Có một cặp vợ chồng đã nghỉ hưu sống cùng tiểu khu với tôi. Người chồng tính tình nóng nảy và thường mắng chửi vợ mỗi ngày vì những điều nhỏ nhặt. Thậm chí ông ấy còn đánh vợ hết lần này đến lần khác. Hàng xóm đã quen với trận đấu khẩu, la hét của họ mỗi ngày, nhưng không làm gì được.
Ai cũng biết tính tình người chồng nóng nảy đến mức nào. Vợ của ông ấy làm hết mọi việc nhà nhưng cho dù bà vất vả ra sao, ông ấy cũng không hề hài lòng. Mắng chửi bà là việc thường nhật của ông ấy.
Cho đến một hôm, gia đình họ bỗng trở nên yên ắng một cách lạ kỳ. Sau hai ngày gia đình họ im lặng, hàng xóm xung quanh rất tò mò và muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Người vợ nói: “Các vị có tin nổi không? Hai ngày qua, chồng tôi không chỉ ngừng đánh, chửi tôi mà ông ấy còn cho tôi hai miếng dưa hấu để ăn bữa phụ. Đây là lần đầu tiên kể từ cưới nhau, ông ấy làm như vậy – tôi chỉ được phép ăn ba bữa mỗi ngày, ngoài ra không có bữa phụ gì thêm. Mỗi khi ra khỏi nhà, ông ấy luôn cất giấu thức ăn đi để tôi không thể tìm thấy“.
Nghe người vợ nói vậy, hàng xóm đều bật cười. Mọi người đều không biết lý do đằng sau sự thay đổi tính cách của người chồng và sự tác động dẫn đến điều này.
Năm ngoái, tôi đã nói với người vợ về đức tin của tôi vào Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công. Bà cụ đồng ý rằng Pháp Luân Công là tốt và lên án cuộc bức hại mà các học viên đang phải chịu đựng chỉ vì đức tin của họ vào Chân-Thiện-Nhẫn. Chỉ cách đây vài ngày, bà cụ lại nói cảm ơn tôi. “Nếu không có bùa hộ mệnh với dòng chữ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ mà cháu tặng cho bác, bác có thể đã chết rồi”, bà cụ nói và cho biết chồng bà ngày càng bạo hành hơn.
Là một học viên Pháp Luân Công, tôi biết cách tốt nhất để giúp bà cụ là giới thiệu môn tu luyện cho bà. “Cháu có thể tặng bác một cuốn sách rất hay gọi là Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc xong, bác sẽ hiểu tại sao bác trai lại đối xử không tốt với bác như vậy”, tôi nói. “Cuốn sách này sẽ giúp bác nhìn mọi việc ở một góc độ khác. Rốt cuộc, chúng ta đến thế gian này là đều là có lý do. Thực ra, cuốn sách này có thể giúp bác thoát khỏi đau khổ”. Bà cụ lập tức đồng ý đọc.
Trước khi đưa sách cho bà cụ, tôi dặn bà phải hết sức giữ gìn, trân quý cuốn sách này và cố gắng đọc một mạch từ đầu đến cuối thay vì chọn đọc một số đoạn nhất định. Bà cụ đồng ý.
Ba ngày sau, bà cụ trông có vẻ rạng rỡ khi nhìn thấy tôi. “Cuốn sách thật kỳ diệu! Ngay sau khi bác đem sách về nhà, bác trai đã ngừng thói bắt nạt bác. Ngược lại, ông ấy còn đưa cho bác một ít tiền và nói đó là tiền chi tiêu của bác trong tháng này! Cháu biết không, đây là lần đầu tiên ông ấy đưa cho bác tiền kể từ khi hai bác cưới nhau! Còn nữa, cháu nhìn mặt bác xem. Da dẻ rất sáng mịn, cả bàn tay của bác cũng thế. Cháu xem này!”
Trước đây, da mặt bà cụ rất khô và sậm màu. Nhưng bây giờ làn da đã trắng sáng và trông khoẻ mạnh hơn nhiều.
Bà cụ hỏi tôi: “Khi nào bác về quê, bác có thể đem theo cuốn sách không?” “Dạ, chắc chắn rồi“, tôi nói, “Miễn là ở đâu thì bác cũng trân quý cuốn sách. Cháu đã giữ gìn cuốn sách được 10 năm rồi, và bây giờ cháu tặng cho bác. Xin bác hãy trân quý”.
Sau đó tôi gặp lại bà cụ, bà đã cải biến thậm chí còn tốt hơn lần trước. Bà cụ không còn khòm lưng nữa và đôi mắt bà sáng lấp lánh. Bà cụ bảo tôi: “Bác đọc gần xong cuốn sách rồi. Cuốn sách rất hay! Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Công) đã bị vu khống. Bác cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhàng hơn“.
Bà cụ cũng hiểu cuộc bức hại là sai trái. “Cảnh sát đang phạm tội khi bắt giữ các học viên”, bà nói. Bây giờ bà cụ có sự hiểu biết tốt hơn về bản chất thực sự của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ví dụ: Mặc dù cảnh sát tích cực bức hại các học viên Pháp Luân Công, nhưng họ lại hầu như không làm gì để bảo vệ người dân. “Có lần bác gọi điện báo cảnh sát sau khi bị bác trai đánh đập, nhưng họ chẳng giúp gì cả“, bà cụ nói.
Trên đây là trải nghiệm của cá nhân tôi. Tôi rất vui vì cuốn sách Chuyển Pháp Luân và Pháp Luân Công đã giúp ích cho bà cụ hàng xóm. Và tôi tin rằng nhiều người hơn nữa cũng có thể thụ ích giống như bà cụ.