Đều cùng bán thuốc giống nhau, tại sao một người có thể trị bệnh, người kia lại làm chết người? Khác nhau chính là ở tâm tính (Sohu)
Hai người cùng bán thuốc giống nhau, một người chữa được bệnh cứu người và phát tài, còn một người làm chết người, bị tống giam và chết trong ngục. Tại sao lại như vậy?
Hai người họ Vương
Vào thời cổ đại, ở Hàng Châu có ngôi chùa Bồ Đề, vốn là một danh thắng lâu đời trong vùng, thường có tiên nhân ghé thăm. Lại có một người thôn dân tên là Vương Thành, sống cách chùa Bồ Đề 5 dặm. Gia cảnh của Vương Thành vô cùng nghèo khó, anh phải đi làm thuê để sống qua ngày.
Vương Thành sống cùng mẹ là Triệu thị, một quả phụ góa chồng và em trai vẫn còn nhỏ tuổi. Mẹ của anh vì làm việc quá sức, cộng thêm thương nhớ người chồng mất sớm mà mắc chứng liệt nửa người, ngay cả việc ăn uống cũng cần người khác giúp đỡ. Thế nhưng Vương Thành vô cùng hiếu thuận, chăm sóc mẹ cẩn thận chu đáo, chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ. Tất cả những việc như pha nước sắc thuốc, dâng trà hầu hạ, đều theo đúng đạo làm con
Ngày thường, Vương Thành sẽ đến nhà của Phùng lão gia để nhổ cỏ. Phùng lão gia có rất nhiều ruộng đất, phải thuê đến 5, 6 người làm công. Trong những người làm thuê này có một người tên là Vương Lão Yêu. Hắn vốn là một người gian trá, tính tình gàn bướng. Ông chủ có mặt thì Vương Lão Yêu tỏ ra chăm chỉ, không có mặt thì hắn lười biếng, nếu không phải ngủ ở sườn núi, thì là ngồi hút thuốc ngắm phụ nữ, lại thích trộm đồ, ngay cả việc ăn nói cũng không tốt, thích nói suông, tán tỉnh nữ giới.
Những lúc không có việc làm, Vương Lão Yêu sẽ nói đến việc con gái nhà này đẹp hay người phụ nữ vụng trộm với đàn ông, người nào đó phóng, người nào đó gian dâm, có lúc ca hát lộ vẻ dâm đãng, lời nói ra đều là những lời phóng túng, buông thả.
Vị tăng điên truyền bài thuốc cứu người phát tài
Lúc ấy, trong chùa Bồ Đề có một vị tăng điên, mấy tháng ròng, ngày nào cũng hết ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, hoặc có lúc đi khắp nơi, không ăn không uống. Tăng nhân trong chùa thấy vị tăng điên quần áo rách rưới nên đều chán ghét, không thèm nói chuyện. Một ngày nọ, Vương Thành đang cầm đồ hốt phân, đi ngang qua chùa, thấy vị tăng điên liền bắt chuyện. Vị tăng điên biết anh phải phụng dưỡng mẹ già, còn chăm sóc em nhỏ, mỗi ngày làm công chỉ kiếm được 50 xu tiền. Vị tăng điên liền hỏi Vương Thành: “Anh muốn phát tài không?”
Vương Thành trả lời: “Tiền thì ai mà không thích, nhưng tôi chỉ có thể kiếm những đồng tiền không hổ thẹn, thì mới có thể khiến gia đình sung túc”.
Vị tăng điên nói: “Ta có ba pháp bảo để phát tài, ngươi có muốn học không?”
Vương Thành trả lời: “Nếu có phép tuyệt diệu như vậy, tại sao lại không học?”
Vị tăng điên nói tiếp: “Thượng pháp, ngươi chỉ cần niệm chú ngữ của ta rồi nghĩ xem muốn được bao nhiêu tiền thì tiền sẽ tự tới; trung pháp, ngươi có thể dùng pháp thuật của ta, khi đó tiền của người khác thì mặc sức ngươi lấy; hạ pháp, đó là làm theo phương pháp của ta, thì việc kiếm tiền rất dễ, không phải tốn nhiều công sức”.
Vương Thành nói: “Pháp bảo của hòa thượng thật huyền diệu, mặc dù tốt như vậy, nhưng không biết chúng có làm cho tâm tính người ta xấu đi không?”
Vị tăng điên nói: “Thượng pháp làm hại đến thiên lý, nhưng có thể cực kỳ giàu có, giàu có hơn cả thiên hạ; trung pháp, mặc dù mất đi lương tâm, những cũng có thể vàng bạc đầy kho, giàu ngang với một đất nước, hạ pháp lại có chút giống kinh doanh, cũng có thể kiếm được nhiều tiền, hưng gia lập nghiệp; tuy rằng có chút mẹo, nhưng cũng có thể lập công cứu người”.
Vương Thành nói: “Thượng pháp làm hại đến thiên lý mà phát tài, thật giống như quỷ dẫn; trung pháp tán tận lương tâm mà phát tài, cũng giống như cướp đoạt, chỉ có hạ pháp dùng mẹo để kinh doanh mà phát tài, còn có thể lập công cứu người, đệ tử nguyện xin học pháp này”.
Vị tăng điên nói: “Vương Thành, ngươi quả là có kiến thức tốt, lại có nhân duyên tốt, ta sẽ truyền hạ pháp cho ngươi. Khi trở về, ngươi hãy lấy 2 đấu đất tường cũ, 20 cân đại hoàng, trộn với nước rồi nặn thành viên, lớn bằng khoảng viên bi, sau đó phơi khô, rồi mang đến huyện Vũ Khang, Hồ Châu. Đến lúc dịch bệnh lây lan, tất cả các loại thuốc khác đều không có hiệu quả, người nhiễm bệnh sẽ rất nhiều. Ngươi hãy dùng viên thuốc này hòa với nước gừng, rồi cho bệnh nhân uống là có thể chữa khỏi. Mỗi người một viên, chắc chắn sẽ khỏi, nhất định không được bán rẻ”.
Vương Thành nói: “Tuy rằng cách làm này thật tốt, nhưng gia đình đệ tử rất nghèo, đường đến huyện Vũ Khang lại xa, không có lộ phí để đi đường. Hơn nữa khi đệ tử đi rồi, trong nhà không còn ai có thể kiếm tiền, mẹ của đệ tử làm sao sống được?”
Vị tăng điên liền trả lời: “Như vậy cũng không sao, ta có 4 xâu tiền (mỗi xâu 4000 xu) để trong miếu thổ địa dưới chân núi. Ta là người xuất gia, cũng không cần dùng tiền, nên tặng lại cho ngươi để thu xếp việc gia đình và có tiền làm lộ phí”.
Vương Thành nói: “Đệ tử không có công lao gì, làm sao có thể nhận được?”
Vị tăng điên nói: “Sau này trả lại cho ta là được rồi, ngươi hãy mau đến lấy đi”.
Vương Thành xuống núi, tìm đến miếu thổ địa, quả nhiên thấy có 4 xâu tiền nằm trên mặt đất. Thế rồi, anh cầm tiền lên núi, lúc này vị tăng điên đã trở về chùa. Trong tâm Vương Thành vẫn cảm thấy nghi hoặc, không biết việc này là thật hay giả? Thế nên, anh lại đến chùa tìm vị tăng điên thêm một lần nữa, nhưng không gặp được. Đột nhiên Vương Thành nghĩ rằng: “Tiền này rơi ở trong miếu, người đi qua đi lại nhiều như vậy, nhưng không ai nhặt được, chẳng lẽ là do Thần tiên làm ra?”.
Vương Thành lập tức trở về nhà, kể lại sự việc với mẹ. Mẹ của anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Đây chính là do Thần tiên nhìn thấy sự trung hiếu của con”.
Vương Thành cũng nghĩ như vậy. Thế rồi anh mua một ít nhang đèn, hai mẹ con làm lễ bái tạ Thần linh, sau đó làm ra viên thuốc như hướng dẫn của vị tăng điên. Vương Thành mua đủ gạo muối cho mẹ, giữ lại 1600 xu tiền làm lộ phí, số tiền còn dư thì để lại cho người nhà dùng.
Vương Thành từ biệt mẹ và em trai, cầm theo số thuốc đã làm đến huyện Vũ Khang, ở trong quán trọ Tam Hợp. Lúc này đúng vào trung tuần tháng 5, trong huyện vẫn chưa xuất hiện dịch bệnh. Đến cuối tháng, tiền của Vương Thành cũng đã dùng hết, anh còn nợ một ít tiền thuê trọ. Vương Thành cảm thấy sốt ruột, cả ngày thở dài.
Bỗng nhiên, anh nghe tin con trai của cửa hàng tiền bên cạnh đột nhiên đau bụng, nôn mửa không ngừng, đã mời mấy vị thầy thuốc đến xem bệnh cũng không có hiệu quả, hai ngày sau thì chết. Đêm đó con dâu của chủ quán trọ cũng đột ngột phát bệnh, triệu chứng giống hệt với con trai của cửa hàng tiền kế bên. Dù đã mới đến nhiều thầy thuốc nhưng cũng không thể chẩn đoán ra bệnh, con dâu của chủ quán trọ đã sắp chết đến nơi.
Thế rồi, Vương Thành nói với họ: “Tôi có mấy viên thuốc, có thể trị được các loại dịch bệnh, ông có thể dùng một viên hòa với nước gừng uống thử xem?”
Chủ quán trả lời: “Bệnh của con dâu tôi đã sắp chết đến nơi, còn có thể dùng cách gì nữa chứ?”
Vương Thành nói: “Không sao cả, ông cứ cầm thuốc đi, tôi cũng không lấy tiền của ông”.
Chủ quán cầm lấy viên thuốc, làm đúng như lời dặn. Không ngờ rằng một người đã cứng miệng, sắp chết đến nơi, đến việc uống thuốc cũng phải cạy miệng để đổ vào. Không lâu sau khi uống thuốc, bụng của người con dâu phát ra tiếng, sau đó cô nói to rằng muốn đi đại tiện. Đại tiện xong, cô liền có thể đứng dậy, qua ngày hôm sau thì hoàn toàn hồi phục.
Bệnh dịch truyền từ người này sang người kia, xảy ra khắp nơi trong thành, nhà nào cũng có người nhiễm bệnh. Các loại thuốc khác đều không có tác dụng, chỉ có uống thuốc của Vương Thành mới có thể khỏi bệnh. Những người ở xung quanh đều đến mua thuốc. Lúc đầu mỗi viên bán 40 văn tiền, sau đó tăng đến 100 văn tiền. Khi đã bán được hai phần ba số thuốc, ông chủ quán trọ nói: “Ngươi lấy tiền đều không phân giàu nghèo. Có lẽ nên tặng thuốc cho người nghèo và tăng giá tiền của người giàu, như vậy vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể làm công đức”.
Vương Thành vui vẻ làm theo. Ông chủ trọ cũng làm người trung gian, xem người mua thuốc giàu hay nghèo để lấy tiền nhiều ít khác nhau. Nhưng có một điều kỳ lạ, trước đó người mua thuốc đa phần là người nghèo, đến lúc này lại có rất nhiều người giàu. Mỗi viên thuốc của Vương Thành bán 8 lạng, 10 lạng rồi 20 lạng, đến cuối tháng thì bán hết, thu được một vạn chín nghìn chín trăm lượng.
Đến lúc này, cha con của cửa hàng tiền bên cạnh lại đột nhiên mắc bệnh. Nghe nói thuốc đã bán hết, chủ cửa hàng tiền tình nguyện bỏ ra một số tiền lớn để mua thuốc. Vương Thành tìm được một viên thuốc trên giường, đang định bán thì chủ quán trọ nói rằng: “Người này dựa vào việc cho vay nặng lại để lập nghiệp. Tài sản đã có hơn 10 vạn, nhưng vẫn là lòng tham không đáy. Trước đó ông ta đã mất một đứa con, nếu nay cả hai cha con đều mắc bệnh, tôi nghĩ rằng không nên bán giá rẻ cho ông ta”.
Khi đó, ông chủ tiệm tiền cũng phải chịu, đành bỏ ra 5000 lạng bạc để mua thuốc. Hai cha con uống thuốc xong, liền khỏi bệnh.
Vương Thành dùng một ngàn lượng bạc để cảm ơn chủ quán trọ, dùng hai ngàn lượng để cứu tế dân nghèo và mang một nghìn lượng về nhà, ký gửi hai vạn lượng còn lại. Vương Thành mua mười đôi gánh, mỗi gánh để 100 lượng, rồi thuê người mang về nhà. Đến nơi, anh mang bạc đến để cảm ơn vị tăng điên nhưng mọi người đều nói ông đã đi từ lâu rồi.
Từ đó về sau, Vương Thành càng thêm hiếu thuận, cho hai người con gái đến hầu hạ mẹ, từ quần áo đến ăn uống, đều chăm lo kỹ càng. Sau đó Vương Thành bắt đầu làm kinh doanh, đến buôn bán ở Vũ thành. Anh lấy số tiền còn lại để mua thêm đất đai, trở thành người giàu nhất một vùng. Hai anh em Vương Thành đều kết hôn với những gia tộc lớn, con cháu hưng thịnh. Mẹ của hai người sống trường thọ, không bệnh tật cho đến khi qua đời.
Bán thuốc chết người bị tống giam chết trong ngục
Còn về Vương Lão Yêu, khi thấy Vương Thành bán thuốc mà phát tài, ông ta tìm đến Vương Thành hỏi chuyện. Vương Thành thật thà kể lại đầu đuôi. Vương Lão Yêu nổi lòng tham cũng học theo, làm ra một số thuốc và đến Vũ Thành bán kiếm tiền.
Nhưng bệnh dịch năm đó tại Vũ Thành so với năm trước hoàn toàn khác nhau. Năm trước là bệnh ở tâm. Nguyên nhân là nhiệt cực sinh hàn, gây bệnh ở tâm, bí bách mà không xuống được, nên mới nôn mửa đau bụng. Đất tường cũ có tác dụng thanh nhiệt, lợi thủy ích tì, đại hoàng có tác dụng hạ hỏa, nên chỉ cần uống một liều là có thể hồi phục. Nhưng bệnh dịch năm nay lại là chứng hàn, dùng thuốc tiêu chảy thì không còn đúng nữa.
Khi đó, Vương Lão Yêu cũng tìm một quán trọ để ngủ lại, giả vờ nhã nhặn lịch sự, giọng nói nhỏ nhẹ, nói rằng: “Thuốc này của tôi có thể trị được các loại dịch bệnh, có tác dụng cải tử hồi sinh, mỗi viên 40 xu tiền”.
Lúc này trong huyện có rất nhiều người chết. Bởi vì năm trước thuốc có công hiệu rất tốt nên khi nghe những lời này, người đến mua rất nhiều, thế nhưng người bệnh uống xong đều chết cả.
Những người mua thuốc vô cùng lo lắng, đến chỗ Vương Lão Yêu đòi lại tiền. Người dân đập viên thuốc ra xem, thấy toàn là bùn, liền bắt Vương Lão Yêu giải lên quan phủ, tố cáo ông ta bán thuốc giả, hại chết hơn 10 người.
Ngay giữa công đường, quan phủ phạt đánh ông ta mấy mươi trượng, sau đó nhốt vào ngục, chờ ngày xử lý. Vương Lão Yêu ở trong ngục, khi đó đã không còn tiền, lại không có người thân, phải chịu đủ loại cực hình, quần áo tả tơi, vô cùng hối hận, khóc thảm thiết trong ngục. Vương Lão Yêu khóc được mấy ngày thì nhiễm bệnh ở trong ngục mà chết. Bởi vì không có người đến nhận, thi thể của ông ta bị quăng vào núi, làm mồi cho dã thú.
Con người ở đời phải luôn giữ gìn sự trung hiếu mới có thể có những ngày tháng bình yên. Bản tính của Vương Thành hiếu thảo, có trung có tín, mới có thể phát tài nhờ bán thuốc; Vương Lão Yêu bất hiếu bất trung, vừa lười biếng vừa háo sắc, cũng vì bán thuốc mà mất mạng. Đều cùng bán thuốc, một người có thể trị bệnh, còn một người lại làm chết người? Nguyên nhân đầu tiên là do chứng bệnh hàn nhiệt không giống nhau và nguyên nhân thứ hai chính là do tâm tính của mỗi người tốt xấu khác nhau. Như vậy, báo ứng của ông trời sẽ khác nhau từng người. “Thiện có thiện báo, áo có ác báo”, quả là không sai chút nào. Thông qua câu chuyện của Vương Thành và Vương Lão Yếu, chúng ta đã thấy rõ điều này
(Tài liệu tham khảo: “Tê Xuân Đài”)
Thái Nguyên – Epoch Times
Đức Nhân biên dịch
NTD Việt Nam