Nếu cha tôi còn sống, thì ông năm nay đã 91 tuổi rồi. Tuy nhiên ông đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại đến chết khi ông mới 58 tuổi.
Cha tôi cần cù, lương thiện, chính trực, nhưng ĐCSTQ lại dán nhãn ông là địa chủ ác bá. Người dân đương địa gọi ông là “đồ ngốc mọt sách”, bởi ông rất ít nói vì sợ bị người ta đấu tố, nói mình là kẻ “phát tán độc tố của giai cấp tư sản”. Con cái chúng tôi đều biết rõ, cha tôi không ngốc, mà là một người rất tốt. Thư pháp của ông là độc nhất vô nhị tại vùng đương địa. Để kiếm tiền nuôi gia đình, ông viết câu đối cho người ta nhân dịp Tết Nguyên đán, thế nhưng thường bị ĐCSTQ tịch thu, buộc tội ông đi theo con đường của chủ nghĩa tư bản.
Khi Nhật Bản xâm lược Trung Quốc vào những năm 1930, cha tôi đang học Đại học tại Thượng Hải. Vì lo lắng cho ông, bà nội tôi bảo cha tôi bỏ học về nhà làm thầy dạy tư thục.
Trước năm 1949 khi ĐCSTQ lên nắm quyền, ông nội tôi giúp người ta thu tô; đến khi cải cách ruộng đất, ông không nguyện ý giao nộp đơn từ, nên bị liệt vào hàng ngũ “địa chủ”. ĐCSTQ đã tịch thu tất cả tài sản của ông, cũng như của hồi môn của mẹ tôi. Tất cả gia đình tôi, bao gồm cả ông bà tôi đều bị đuổi khỏi nhà và phải sống trong một túp lều cỏ vốn dùng làm chuồng lợn. Khi trời mưa to ở bên ngoài thì bên trong túp lều cũng bị dột như mưa. Cả nhà tám người chúng tôi, già trẻ lớn bé vẫn cố gắng sống sót. Mẹ tôi đi Thượng Hải làm bảo mẫu. Chị gái 17 tuổi của tôi phải sang huyện bên làm cô giáo tiểu học, và đưa chị thứ hai của tôi đến đó học. Tôi thì về cơ bản là ở nhà và dành thời gian ở với cha tôi.
Cha tôi có một cuốn sách tiên tri, gọi là “Bố Đại Kinh” (Kinh túi vải). Ông thường nói với tôi về những nội dung trong cuốn sách, ông nói: “Chúng ta làm người thì nên phải tốt bụng, những người xấu sẽ bị Trời thu lại. Tương lai sẽ có Di Lặc Chủ Sư chuyển sinh đến nơi người thường để độ chúng ta. Hiện nay Ngài đã xuất sinh rồi, Ngài sinh ra tại miền Bắc Trung Quốc”.
Khi còn nhỏ, tôi chỉ có thể hiểu rất ít những lời của cha tôi, cứ nghĩ rằng độ nhân thì phải là xảy ra lũ lớn rồi đem thuyền tới cứu. Mãi tới một ngày năm 1997, tôi đọc được cuốn sách «Chuyển Pháp Luân», mới biết để được “cứu độ” là phải không ngừng nâng cao tiêu chuẩn đạo đức, cuối cùng đạt tới vô tư vô ngã, cảnh giới tinh thần “người trước ta sau”, trở về bản tính tiên thiên, công thành viên mãn. Đây mới là phương thức độ nhân của Sư phụ.
Sau khi đọc xong «Chuyển Pháp Luân», tôi vui mừng cho rằng Sư phụ chính là người sẽ tới độ chúng ta mà cuốn sách tiên tri của cha tôi nói tới. Tôi đã đắc Pháp như vậy đấy. Đó là ngày 1 tháng 9 năm 1997.
“Bố Đại Kinh” tiên tri Sư phụ sẽ tới như thế này:
Phật giảng là Kinh Di Lặc cứu khổ,
Khi Di Lặc hạ thế sẽ không dễ dàng gì.
Báu vật trong áo chứ không phải trong chùa,
Ngài giảng Tam Thừa thần thánh cho con người,
Tại mảnh đất Tam Tinh ở Trung Nguyên.
Cha tôi từng đưa cho bạn ông một bản sao cuốn sách “Bố Đại Kinh”. Vào thời Cách mạng Văn hóa, hồng vệ binh đã lục soát nhà các hộ gia đình. Bạn ông sợ quá đã giấu cuốn sách dưới tấm ngói trên mái nhà, nhưng bị người ta nhìn thấy và tố giác. Cuốn sách này đã bị tìm thấy, và người ta tìm đến cha tôi. Năm 1968, trong những ngày tháng điên cuồng đó, dưới sự thống trị tàn bạo của ĐCSTQ, cha tôi đã bị bức hại đến chết chỉ vì sở hữu một cuốn sách tiên tri.
Tuy cha tôi đã qua đời, nhưng ông đã giảng về dự ngôn trong “Bố Đại Kinh” cho chúng tôi. Đối với Chủ Sư được đề cập trong dự ngôn, tôi ấn tượng rất sâu sắc. “Bố Đại Kinh” cũng tiên tri về nạn đói lớn, nói thế này:
Người bị đói, khó mà đi, đảo ngã xuống,
Người một nhà, không gặp nhau, phân các nơi.
Về thời Cách mạng Văn hóa, cuốn sách viết:
Quét Hoàng thành, quét chùa miếu, quét sạch hết,
Quân tử sa cơ đầu cúi thấp,
Mèo hoang gặp thời mạnh hơn hổ.
Về các hiện tượng bất thường trong xã hội, sách nói:
Vàng màu vàng, bạc màu bạc, con người thấy,
Mắt chuyển màu đỏ, tâm đổi màu đen,
Chẳng quản trên đầu có trời xanh.
Về đại đào thải, sách nói rằng:
Bố Đại Kinh, lời chân tình, chẳng thể sai,
Giải khai Bố Đại Kinh là đại kiếp tới.
Thiêu núi sông, thiêu bình địa, thiêu nhất loạt,
Trong mười phần, chết bảy phần, ba phần bị hại.
Thiện được lưu, ác bị thu, thiện ác phân minh.
Về tiến nhập kỷ nguyên mới, sách tiên tri:
Nhà không người ở,
Thóc không người ăn,
Mưa thuận gió hòa.
Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ điên cuồng bức hại Pháp Luân Công. Tôi đã đem cuốn sách tiên tri này đến điểm luyện công của chúng tôi và đọc cho mọi người nghe. Sau khi nghe, mọi người đều kiên định chính niệm, quyết tâm tu cho đến cùng. Hiện tại tôi một lần nữa viết ra, hy vọng nhiều đồng tu hơn nữa có thể trân quý cơ duyên vạn cổ này, đừng đánh mất cơ hội tu luyện.
chanhkien.org/zhengjian.org/en.minghui.org