Sally Appert lớn lên trong nỗi sợ hãi và cuối cùng nó đã phát triển thành căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD). Vào những khoảng thời gian tồi tệ nhất, mỗi ngày của cô đều tràn ngập nỗi sợ và mất kiểm soát. Thế nhưng cuối cùng, cô cũng vượt qua và có một cuộc sống mới nhờ khám phá bất ngờ vào một kỳ nghỉ.
Chống chọi với nỗi ám ảnh sợ hãi từ khi còn nhỏ
Có lẽ tôi được sinh ra trong nỗi sợ hãi. Lúc bé, tôi sẽ khóc ngay nếu bất kỳ ai không phải bố mẹ bế tôi. Khi lớn hơn một chút, tôi rất sợ tiếng ồn, đặc biệt là tiếng nước chảy.
Sau đó, tôi trở nên sợ hãi mọi thứ, từ vi trùng, đám đông, những bữa tiệc qua đêm, thức ăn, mùi hôi, các triệu chứng bệnh nhẹ và thậm chí cả khả năng những con thú nhồi bông của tôi sẽ cũ và hỏng đi. Điều cuối cùng nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng tôi thường thức giấc vào ban đêm và lo lắng mình sẽ bị bệnh.
Ở tuổi 12, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải nhờ đến thuốc. Mặc dù ban đầu thuốc cũng có tác dụng, nhưng đến tuổi 15, nỗi lo sợ trong tôi lại tiến triển thành các triệu chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD).
Tôi sẽ cho bạn biết việc sống chung với căn bệnh OCD nghĩa là như thế nào. Ví dụ như, dù đi bất kỳ nơi đâu tôi cũng phải đọc mọi câu chữ mà tôi thấy. Từ bảng hiệu và nhãn hiệu cho đến các hướng dẫn, bìa sách, hoặc bất cứ thứ gì trong tay, nếu không, tôi sẽ cảm thấy lo lắng khủng khiếp, như thể đổ nước nóng vào dạ dày vậy. Tôi cảm giác mình không thể kiểm soát được tâm trí của mình, và điều đó thật đáng sợ.
Nhìn lại hồi đó, tôi thấy thật may mắn khi được học ở nhà. Nếu phải học trong một trường công lập, tôi không biết làm sao tôi có thể vượt qua mỗi ngày. Ở nhà, tôi xoay xở bằng cách giữ cho mắt nhìn xuống sàn càng nhiều càng tốt để tránh nhìn thấy chữ.
Khi các triệu chứng của tôi trở nên trầm trọng hơn, tôi phải uống thuốc nhiều gấp đôi để kiểm soát căn bệnh OCD của mình, nhưng thuốc cũng không hoàn toàn chữa được căn bệnh đó. Tôi biết các hóa chất trong thuốc không tốt cho cơ thể tôi, tôi còn nghe nói loại thuốc này sẽ gây nghiện và rất khó bỏ. Rồi sau này tôi có thể phải uống nhiều hơn nữa. Tôi không muốn điều đó xảy ra, nhưng tôi sợ phải dừng thuốc.
Một lần, khi tôi quên uống thuốc trong hai ngày liên tiếp, tôi liền trở nên cáu kỉnh vô cớ. Tôi cũng cảm thấy chóng mặt kỳ lạ, mà tôi nghi đó là một triệu chứng của việc thiếu thuốc. Điều đó khiến tôi còn sợ bỏ thuốc hơn.
Thấy tôi cũng có một số biểu hiện của bệnh tự kỷ, mẹ kế đã giúp tôi đăng ký trợ cấp An sinh Xã hội khi tôi 18 tuổi, vì bà ấy sợ tôi thậm chí không có khả năng xin việc làm.
Một chuyến đi thay đổi mọi thứ
Bất chấp căn bệnh OCD, tôi vẫn cố gắng sống một cuộc sống bình thường. Tôi nuôi hy vọng một ngày nào đó sẽ vượt qua nỗi lo sợ mà không cần đến sự hỗ trợ của thuốc.
Mùa hè năm 19 tuổi, tôi đi du lịch đến Alaska cùng mẹ, chị gái và bố dượng. Ngoài việc có một khoảng thời gian tuyệt vời, tôi bắt đầu nhận thấy một số thay đổi đáng chú ý về sức khỏe của mẹ.
Trong chuyến đi đó, mẹ tôi tràn đầy năng lượng một cách kỳ lạ và không bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Bà đi bộ qua một sông băng lớn, khám phá một hang động và đi thăm tất cả các điểm du lịch với chúng tôi mà không bao giờ than vãn mệt mỏi.
Bà ấy thậm chí còn không cần chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt như trước đây, hay những thực phẩm bổ sung mà bà thường dùng. Như thể bà đột nhiên trẻ lại, hay có một cuộc sống mới vậy.
Trong nhiều năm trước, mẹ tôi mắc bệnh tiểu đường tuýp I và chứng đau cơ xơ, nên tôi đã quen với tình trạng sức khoẻ yếu ớt của bà.
Vì thế tôi đã rất vui mừng khi thấy sự chuyển biến đột ngột của mẹ. Sau đó, bà giải thích cho tôi chuyện gì đã xảy ra. Sự hồi phục kỳ diệu của bà là nhờ Pháp Luân Đại Pháp, hay còn gọi là Pháp Luân Công, một môn tu luyện cả tâm lẫn thân cổ xưa bắt nguồn từ Trung Quốc. Chỉ vài ngày tập luyện Pháp Luân Đại Pháp đã giúp bà cảm thấy khỏe hơn và tràn đầy năng lượng.
Không cần phải nói, tôi liền muốn tìm hiểu thêm về môn tu luyện này. Sau đó, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng hàng chục triệu người ở Trung Quốc và trên khắp thế giới, những người đã trải nghiệm lợi ích tuyệt vời của môn tu luyện. Pháp Luân Đại Pháp giống như một món quà bất ngờ, không chỉ cho mẹ tôi, mà còn cả cho tôi nữa.
Ở tuổi 20, tôi bắt đầu đọc “Chuyển Pháp Luân”, cuốn sách chính dạy các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp và cách thực hành Nó. Cuốn sách dạy tôi cải thiện nhân cách bằng cách thực hành nguyên lý Chân Thiện Nhẫn trong cuộc sống.
Pháp Luân Công còn truyền dạy 5 bài công pháp nhẹ nhàng và chậm rãi giúp cân bằng năng lượng bên trong thân thể. Với trường hợp của tôi, tôi bắt đầu chỉ bằng việc đọc sách, chưa tập luyện, nhưng các triệu chứng bệnh OCD đã thuyên giảm. Tôi cảm thấy khỏe hơn và kiểm soát được tâm trí của mình.
Trước đây, việc uống thuốc giúp tôi ổn định hơn, nhưng các triệu chứng chưa bao giờ thực sự biến mất. Tôi như trở thành nô lệ của sự sợ hãi, như thể một phần ý chí tự do của tôi đã bị lấy đi. Thế nhưng giờ đây, căn bệnh đã thực sự biến mất, và tôi đã được tự do.
Cuối cùng vài tháng sau, tôi bắt đầu tập luyện 5 bài công pháp. Chẳng bao lâu sau, tôi ngừng dùng thuốc vì cảm thấy không còn cần thiết. Và lần này, tôi cũng không bị cáu gắt như trước đây khi quên uống thuốc nữa.
Trở thành một người tốt hơn
Một trong những điều đầu tiên tôi học được từ Pháp Luân Đại Pháp là làm thế nào để hoàn thiện nhân cách và tự hướng nội để cải thiện mọi mặt trong cuộc sống.
Chẳng hạn như, tôi từng than phiền về những việc vặt mình phải làm mặc dù chúng không nhiều lắm. Sau khi học các nguyên lý của Pháp Luân Công, tôi đã rửa chén, lau chùi phòng tắm, và làm những việc người khác nhờ mà không chút phàn nàn.
Một ngày nọ, tôi đã tranh cãi với bố tôi và không tôn trọng ông ấy. Tuy nhiên, sau khi nghĩ về những gì tôi học được từ cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tôi nhanh chóng nhận ra lỗi của mình và xin lỗi ông vì đã vô lễ. Ông mỉm cười và ôm lấy tôi, ngay lập tức cuộc xung đột kết thúc. Đó là sức mạnh của việc tự hướng nội. Tôi nhận thấy mình cư xử hoàn toàn khác so với trước đây. Tôi đã thực sự thay đổi.
Hơn nữa, tôi cũng từng mâu thuẫn với mẹ kế và không hòa hợp với bà, nhưng Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi từ bi hơn, và tôi đã thay đổi thái độ của mình. Sau đó, chúng tôi đã hòa hợp một cách kỳ diệu.
Từ đó trở đi, bất cứ khi nào gặp mâu thuẫn, tôi luôn nhìn vào bản thân và cố gắng làm theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn. Kết quả thật đáng kinh ngạc. Môn tu luyện đã giúp tôi cải thiện rất nhiều tính cách của mình.
Từ nô lệ của bệnh tật đến tự do và hạnh phúc
Giờ đây tôi đã 27 tuổi. Có thể nói toàn bộ cuộc đời tôi đã thay đổi nhờ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã hồi phục từ căn bệnh OCD, tôi hiện đang là kế toán cho một công ty điện tử. Tôi thậm chí đã viết thư cho nhân viên tổ chức An Sinh Xã Hội và giải thích rằng mình không còn bị bệnh nữa.
Tôi đã kết hôn với một người đàn ông cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì cả hai đều thực hành nguyên lý Chân Thiện Nhẫn, nên chúng tôi rất hòa hợp và ít khi nổi giận với nhau. Giờ đây tôi đã có một cuộc sống bình thường, một cuộc hôn nhân hạnh phúc, và một tâm trí thanh thản. Đứa trẻ sợ sệt từng nằm trên giường lo lắng về những con thú nhồi bông đã biến mất.
Tôi hy vọng câu chuyện này là một minh chứng cho việc nếu bạn từng cảm thấy bị bế tắc hoặc phải chống chọi với những khó khăn như tôi, thì hãy nhớ vẫn luôn có hy vọng. Nó có thể đến bất chợt trong một chuyến đi Alaska như trường hợp của tôi, hoặc qua các tình huống hàng ngày như tình cờ đọc một bài báo như thế này.
Tôi hy vọng câu chuyện của mình sẽ giúp nhiều người hơn biết được sức mạnh của Chân Thiện Nhẫn và việc thực hành những nguyên tắc tốt đẹp này có thể thay đổi cuộc sống của bạn.
Tác giả: Sally Appert