hỏi: “Rốt cuộc ta đã làm điều gì không nên không phải, xin nàng nói rõ ra được không?”
Diệu Hiền bi thương nói: “Ta nhất tâm chỉ muốn thanh tĩnh tu hành, chán ghét ngũ dục, muốn thoát ly khỏi nguồn gốc của mọi đau khổ, nhưng phụ mẫu vì thấy sự giàu có của nhà chàng, bất chấp nguyện vọng của ta, mà muốn hủy ta đi”.
Đại Ca Diếp vừa nghe thấy thì mừng vui khôn xiết, liền hiểu đây chính là thiên ý, ông cũng không muốn lấy vợ, vì cha mẹ bức bách mà bất đắc dĩ, ông cũng cảm nhận được sâu sắc mọi thống khổ trên thế gian con người tất cả là vì dục vọng mà ra, ông chán ghét ngũ dục, nhất tâm muốn thanh tĩnh tu hành.
Vì vậy, họ quyết định làm theo ý chí của mình, trở thành vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng trên thực tế lại là đồng tu.
Hai chiếc giường đặt trong phòng rất nhanh đã bị cha mẹ phát hiện và ra lệnh gỡ bỏ đi một chiếc.
Đại Ca Diếp nói với Diệu Hiền: “Đừng nản lòng, chúng ta luân phiên ngủ, luân phiên đả tọa. Điều này chẳng phải là càng tốt cho việc tu hành sao? Kỳ thực họ đang thúc giục chúng ta tu hành tinh tấn vậy!”
Diệu Hiền nghe xong cũng rất vui mừng, nên họ đã làm theo sáng kiến của Đại Ca Diếp.
Có một đêm, Diệu Hiền đang ngủ trên giường, Đại Ca Diếp vừa đả tọa xong, liền nhìn thấy một con rắn độc ở trước giường, đúng lúc tay của Diệu Hiền đang để ra ngoài giường, rất gần con rắn độc. Đại Ca Diếp vô cùng lo lắng, vội vàng lấy y phục quấn lấy tay của mình, rồi nhẹ nhàng cầm tay của Diệu Hiền đặt lại lên giường. Hành động này đã đánh thức Diệu Hiền khỏi giấc ngủ, cô có chút tức giận hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Sau khi nghe Đại Ca Diếp giải thích, cô cảm thấy yên lòng, đồng thời xin lỗi vì sự hiểu lầm vừa rồi đối với Đại Ca Diếp.
Bằng cách này, họ đã cùng nhau trải qua 12 năm cho đến khi cha mẹ họ qua đời.
Đại Ca Diếp nói với Diệu Hiền: “Bây giờ ta quyết định xuất gia, nàng ở đây chờ ta, đợi ta tìm được người thầy chân chính hiền minh, ta sẽ quay lại đón nàng cùng xuất gia”.
Sau khi Đại Ca Diếp rời khỏi nhà, ông vất vả tìm sư, cho đến khi gặp được Phật Đà, dưới sự cảm hóa uy đức của Phật Đà, ông tiếp nhận chỉ dạy, và quy y làm đệ tử của Phật Đà.
Tuy nhiên, trong thời kỳ đầu truyền pháp của Phật Đà không có nữ đệ tử, cho nên Đại Ca Diếp không có cách nào đưa Diệu Hiền cùng đi xuất gia.
Lại nói đến Diệu Hiền ở nhà chờ tin tức của chồng, một năm rồi hai năm vẫn không có tin tức gì về Đại Ca Diếp, nàng không chút do dự đem tài sản phân phát cho người khác, tự mình đến bờ sông Hằng, bái những người tu hành ngoại đạo ở đó làm sư.
Sau này, Phật Đà cho phép nữ nhân xuất gia, và thành lập đoàn Tì Khưu Ni, Đại Ca Diếp đã thỉnh được sự cho phép của Phật Đà, đón Diệu Hiền gia nhập vào đoàn Tì Khưu Ni.
Nhưng bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp hơn người nên cô thường xuyên trở thành đề tài nói xấu và tật đố của người khác, Diệu Hiền cảm thán được nỗi khổ khi mang thân nữ nhi, cô luôn tránh mặt mọi người khi đi khất thực, và không lộ diện ở chỗ đông người. Kể cả như vậy, cô vẫn không tránh khỏi bị người khác nghị luận bàn tán, vì điều này mà cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, nên không đi khất thực nữa.
Đại Ca Diếp thấy vậy thương cảm, nên cầu xin Phật Đà cho phép hằng ngày đem phần cơm của mình xin được chia cho cô một nửa.
Vì sự việc này, lại dẫn đến nhiều nghị luận: “Có người nói họ ở nhà chưa từng ngủ chung giường trong suốt 12 năm kết hôn, trái lại hiện tại xuất gia tu hành rồi, nhưng tư tình vẫn không dứt…”
Sau khi nghe được điều này, tôn giả Đại Ca Diếp càng không có bất kỳ rối loạn tâm tư nào, nhưng vì để động viên Diệu Hiền cố gắng nỗ lực tu hành, từ đó ông đã ngừng chia lương thực cho cô, và không gặp lại cô nữa.
Trải qua những khó khăn trắc trở này, Diệu Hiền tu luyện vô cùng nghiêm túc, ngày đêm không ngủ, nhất tâm tu hành, càng thêm tinh tấn, cuối cùng khai ngộ.
Sau này, Phật Đà khen ngợi Bà: “Trong số các Tì Khưu Ni, Diệu Hiền có Túc Mệnh Thông cao nhất”.
Người ta cho rằng hạnh phúc trên đời này là được thỏa mãn những dục vọng của mình. Trên thực tế, những người có trí huệ nhìn nhận rằng, những người khổ nhất là những người cho rằng dục vọng của mình được thỏa mãn, đó là nguồn gốc của hết thảy mọi đau khổ.
Chỉ có xả bỏ mới là con đường giải thoát duy nhất.
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/38741
ChanhKien.org