Thật là một con tàu khổng lồ, nó cao đến hơn 16m, rộng 26m và dài đến 150m. Nó không có bánh lái và trông như một chiếc hộp vuông bởi vì mục đích của nó không phải là để lái đi đến đâu cả, chỉ là nổi và sống sót. Noah khoan khoái ngắm nhìn con tàu đã gần như hoàn thiện sau gần 50 năm xây dựng. Thật là một khoảng thời gian không nhỏ. Bao nhiêu mồ hôi, nước mắt và cả máu nữa đã đổ vào đây.
Xem Kỳ 1
“Chuyện Kinh Thánh” là tác phẩm văn học nổi tiếng được viết dựa trên Kinh Thánh của người Cơ Đốc, tác giả là nữ văn hào Pearl Buck – người đã từng giành giải Nobel Văn Chương năm 1938 và giải thưởng báo chí Pulitzer năm 1931. Loạt bài “Đại Hồng Thủy” của “Giải mã danh tác” là nội dung phóng tác dựa trên câu chuyện về “Noah và Đại Hồng Thủy” trong “Chuyện Kinh Thánh” mà vẫn giữ nguyên tinh thần của truyện. Kính mời quý độc giả thưởng thức.
Noah vừa kết thúc một cuộc họp cả gia đình bao gồm hai vợ chồng ông cùng các con trai Shem, Ham, Japheth và vợ của họ. Ông đã thông báo cho họ huấn thị của Thiên Chúa. Xưa nay, Noah vẫn là người chính trực và giáo huấn con cái đến nơi đến chốn, nên các con ông cũng là những người ngay lành và hiếu thuận. Bởi vậy, cả gia đình Noah đều cảm nhận được mức độ cực kỳ nghiêm trọng của vấn đề.
Họ bàn bạc về những việc cần phải làm. Sẽ phải vào núi đẵn cây rồi vận chuyển về; có gỗ và các nguyên vật liệu khác thì mới đóng tàu; phải đi tìm và lùa bắt các loài chim thú như yêu cầu của Thiên Chúa; phải chuẩn bị lương thực cho đại gia đình và cho lũ thú vật, trong khi đó vẫn phải lo mùa màng để có cái ăn hàng ngày.
Nhưng có một việc cần làm trước nhất, đó là đi cảnh tỉnh hết thảy mọi người về tai họa này. Họ cần biết rằng nếu họ không thay đổi lối sống, trở nên tốt đẹp hơn, thì 50 năm nữa họ sẽ bị quét sạch khỏi thế gian này. Thiên Chúa từ bi đã ban cho họ cơ hội không nhỏ, và họ phải biết nắm lấy.
Các con trai của Noah được ông phân công đi báo cho những người hàng xóm, những người sống ở ngoại thành. Còn ông nhằm hướng Simara tiến bước.
Noah nghĩ đến Ichabod, ông không có anh em ruột, dầu sao Ichabod cũng là người họ hàng gần nhất của ông. Ông muốn gặp và thuyết phục cậu ấy một lần nữa trước khi loan tin cho toàn bộ người dân của đô thành Simara. Hiện nay, Ichabod đã đắc cử vị trí cao trong hội đồng dân biểu, cơ quan quyền lực cao nhất của đô thành Simara. Khai thông được chỗ Ichabod, người dân cũng sẽ có thêm nhiều cơ hội.
Thật không may, hôm đó Ichabod đi vắng. Noah chờ mãi cho đến trưa mà không gặp được cậu em họ, thế rồi ông quyết định sẽ đi cảnh báo cho nhân dân của Simara trước.
Nhưng khi Noah gặp từng người và từ tốn chia sẻ sự thật đáng sửng sốt đó, điều mà ông nhận lại chỉ là những cái nhìn nghi ngờ, ghẻ lạnh, những lời chế giễu. Như là:
Có người thì bất kính, bất tín Thần:
– Ông già này mê tín dị đoan, thời nay làm gì có Thiên Chúa với phép lạ.
– Chúng ta tự quyết định số phận của mình, làm gì có Thánh Thần nào, ông chỉ bịa đặt.
Có kẻ tỏ ra thức thời:
– Thời này là thời nào rồi mà lão còn kể mấy câu chuyện cổ tích thế?
Lại có kẻ trong tâm đầy nghi ngờ, “suy bụng ta ra bụng người”:
– Ông ăn lương ai mà đi tuyên truyền bậy bạ thế hả ông già?
Có người mỉa mai:
– Đại Hồng Thủy chảy hướng nào bảo cho biết để tôi còn chạy nào?
– Này ông già “nhặt lá đá ống bơ”, xổng ra từ trại nào đấy?
Có người thì tỏ vẻ hiểu biết hơn:
– Trái Đất này mãi trường tồn. Chỗ này lụt thì chỗ kia khô. Ông tuyên truyền thế không phải là mê muội cuồng tín sao?
Người lớn thì cười rộ lên nhạo báng, còn lũ trẻ con thì lấy cà chua trứng thối ném ông. Noah vẫn điềm nhiên đứng thẳng chịu đựng mà không tỏ ra tức giận.
Mãi đến tối mịt, Noah mới trở về nhà, thực ra, dù giỏi chịu đựng, cả thể xác lẫn tinh thần của ông đều bải hoải rã rời.
Nhưng sáng hôm sau ông vẫn đi vào Simara để rao truyền lời Thiên Chúa. Ông chấp nhận mọi khổ nhục, cốt sao cho người dân hiểu ra chân tướng sự việc để thay đổi và có lối sống tốt đẹp hơn. Dù có hay không có Đại Hồng Thủy, đó vẫn là một điều nên làm. Nhưng chẳng có ai tin vào điều ấy. Ngược lại, ai cũng tin rằng, Simara dù có sa đọa đến đâu thì trong đó cũng không có mình. Do vậy, lời Thiên Chúa hay bất cứ ai đó không phải đang nói về họ.
Sau một tháng trời, người dân đô thành này đã quen nhẵn mặt Noah, có những người lảng tránh khi ông tiếp cận họ, có người thì mắng xơi xơi vào mặt Noah và đối xử với ông như với một kẻ lừa đảo; có những người thì kết tội ông tung tin nhảm nhí, bịa đặt, gây hoang mang và làm mất trật tự an ninh đô thành…
Có những hôm mây trời xám xịt, khí trời lạnh buốt, mưa bụi giăng mù mịt, người ta phần lớn ở trong nhà để sưởi ấm thì Noah vẫn cứ đi để rao truyền sự thật, hôm ấy ông bị những tên côn đồ đánh đập thẳng tay đến chảy máu đầu và ngã xuống trên hè phố. Mặc kệ, Noah gượng dậy và vẫn tiếp tục đi làm việc cần làm. Máu chảy trên mặt ông, nhỏ tong tong xuống đường cũng chẳng làm chậm lại những bước chân của Noah. Có những hôm ông còn bị cảnh sát của Simara bắt giữ cả ngày trên đồn để tra khảo rằng ai đã xúi giục ông làm việc ấy.
Thế mà Noah cứ đi. Sáng tinh mơ ra đi, tối mịt mới về. Suốt một tháng trời như thế. Hôm nào ông cũng rẽ qua nhà Ichabod nhưng không gặp được cậu ta.
Thực ra, sau hôm đầu tiên Noah ra phố, mạng lưới cảnh sát mật của Ichabod đã cho anh ta biết về việc làm của ông. Vì vậy, một mặt Ichabod tránh né Noah; mặt khác, anh ta cho người ngăn cản, gây khó dễ ông anh họ mình.
Sau một tháng, kết quả công việc của những người con trai của Noah cũng chẳng khá hơn. Chẳng ai chịu tin lời họ nói hoặc tự nhìn lại mình. Nhưng ít nhất thì lúc này qua gia đình Noah, tất cả mọi người đã được nghe lời rao truyền về huấn thị của Thiên Chúa, nên cha con Noah quyết định dừng lại. Giờ đây, ai nấy đều phải có lựa chọn của mình.
Vậy là, sau một tháng trời, họ mới bắt tay vào việc đóng tàu.
Muốn đóng được tàu thì phải đi đốn gỗ ở núi xa, vì cây lớn ở gần đây đã bị khai thác cạn kiệt. Tình trạng động vật hoang dã còn thê thảm hơn. Noah nhớ đến cái ghế bành làm từ gỗ quý và tấm da của mấy con báo lớn ghép lại để chứa vừa tấm thân của Ichabod, đó là lối hưởng thụ của người giàu ở Simara – khai thác thiên nhiên đến cạn kiệt để làm giàu cho riêng mình. Vậy nên muốn kiếm đủ số thú vật để đưa lên tàu thì chắc chắn họ phải đi rất xa mới tìm đủ.
Như vậy, thì phải có phương tiện khai thác và chuyên chở nhưng gia đình Noah không có, mà thiên hạ đang quay lưng với gia đình ông. Biết làm sao bây giờ?
Noah quyết định thực hiện một chuyến đi xa vào tận núi Zargos cùng với các con trai. Họ bắt về hai cặp voi rừng to lớn, định bụng sẽ thuần hóa chúng để sử dụng trong việc đốn hạ, vận chuyển gỗ và lương thực cũng như đóng tàu. Rồi từ hai cặp voi này có thể sinh đẻ ra những thế hệ voi mới, sử dụng cho công cuộc đóng tàu kéo dài hàng thập kỷ đầy gian khổ.
Việc mùa màng đồng áng và ăn uống hàng ngày đành giao cho đám phụ nữ trong nhà.
Nhưng việc đi lấy gỗ quả là cực kỳ khó nhọc, đàn voi hoang dã cũng bất kham và nguy hiểm, điều khiển cho chúng biết phục tùng đã khó, chưa nói đến việc luyện được một kỹ năng nào ra hồn.
Vậy nên, đã một năm rồi, họ chưa mang về được một cây gỗ nào.
Chiều nay khi chặt cây, Shem còn bị rìu liếc vào chân chảy máu đầm đìa. Còn Ham bối rối khiến con voi hoảng sợ lồng lên nên bị ngã từ lưng voi xuống đất gãy tay. Khi cả bốn cha con thất thểu từ rừng già trở về còn bị gia đình Yogev và những người hàng xóm khác cười nhạo:
– Này Noah, thuyền sắp xong chưa? Lụt đến nơi rồi.
– Sao ông không nhờ Thiên Chúa giúp cho? Thiên Chúa của ông thần thông quảng đại đến thế cơ mà? Hay ông ta trốn mất rồi?
– Đúng là lũ cuồng tín, sao không chết đi cho rảnh.
Họ trêu ghẹo khiến các con trai của Noah cũng nổi khùng lên và xông tới để ẩu đả bất chấp vết thương đang đau đớn. Noah quát lớn:
– Shem, Ham, Japheth. Dừng tay lại. Quay về đây.
Ba người con trai lùi về chỗ người cha đang đứng sừng sững thật vững chãi và nghiêm nghị, mắt họ vẫn còn long lanh giận dữ.
– Các con làm thế thì có gì tốt đẹp hơn họ đâu, làm sao xứng đáng là những người được Thiên Chúa lựa chọn để tồn tại. Noah khẽ nói. Rồi quay sang mấy kẻ khiêu khích, ông ôn tồn:
– Các vị không nên nói thế. Các vị nói chúng tôi thế nào cũng được, nhưng không được báng bổ Thiên Chúa. Thiên Chúa đã tạo ra dân tộc này. Nếu các vị phủ nhận Thiên Chúa, có khác gì phủ nhận chính nguồn gốc của mình?
Rồi cả mấy cha con tiếp tục di chuyển về nhà, bỏ lại sau lưng là những tiếng cười và lời nói ác ý.
Nhưng đón chờ họ ở nhà là những khuôn mặt phụ nữ mệt mỏi, kiệt quệ. Trong một năm trời những người đàn bà ấy đã phải quần quật lo việc đồng áng nặng nhọc, lại còn phải phục vụ nhu yếu phẩm cho những chuyến đi của bốn cha con Noah. Nhà vắng đàn ông nên mấy người con dâu trẻ tuổi xinh đẹp cũng bị đám trai tráng xung quanh trêu cợt quấy rầy. Lại thêm công việc không tiến triển chút gì, Shem, Ham thì bị thương khiến họ rầu rĩ, ngã lòng. Từ đó, họ nghi ngờ Thiên Chúa.
Trong không khí bi quan ấy, chính Noah cũng cảm thấy phân vân. Ông không nghi ngờ Thiên Chúa của mình, nhưng ông cảm thấy khó hiểu với công việc mà Thiên Chúa giao cho ông. Ý nghĩa của toàn bộ công trình này là gì? Tại sao ông phải tự tay làm nó?
Và trong vườn olive, Noah cầu nguyện. Thiên Chúa đã hiện ra trước mặt ông cao lớn sừng sững và uy nghi sáng chói.
– Lạy Thiên Chúa toàn năng, chúng con chỉ là những người trần mắt thịt, làm sao chúng con có thể làm hết những công việc khó khăn này? Sao Ngài không làm điều ấy, đối với Ngài chỉ một niệm là thành? Noah hỏi.
Giọng Thiên Chúa rền vang và ấm áp:
– Đúng, ta có thể tái tạo mọi thứ từ đầu Noah ạ, kể cả ngươi và gia đình ngươi, nhưng như thế thì đã là người khác rồi, không còn là các ngươi nữa. Còn tại sao ta không tạo ra con tàu cùng với hết thảy thú vật sẵn sàng trên đó ư? Vì từ thuở Sáng thế, thú vật được ta tạo ra để phục vụ con người, làm giàu có thêm thế giới của con người. Như vậy, các ngươi phải có trách nhiệm với chúng, như ông tổ Adam của ngươi đã làm vậy. Vả lại, nếu các ngươi không phải làm gì nữa thì còn đâu cơ hội để các ngươi tự hoàn thiện mình? Chừng nào tâm các ngươi chưa được “ma luyện” qua hết thảy những khó nhọc của thân xác và những nỗi thống khổ của tinh thần để trở nên toàn vẹn thì các ngươi vẫn chưa chứng tỏ mình xứng đáng có mặt ở tương lai. Chỉ cần trong tâm các ngươi không có điều gì trở ngại, lúc ấy Thần tích của ta mới có thể triển hiện để giúp các ngươi được.
Noah cúi đầu kính cẩn lắng nghe. Không biết là ánh nắng mặt trời buổi sớm hay ánh sáng dịu dàng của Thiên Chúa bao phủ con người ông, mơn man nhẹ nhàng như an ủi, như khích lệ. Đầu óc Noah bỗng nhiên bừng sáng, toàn thân chấn động và ấm nóng. Lúc ông ngẩng đầu lên, Thiên Chúa đã biến mất tự lúc nào, chỉ còn lưu lại một áng mây ngũ sắc xa tít trên nền trời xanh thăm thẳm.
Noah họp các con trai lại và nói:
– Này các con, hãy tươi tỉnh lên và để mọi thứ được lây tâm trạng tích cực của mình. Hãy nhớ: “hình tướng do tâm sinh ra, cảnh vật cũng do tâm mà thay đổi”. Vợ các con là những người phụ nữ rất tốt, nhưng họ vẫn thiếu một chút đức tin, giống như bà tổ Eva của chúng ta. Hy vọng các con không mắc lại sai lầm của ông tổ Adam là nghe vợ quá mức đến nỗi dám hái cả trái cấm và bị đuổi ra khỏi vườn Địa Đàng. Các con hãy yêu thương và trấn an họ, họ sẽ giúp đỡ các con đắc lực như hồi nào vẫn thế. Còn thì Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi chúng ta đâu. Nhưng khi chúng ta có niềm tin thì Ngài mới giúp chúng ta được.
Những người con trai đăm đăm nhìn cha và họ cảm nhận như được truyền thêm một luồng sinh lực vô biên từ niềm tin không thể lay chuyển của cha mình. Họ thầm nhắc mình phải kiên định hơn. Từ đó mọi việc dần dần đi vào quỹ đạo. Những người phụ nữ được an ủi và khích lệ đã vững vàng hơn. Cả gia đình Noah đã có thể sống bình thản giữa những lời trêu chọc khiêu khích của những người xung quanh. Bốn cha con họ cũng thuần thục trong việc điều khiển đàn voi; họ đã khai thác được những cây gỗ đầu tiên. Họ dành thời gian làm một chiếc xe có bánh bằng gỗ, đặt trên đó gỗ khai thác được rồi dùng voi kéo để vận chuyển về tận xưởng đóng tàu ở gần nhà. Rồi với sự trợ giúp của lũ voi, họ ghép những thanh gỗ đã được cưa cắt lại với nhau. Cứ thế, con tàu lớn đã dần dần thành hình…
…
Noah vươn vai, duỗi tấm thân mỏi nhừ sau một ngày làm việc. Ông đang ngồi trên một cây xà gỗ to, nghỉ tay một chút và ngắm nhìn cấu trúc khổng lồ của con tàu. Trong không khí nồng nặc mùi dầu hắc, rơm, củi và lá cây là những thứ dùng để trét kín con tàu. Phía trên giàn giáo dựng xung quanh con tàu khổng lồ, Ham đang làm công việc hoàn thiện, trét những lớp cuối cùng xung quanh mạn tàu.
Thật là một con tàu khổng lồ, nó cao đến hơn 16m, rộng 26m và dài đến 150m. Nó không có bánh lái và trông như một chiếc hộp chữ nhật bởi vì mục đích của nó không phải là để lái đi đến đâu cả, chỉ là nổi và sống sót. Noah khoan khoái ngắm nhìn con tàu đã gần như hoàn thiện sau gần 50 năm xây dựng. Thật là một khoảng thời gian không nhỏ. Bao nhiêu mồ hôi, nước mắt và cả máu nữa đã đổ vào đây.
Lương thực đã được chuẩn bị đầy đủ sau chừng ấy năm. Ngoài hoa màu thu hoạch ngoài đồng thì còn rất nhiều những hoa trái, hạt khô, rau rừng mà cha con Noah cần mẫn chuyên chở về sau những lần đi đốn gỗ. Giờ chỉ còn có việc đi lùa thú vào đó là xong.
Nghĩ đến việc đi lùa thú hoang. Noah cũng cảm thấy kỳ lạ. Khi chiếc tàu dần hoàn thành thì không biết cơ man nào là thú hoang, đủ hết các loại ở đâu kéo về núi Zargos. Những nghĩ kỹ hơn, Noah hiểu đó chính là Thần tích mà Thiên Chúa đã triển hiện để giúp gia đình ông khi tín tâm của họ đã đủ đầy.
Giờ này Shem và Japheth đang vào Zargos để lùa thú. Chắc cũng sắp về. Hoàng hôn đang buông xuống.
Công việc sắp xong nhưng Noah lại cảm thấy càng ngày càng sốt ruột. Sau chừng ấy năm, con người không tốt đẹp hơn mà ngày càng ham tranh đấu, càng lún sâu trong giả dối và độc ác. Noah chìm vào suy nghĩ nặng nề về cái ngày định mệnh sắp đến, cho tới khi mặt trời đã khuất bóng và sương dần buông. Rồi ông đứng dậy, đi bộ lên con dốc ghép từ những cây gỗ làm đường lên cho thú vật tiến vào thân tàu. Dạo này, ông hay ngủ lại bên trong tàu, thỉnh thoảng mới về nhà.
Noah đã gặp một cơn ác mộng. Ông mơ thấy mình chìm xuống dưới cơn lũ khổng lồ. Xung quanh ông, cơ man nào là xác người và súc vật chết nổi lềnh bềnh, tái ngắt, lạnh cứng với những đôi mắt mở trừng trừng. Ông hét to lên một tiếng rồi choàng tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhưng đúng lúc đó, ông nghe thấy tiếng động lạ bên ngoài tàu, ông đánh thức Ham dậy. Qua những khe hở ở thân tàu ông thấy ánh lửa bùng lên, rồi khói lùa vào trong tàu mù mịt. Noah và Ham kinh hoàng chạy ra ngoài và hô hoán. Họ thấy một đám người mặc đồ đen bịt mặt tay cầm đuốc đang đốt những giàn giáo bằng gỗ. Lửa cháy bừng bừng từ đám giàn giáo và sắp bén vào thân tàu. Tiếng củi nổ lép bép, hơi nóng phả vào mặt, ánh lửa soi rõ khuôn mặt hai cha con Noah đang co rúm lại vì đau đớn. Ở đây chỉ còn hai người bọn họ và những kẻ ác, không có nước, không có dụng cụ chữa lửa. Mắt nhìn thấy công trình vĩ đại, tâm huyết cả đời người sắp biến thành tro bụi, Noah và Ham ôm nhau khóc.
Bỗng trời nổi một cơn sấm sét kinh thiên động địa rồi một trận mưa rào cực lớn giội xuống đám cháy. Phút chốc, lửa tắt ngấm. Lửa tắt thì mưa cũng vừa tạnh. Noah chạy ngay tới đống giàn giáo ngấm nước đang bốc khói nghi ngút, gạt chúng ra. Giàn giáo đã hóa than rụng lả tả, nhưng thân tàu thì gần như không hề hấn gì. Đám hắc thủ đờ người ra khi nhìn thấy Thần tích triển hiện, rồi chúng hè nhau chạy trốn. Đó là những kẻ do Ichabod phái đến, trong đó có cả Yogev, hàng xóm của Noah.
Hai cha con Noah quỳ xuống tạ ơn Thiên Chúa và họ cứ quỳ như thế đến sáng.
Sáng hôm sau hai anh em Shem và Japheth đã trở về cùng với cơ man nào là động vật. Nghe cha kể lại sự việc, cảm thấy việc đã đến lúc cấp bách, họ nhanh chóng lùa động vật lên tàu, bao gồm cả lũ voi – những trợ thủ đắc lực và thân thiết. Từng cặp, từng cặp chim thú như được ai điều khiển, ngoan ngoãn một cách kỳ lạ giống như đã được thuần dưỡng. Chim thì bay, thú thì đủng đỉnh đi bộ, bò sát thì bò lạch bạch. Shem và Japheth lùa chúng vào các ô chuồng đã đánh dấu sẵn cho từng loài trên tàu. Trong khi đó những người khác trong gia đình Noah cũng khuân đồ đạc và những vật dụng cuối cùng lên tàu.
Mây đen bắt đầu kéo đến, dần dần dày đặc, có tiếng sấm sét đì đùng, bầu trời như thấp trĩu xuống.
Và mưa bắt đầu rơi…
(Còn tiếp…)
ntdvn.com