1. Trải nghiệm của tôi trước khi tập Pháp Luân Đại Pháp
Tôi là một học viên Tây phương mới. Tháng 2 năm ngoái (2007) tôi bắt đầu tu Đại Pháp. Một hôm tôi đi ăn tối ở một quán ăn Trung Hoa và chú ý tới người bồi bàn ở quán ăn có hào quang tỏa ra quanh thân thể. Nó rất khác với hào quang mà tôi thường thấy ở người khác. Cô ấy có hào quang màu trắng trong suốt như là nhìn qua lớp kính. Khi cô ấy đến gần tôi, hào quang của cô ấy và của tôi hòa vào nhau và tạo thành một hào quang mới khác hẳn. Hiện tượng hòa hào quang giữa tôi và người khác chưa bao giờ xảy ra với tôi. Cô ấy bắt đầu nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp và đó là lần đầu tiên tôi được giới thiệu về Pháp.
Khi tôi sinh ra, mẹ tôi nói rằng tôi được bao bọc bởi một thứ có vẻ như là chất màu trắng mỏng. Vật chất này mỏng như voan và người ta phải xé rách nó để lấy tôi ra. Bác sĩ nói với mẹ tôi là điều này có vẻ rất là hiếm và không thường thấy ở trẻ em lúc sơ sinh. Khi còn nhỏ, tôi đã chứng nghiệm rất nhiều điều kỳ diệu. Mẹ đưa tôi đến bệnh viện khi tôi còn nhỏ vì bà nghĩ là đầu óc tôi có vấn đề. Tôi có thể nghe thấy những âm thanh và nhìn thấy những thứ mà không một ai khác thấy.
Khi lần đầu tiên gặp bác sĩ ở bệnh viện tôi nói với bà là bà đừng mất thời gian nói chuyện với tôi, và rằng bà cần phải cứu con trai bà đang sống ở nơi rất xa. Bà bác sĩ này đến từ Israel, tôi nắm lấy tay bà và cho bà biết rằng bà cần nhanh chóng gọi điện và cứu người con trai. Lúc đầu, bà không tin tôi nhưng dù sao thì bà cũng rời đi và gọi điện cho cậu con trai. Khi bà gọi điện và đánh thức cậu con trai, anh ta đã kể với bà rằng anh ta ngửi thấy mùi khói trong nhà. Nếu bà không đánh thức anh ta, anh ta đã bị chết vì hỏa hoạn. Sau đó, người bác sĩ quay lại chỗ chúng tôi và nói với mẹ là tôi không bị bệnh và không có vấn đề gì về sức khỏe. Bà bác sĩ òa khóc và nói với tôi rằng tôi là một thiên thần mà Chúa đem đến cho bà. Bà nói với tôi là nhà của bà bị bén lửa và con trai bà vẫn còn sống và thoát khỏi nguy hiểm bởi vì bà đã nghe tôi và gọi điện đánh thức anh ta dậy.
Một bác sĩ khác lại khám cho tôi khi tôi còn nhỏ bởi vì tôi có thể nhìn thấy hào quang ở những người khác. Bác sĩ này bắt đầu điều trị bằng cách chiếu ánh sáng chói lòa vào mắt tôi. Nó sáng đến nỗi mà tôi phải nhắm mắt lại, và ngay cả khi nhắm mắt tôi vẫn thấy được vòng hào quanh ở xung quanh mọi người. Tôi nói với bác sĩ rằng những thứ ánh sáng của ông ấy chỉ làm tôi cảm thấy khó chịu nhưng vẫn không khiến tôi mất đi khả năng này. Tôi nói với ông ấy là khi nào hết giờ, ông ấy cần phải cực kỳ cẩn thận khi về nhà, nếu không ông ấy sẽ bị tai nạn. Người bác sĩ này cười nhạo và không tin tôi. Ông ấy đã suýt chết trong một vụ tai nạn với một chiếc xe phóng nhanh trên đường về nhà. Khi tôi đến điều trị lần kế tiếp, thay vì tiếp tục việc điều trị ông ấy nói rằng mọi thứ ở tôi đều bình thường và tôi không cần phải điều trị thêm gì nữa. Ông nói ông ước là đã tin lời tôi khi tôi nói với ông về vụ tai nạn mà ông sẽ gặp. Ông nói với tôi “Nếu bác nghe lời cháu, số của bác đã khác vào đêm đó khi trên đường về nhà”
Lúc được điều trị bởi những bác sĩ này, tôi khoảng 8 tuổi. Bệnh viện nơi tôi đến khám đều có lưu lại tất cả những lần khám bệnh của tôi.
Tôi cũng nhận thấy rằng khi còn là một đứa trẻ đang lớn, tôi không thể bắt tay với người khác. Khi bắt tay họ, tôi có thể thấy bất kỳ việc xấu nào họ đã làm hay chuẩn bị làm như thế là tâm trí đang xem một bộ phim.
Lớn lên tôi mơ thấy mình bị một con hổ cái tấn công và cái hàm của nó nuốt trọn mặt tôi và răng nó cắn vào da mặt tôi. Tôi cảm thấy máu từ xung quanh mặt chảy ròng ròng xuống cổ và đúng vào lúc mà con hổ đang chuẩn bị ngoạm lấy đầu tôi, nó gục xuống và chết trước mặt tôi. Mặt tôi không bị thương tích gì và cũng không bị chảy máu.
Tôi lớn lên gần vùng biển nhiệt đới. Một hôm, cả bọn trẻ đang chơi ngoài biển như thường lệ và chúng tôi ngây thơ không lo lắng là có thể có bất kỳ điều gì nguy hiểm ớ sân chơi dưới nước đó. Lúc đó tôi 7 tuổi và khi đang chơi đùa, tôi nhận thấy 1 cô bé 2 tuổi đang nhìn chằm chằm xuống biển mà không chơi với bọn còn lại. Tôi tò mò và muốn biết cô bé đang nhìn gì. Vào lúc đó, tôi nhìn thấy cách cô bé khoảng 10 feet có 1 con sứa biển to đang từ từ tiến về phía cô.Tôi chạy về phía cô bé và bế cô bé lên. Con sứa biến đã rất gần chúng tôi và đối với tôi trong nó to hơn quả bóng nước. Tôi đưa cô bé an toàn lên bờ. Tôi nhặt lấy một cái que ở dưới đất và quay trở lại chỗ con sứa vẫn đang tiếp tục hướng về phía chúng tôi. Trong bụng con sứa, tôi có thể thấy nhiều con cá đã bị nó bắt. Tôi tiếp tục giết nó bằng cách lấy que chọc vào nó. Sau rất nhiều lần chọc và giải thoát những con cá bên trong, tôi kéo con sứa lên bờ đào hố trên cát và chôn nó xuống.
Một lần khác, lúc còn là một đứa trẻ lớn lên trong vùng nhiệt đới khi tôi đang chơi với tụi trẻ con trong làng, Chúng tôi đang chơi ở phía trước ngôi nhà nằm sát biển và xung quanh có 1 vũng tàu. Ở hai bên của vũng tàu có những cái lốp cũ được dùng để ngăn tàu đâm vào vũng. Trên tầng hai của ngôi nhà có một mái hiên với một chiếc ghế đá ở bên phải. Ngôi nhà đã bỏ hoang trong nhiều năm, cửa số và cửa ra vào đã bị bịt kín. Khi chúng tôi đang ở dưới biển, tất cả chúng tôi đều cảm thấy đột nhiên biển trở nên sâu hơn và dưới chân biển có cảm giác lầy lội chứ không có cảm giác có cát. Cả bọn chúng tôi cùng ngước nhìn lên một lúc vì chúng tôi nghe thấy tiếng đung đưa rồi sập mạnh từ cánh cửa ghép dẫn đến hiên. Từ lối ra vào, tôi nhìn thấy một người đàn bà đi ra đầu mái hiên và nhìn chằm chằm xuống chúng tôi. Tất cả bọn trẻ đều hoảng sợ và bắt đầu chèo ra vũng tầu bằng cách bám vào các bánh xe cũ treo ở hai bên. Chúng tôi cùng thắc mắc làm sao lại có thể có người ở trong ngôi nhà vì chúng tôi biết cửa sổ và cửa chính của nó đều đã bị bịt kín. Tôi không thấy sợ và vẫn tiếp tục nhìn người đàn bà đó. Bà ấy trắng bệch với mái tóc màu xám bạc. Bà ấy mặc váy ngủ dài màu trắng. Lúc cả bọn đã gần lên bờ, tôi thấy bà ấy nhìn về phía chân trời. Bà ấy quay cái ghế đu lại và ngồi xuống và đu qua đu lại. Khi đứa trẻ cuối cùng lên đến bờ, tôi đi theo bọn chúng và cũng lên bờ. Khi vừa lên bờ, tôi quay lại và đột nhiên thấy một con cá mập lớn đang bơi như tên bắn đằng sau tôi băng qua làn nước. Tôi thấy hàm nó mở ra và những cái răng như muốn truy tìm tôi. Nếu người đàn bà kia không xuất hiện theo cách đó, chúng tôi đã vẫn ở dưới nước và đã trở thành mồi cho cá mập rồi. Tôi cảm thấy rằng cho dù bà ấy là ai thì hôm đó bà ấy cũng đã cứu mạng chúng tôi. Tôi kể câu chuyện cho mẹ và bà và được biết rằng người đàn bà đó đã chết nhiều năm trước đây và các con của bà đã bị chết ở ngoài biển.
Một hôm, những người chủ mới mua lại ngôi nhà này và rất nhiều dân làng tình nguyện giúp sửa chữa. Tôi cũng tham gia giúp đỡ với một cái chổi sơn và tôi đứng ở chỗ cánh cửa ra vào hai lớp mà bà lão đó đã mở ra. Người chủ nhà mở cửa và tôi ngưng tay và đứng nhìn. Tôi nhớ người đó đã đứng ngoài kia nhìn về phía chân trời và sau đó ngồi lên chiếc ghế đu, vì vậy tôi tò mò muốn tận mắt nhìn chỗ đó từ trên này. Khi tôi bước về phía mái hiên, có ai đó nắm lấy cổ áo và kéo tôi lại. Đó là người chủ mới của ngôi nhà. Ông ta hỏi tôi đang định làm gì. Tôi kể với ông ấy về ngườid đàn bà đó và nói tôi muốn xem cái mái hiên. Ông ấy không tin câu chuyện tôi kể và nói là nó vô lý. Ông ấy nói “Không ai có thể đứng ở ngoài hiên hay ngồi trên cái ghế đu được vì gỗ đã bị mục nát hết cả”. Ông ấy lấy một trong các que để sơn và chọc xuống sàn hiên và cái ghế đu và chúng đều rời ra và vỡ thành từng mảnh. Cho dù tình trạng của cái hiên và cái ghế đu có thế nào đi nữa, tất cả chúng tôi đã thực sự thấy bà lão đó trên mái hiên và bà cũng đu trên chiếc ghế vào ngày hôm đó.
Một hôm, tôi đi bơi cùng với người bạn và chúng tôi quyết định bơi dưới một chiếc thuyền. Chúng tôi muốn bơi xuống đáy thuyền và ngoi lên ở phía bên kia. Khi chúng tôi lặn xuống dưới gầm thuyền, chúng tôi bị mất phương hướng và đã bơi dọc thuyền thay vì bơi sang phía bên kia. Đáy thuyền phẳng nên đối với chúng tôi chỗ nào cũng như nhau. Chúng tôi bị hết hơi và không biết bơi theo lối nào. Tôi nhả một chút hơi ra khỏi miệng và nhìn theo hướng bong bóng trôi. Tôi lấy tay tóm lấy bạn tôi vào kéo cậu ta về phía tôi khi tôi bơi theo bong bóng để lên trên mặt nước. Tôi cảm thấy phổi mình bỏng rát khi tôi bơi lên mặt nước. Tôi muốn đẩy hết không khí ra khỏi phổi và hít khí mới, nhưng tôi tự nghĩ làm sao tôi có thể làm vậy được nếu tôi vẫn đang ở dưới nước. Khi tôi gần lên đến mặt nước, tôi thấy bạn tôi đã để hơi thoát ra và tôi cũng không còn nín thở được nữa nên tôi cũng để nó thoát ra. Khi tôi lao lên mặt nước, tôi thở hổn hển để hít không khí và bạn tôi cũng vậy nhưng bị sặc vì cậu ta đã nuốt vài ngụm nước biển. Ngày hôm đó, tôi không biết tại sao lại quyết định bơi theo bong bóng nhưng tôi biết nếu tôi không làm vậy và kéo bạn tôi theo, có thể cả hai chúng tôi đã chết đuối vào hôm đó.
Tôi nhớ là không hề lo lắng hay hoảng sợ gì ngay cả khi lúc đó tôi mới 7 tuổi. Bà ngoại và bà nội tôi mỗi người đối xử với tôi theo một cách. Một người rất xấu tính và một người thì không. Một cách vô thức người xấu tính đã giúp tôi tiêu trừ rất nhiều nghiệp khi tôi lớn lên. Tôi hiểu ra điều này sau này khi đã học Pháp Luân Đại Pháp. Bà đánh tôi và ngược đãi tôi dưới rất nhiều hình thức. Dưới trời nắng bà phạt tôi bắt quỳ lên một mẩu nhôm mà bà đã đặt trên sàn và rắc gạo khô lên trên chỉ vì tôi không ăn đồ ăn của bà. Hình thức trừng phạt này mỗi lần có thể kéo dài hàng giờ, và bà đánh tôi với thứ mà bây giờ tôi gọi là roi. Đó là một cành cây dài mà bà tước hết lá đi và biến nó thành cái roi. Cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn còn nhớ tiếng roi vút và cái đau khi bị quất lằn chân. Thỉnh thoảng những lằn roi này xé toạc cả da khiến bị ứa máu. Khi tôi đói, tôi uống sữa dê vắt trực tiếp từ lũ dê nuôi trong sân. Lúc đó tôi khoảng 6 tuổi. Một hôm, tôi nói với bà tôi rằng bà cần phải đi bác sĩ khám xem cái thứ tôi nhìn thấy trong bụng bà là gì. Tôi nói điều đó chỉ vì muốn cứu bà và tất cả những gì bà làm là đánh tôi và nói rằng tôi cầu cho bà chết. Bà từ chối không chịu khám chữa và khoảng 6 tháng sau bà chết vì nó. Còn người bà kia không bao giờ ngược đãi hay đánh đập tôi. Một hôm tôi nhìn thấy thứ gì đó bên trong lưng bà. Tôi nói với bà điều đó và nói rằng bà nên đi bác sĩ kiểm tra. Tôi không biết là nó lành hay xấu, chỉ biết rằng nó không bình thường và những người khác không có nó ở trên lưng. Bà nghe tôi và đã đi bác sĩ và đã kịp thời cắt bỏ khối u ung thư to bằng quả nho ở ngày cạnh thận. Việc điều trị kịp thời đã không gây biến chứng gì. Sau đó, phần đời còn lại bà sống khỏe mạnh và qua đời khi về già.
Gia đình tôi tò mò về hiện tượng chiếm hồn và họ đưa tôi đến gặp một người đàn ông có thể đoán tương lai và quá khứ của mọi người và có thể để cho linh hồn những người họ hàng của những người ở đó nhập vào. Khi đó, những người này có thể nói chuyện với những người thân đã mất. Khi chúng tôi bước vào nhà, người đàn ông bảo tôi ngồi phía bên phải ông ta vì ông nói rằng tôi có vài năng lượng hay sức mạnh đặc biệt nào đó. Ông ta yêu cầu là cho dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng không được rời khỏi ghế ngồi bên phải ông ta. Khi buổi lễ bắt đầu, một loại thú vật nào đó nhập vào ông ta và ông ta không thể nói được. Nhiều người hoảng sợ và một người đàn ông bắt đầu đứng dậy và chạy ra khỏi nhà vì ông ta quá sợ. Tôi biết rằng tôi không nên đứng lên nhưng tôi cũng biết rằng tôi phải làm gì đó cho người đàn ông mà đang chuẩn bị chạy khỏi cửa. Tôi bảo mọi người ngăn không để ông ta chạy đi và nói rằng ông ấy đang gặp nguy hiểm lớn. Người đàn ông bị nhập đang ở trong tình trạng đờ đẫn và không thể nói gì và mọi người không tin tôi. Giá mà người đàn ông này có thể nói được gì đó, mọi người hẳn đã tin lời ông ấy và kịp ngăn không cho người kia ra khỏi cửa. Khi người ta hỏi tôi tôi thấy gì, tất cả những gì tôi có thể nói với họ là tôi thấy rất nhiều máu và mạng sống của ông nay sẽ nguy hiểm nếu ông ấy chạy đi. Không ai tin tôi, và sau đó người đàn ông này bị giết. Ông ấy bị cướp và bị đâm nhiều nhát ở ngay gần cầu thang dẫn đến ngôi nhà này.
Khi tôi lên 7 và sống trong làng, chúng tôi đến thăm nhà một gia đình. Khi chúng tôi ở đó, một người đàn ông bị nhập. Nhiều thành viên trong gia đình hoảng sợ và không biết phải làm gì. Họ mời cha xứ đến nhưng ông ấy cũng vẫn không thể giúp gì. Người đàn ông bị nhập tiếp tục tự đánh mình và ngươi ta phải giữ ông ấy lại. Tôi đi về phía ông ta và đối đầu mình với đầu ông ấy và bật ra sau tường khi con thú đang cố gắng khống chế người đàn ông này bay ra khỏi ông ta. Sau đó, tin này lan ra, và mỗi khi có ai đó bị nhập hồn, người ta lại đến gõ cửa nhà tôi xin được giúp đỡ. Họ thậm chí còn đưa tiền ra để mẹ tôi cho tôi đi và giúp họ. Tôi từ chối không nhận tiền và nói với mẹ không bao giờ nhận tiền của những người đến xin giúp đỡ cho dù ngay cả khi chúng tôi rất nghèo và có lúc không đủ tiền để mua nổi một đôi giầy cho tôi. Ở làng tôi, hầu hết bọn trẻ con đều có xe đạp nhưng chúng tôi không đủ tiền để mua lấy một cái. Một hôm, một người đàn ông mà tôi đã giúp nhiều tháng trước đi đến chỗ tôi với một chiếc xe đạp rất đẹp và hỏi tôi có muốn mua nó không. Sau đó, tôi biết được rằng ông ấy thực sự muốn cho tôi cái xe đạp đó nhưng ông ấy biết rằng nếu ông ấy đề nghị cho tôi, tôi sẽ từ chối. Tôi nói với ông là tôi không đủ tiền mua một cái xe đẹp đến thế. Tôi nghĩ một cái xe như thế này hẳn phải rất đắt và rằng không có cách nào mà chúng tôi có tiền để mua một thứ như vậy cả. Ông ấy nói rằng ông ấy bán nó với giá rất rẻ là 10 đô la. Tôi không tin được mức giá đó và tôi chạy đến chỗ mẹ rất hớn hở và hỏi mẹ xem chúng tôi có đủ tiền mua chiếc xe đó với chỉ 10 đô la không. Mẹ không đủ tiền để mua một chiếc xe đạp ở mức giá thông thường, nhưng mẹ đã mua chiếc xe đó với 10 đô la biết rằng có lẽ mẹ sẽ không bao giờ được mức giá hời như vậy một lần nữa. Đó là chiếc xe đạp đầu tiên mà tôi có.
Khi tôi 15 tuổi, tôi vẫn nhớ cảnh đạp chiếc xe đạp rất đắt tiền trên lề đường, chiếc xe mà tôi đã mua bằng tiền kiếm được từ công việc làm thêm ở một quán ăn. Khi đang đạp xe về nhà, một chiếc xe lao ra khỏi đường dành cho ô tô và đâm vào tôi từ phía bên cạnh. Tôi bắn ra và rơi trúng vào một cái cọc điện gỗ và gáy bị đập rất mạnh. Chiếc xe đâm tôi mạnh đến nỗi mà cái khung xe bằng kim loại bị cong. Chân tôi bị vướng vào giữa cái khung xe và cái ô tô không hề bị thương, và đầu của tôi vẫn ổn mặc dù tôi bị đập rất mạnh vào cái cọc. Người lái xe xuống xe và cố gắng giúp đỡ tôi. Ông ấy xin đưa tôi đến bệnh viện nhưng tôi nói với ông là tôi ổn và bỏ đi. Tôi cũng không hề nghĩ đến việc bảo ông phải đền cho những thiệt hại ông gây ra cho cái xe đạp, nói gì đến việc giả vờ đau để bắt ông ấy phải đền tiền.
Khi tôi 13 tuổi và đang ở với cô tôi, tôi lấy một tờ giấy mà cô vẫn dùng chơi xổ số với hy vọng kiếm được tiền. Tôi bắt đầu chọn lấy các con số và bôi đen những chỗ cần phải bôi. Tôi làm điều đó không cố ý, nhưng chỉ với cảm giác là tôi cần phải làm thế. Chỉ sau khi làm xong, tôi mới nhận ra rằng đó là để cho cô tôi. Tôi lấy tấm vé mang đến chỗ cô và đưa cho cô. Tôi nói với cô đây là những số trúng giải và rằng tấm vé vẫn còn ở trên bàn. Cô cầm lấy tấm vé trong tay tôi và đặt nó sang một bên. Khi người ta công bố giải trên T.V, cô ấy cầm tấm vé lên để xem điều gì đã xảy ra nếu cô ấy đặt số mà tôi đưa cho cô. Cô tôi bắt đầu khóc và hỏi tôi có thể cho lại cô ấy những con số trong lần chơi tới không bởi vì tất cả các con số đều chính xác như là những gì tôi viết và lẽ ra cô ấy đã trúng hàng triệu đôla nếu cô ấy chơi tấm vé đó. Tôi không bao giờ làm lại như thế cho cô ấy hay bất cứ ai.
Khi tôi đã trưởng thành, là một người trẻ tuổi, tôi đi công tác ở nước ngoài. Ở trong phòng khách sạn, tôi ngủ say và bị đánh thức bởi một cơn gió lạnh gai người mà tôi cảm nhận là thoát ra từ phía bên phải. Tôi quay sang phải và thấy một hình người nam mặc toàn màu đen và mặt ông ta được giấu dưới cái mũ trùm đầu. Ông ấy ngồi ở cái ghế bên phải tôi như thể đang đợi tôi thức giấc. Ở trên tường có 1 cái lỗ to và gió lạnh gai người từ trên đó thoát ra. Tôi đứng thẳng ngay dậy và nhìn ra cửa để xem nó có khóa không. Nó vẫn như lúc trước và tôi không hiểu người này làm cách nào vào được bên trong. Nhân vật trong bộ đồ tối màu đó đứng lên và chỉ vào cái lỗ trên tường và tôi thấy rất nhiều của cải, châu báu, phụ nữ và thành phố lớn với rất nhiều người. Người đó dâng tất cả những thứ mà tôi thấy trước mắt cho tôi. Ông ấy nói tôi có thể có tất cả những thứ của cải, châu báu, đàn bà này nếu tôi làm một điều là cúi xuống và tôn ông ấy làm thầy. Tôi nhắm mắt lại, giơ cả hai tay lên che mặt và lấy hết sức hét lên KHÔNG! Cùng lúc đó, tôi bỏ tay xuống, mở mắt ra và đối diện với ông ấy. Ông ta đã đi và cái lỗ trên tường không còn nữa. Mọi thứ lại im ắng trở lại và tôi không còn cảm thấy gió lạnh buốt trong phòng nữa.
Khi tôi còn nhỏ, tôi nghe thấy một giọng nói nói với tôi tên “Jade – Ngọc Bích” và rằng đó chính là người phụ nữ của cuộc đời tôi. Tôi lớn lên luôn hy vọng rằng người phụ nữ này bước vào cuộc đời tôi. Theo tôi biết tôi chưa bao giờ gặp ai có tên như vậy. Sau này tôi gặp vợ chưa cưới chính người đã giới thiệu tôi với Đại Pháp. Sau đó, tôi khám phá ra rằng tên cô ấy dịch từ tiếng Trung Quốc sang tiếng Anh là Ngọc Bích. Tôi cảm giác vô cùng hạnh phúc và vui sướng vì đã đồng thời tìm được ý trung nhân và đắc được Pháp. Tôi biết rằng trước khi đến thế giới này tôi đã chọn cha mẹ và nơi mà tôi sinh ra. Tôi biết rằng trước khi tôi sinh ra tôi đã chọn nhiều khảo nghiệm mà tôi sẽ trải qua, và tôi đã chọn tu Pháp Luân Đại Pháp. Jade là người mà tôi đã chờ đợi cả cuộc đời mình và tôi đến thế giới này là vì Đại Pháp.
2. Sau khi tôi đắc Pháp, tôi thật may mắn vì được Sư phụ che chở
Vài tuần sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tình trạng cao huyết áp của tôi đã trở lại bình thường. Tôi không còn cần phải theo dõi huyết áp của mình hay uống thuốc trị cao huyết áp. Một vài tháng sau khi tôi học Pháp, tôi bị tai nạn giao thông khiến xe ô tô bị vỡ tan tành. Đúng vào lúc trước khi bị đâm, tôi nhìn thấy chiếc xe của tôi được che phủ hoàn toàn bởi một ánh sáng vàng. Sau khi bị đâm, tôi ra khỏi xe và chạy đến kiểm tra xem mọi người ở trong hai chiếc xe kia mà cũng bị tai nạn có sao không. Cả họ cũng không bị thương và tôi cũng thấy ổn. Chỗ làm yêu cầu tôi đi kiểm tra sức khỏe, nên tôi tự mình đi kiểm tra và bác sĩ đề nghị mổ và cho thuốc giảm đau. Phim chụp CT lưng của tôi cho thấy tất cả 5 xương sườn dưới của tôi đều bị vỡ và ép vào các dây thần kinh xung quanh. Tôi từ chối phẫu thuật và cho đến tận hôm nay tôi chưa uống bất kỳ loại thuốc giảm đau nào. Khi đến khám bác sĩ lần 2, bác sĩ vẫn tiếp tục yêu cầu điều trị như vậy, và tôi lại từ chối và nói với ông ấy rằng tôi không bị đau. Ông ấy không hiểu làm sao mà một người có thể đứng đó và không gào lên vì đau với những gì ông ấy nhìn thấy trong phim chụp, và tôi nói với ông ấy rằng với Đại Pháp tôi đã trở nên đỡ hơn. Tôi hy vọng rằng tất cả những ai đọc bài này đều biết Pháp Luân Đại Pháp tốt thế nào và mang lại lợi ích gì cho họ.
Hơn hai tháng sau khi tôi học Đại Pháp, tôi ngồi phát chính niệm ở trong phòng, và khi phát chính niệm xong, tôi nhận ra rằng không chỉ có mình tôi ở trong phòng. Tôi nhìn thấy Sư phụ Lý đứng gần cửa sổ phòng ngủ của tôi. Sư phụ mặc tấm áo cà sa màu vàng trông rất trẻ và mảnh khảnh. Tóc Người xoăn và có màu xanh. Lúc đầu tôi không thực sự nhận ra cho đến khi Người tự giới thiệu tên mình. Khi tôi biết đó là Sư phụ Lý, tôi quỳ trước Người. Người nói chuyện với tôi thực tế chỉ trong 4 phút mà tôi cảm giác như trong hàng tiếng đồng hồ. Khi Sư phụ nói tôi nghe thấy giọng của Người nhưng môi Người không chuyển động theo cách mà người ta thường nói với nhau. Trong lúc đó, Người giảng cho tôi rất nhiều điều. Điều chủ yếu là làm thế nào để là một học viên khiêm tốn. Người dặn tôi hãy giúp đỡ và phục vụ mọi người và không có truy cầu danh lợi hay mong muốn mọi người sẽ nghe theo mình. Lúc bấy giờ tôi vẫn còn độc thân và Người nói với tôi như thể tôi đã kết hôn và có con với người vợ mà Người nói đến. Người cũng cảnh báo cho tôi rằng tôi sẽ gặp nguy hiểm lớn ở nơi làm và dặn tôi phải cẩn thận lo cho bản thân. Người nói tôi phải biết làm gì khi thời điểm đó tới. Tôi tin vào tất cả những gì người nói với tôi. Tôi cảm thấy bình an và được che chở khi đứng trước Sư phụ Lý. Sau đó Người đỡ tôi dậy. Người không muốn tôi phải quỳ gối trước Người thêm nữa. Tôi đã kể một vài điều với người đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi vì Sư phụ dặn tôi hãy tin ở cô ấy. Cô ấy nói với tôi “Nếu anh gặp bất cứ nguy hiểm gì, hãy hợp thập và gọi tên Sư phụ Lý 3 lần và Người sẽ đến và cứu mạng anh nếu anh thực sự tin tưởng và có tín tâm” Một hôm trong một tình huống nguy cấp ở chỗ làm, tôi nhớ lời Sư Phụ Lý dặn và cảm thấy tôi cần phải mặc áo giáp. Các đồng nghiệp nói với tôi là tôi không cần phải mặc áo giáp bởi vì tôi được đảm bảo an toàn, nhưng tôi miễn cưỡng nghe họ và vẫn mặc áo giáp cho an toàn. Vào giây phút then chốt nhất, tôi bị bắn một phát vào ngực và bị văng ra sau 5 m, và khi tôi nằm trên sàn, kẻ giết người tiến đến chỗ tôi và bắn vào ngực tôi thêm một phát. Loại đạn sử dụng có thể xuyên qua 40 lớp áo giáp Kevlar, và viên đạn phát nổ sau khi nó đã xuyên vào người. Khi tôi đang nằm trên sàn sau phát súng thứ 2, tôi gọi tên Sư phụ Lý 2 lần. Kẻ giết người lúc đó đang đứng phía trên và chĩa súng vào đầu tôi. Tôi nhìn vào nòng súng và cùng lúc ấy, gọi tên Sư phụ Lý lần thứ ba. Khi tên giết người bóp cò, súng không nổ mà chỉ kêu click. Vào lúc đó, tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ Lý trên trần nhà! Người cũng mặc tấm áo cà sa màu vàng giống hôm Người xuất hiện ở trước tôi lần đầu. Người đang nhìn xuống và mỉm cười với tôi. Giống như lần trước, tôi không thấy môi người chuyển động nhưng tôi nghe thấy Người nói “Con trai, ta tự hào vì con.”Sau đó, Người tan biến vào trong những thứ như những cánh hoa li ti tản về nhiều hướng. Sau đó, tôi ngất đi. Tôi được cấp cứu và đưa gấp đến bệnh viện. Ở bệnh viện, các bác sĩ đã rất vất vả để cứu sống tôi. Họ chụp rất nhiều ảnh CT và X-quang vùng ngực của tôi và thấy rằng ở ngực tôi chỗ vùng xung quanh tim có rất nhiều mảnh xương gãy và vài động mạch bị tắc nghẽn và xuất huyết trong. Vết thương lớn đến nỗi mà ngực tôi trông lõm xuống và nó kêu răng rắc khi bác sĩ vật lý trị liệu chạm vào. Vùng da xung quanh ngực xanh xám lại. Bác sĩ nói phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất và báo cho người nhà tình trạng của tôi. Một đồng nghiệp đã ở suốt bên cạnh tôi và khi nghe thấy tin này, anh ấy nắm lấy tay tôi mà khóc. Tôi cảm thấy nước mắt anh ấy chảy xuống mặt tôi. Tôi bảo anh ấy đừng lo và tôi vẫn ổn. Tôi nhờ anh dựng tôi ngồi lên vì tôi quá yếu để tự ngồi dậy và ngồi thế song bàn. Tôi cố tập trung phát chính niệm hết mức có thể. Cánh tay còn rất yếu và nó cứ rơi xuống khi tôi cố đưa nó lên. Tôi bị mê đi và không nhớ chính xác bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Cánh tay của tôi lại rơi xuống nhưng tôi kiên quyết dựng nó lên hết mức có thể. Bác sĩ bước vào phòng và thấy tôi đang ngồi dậy. Ông không thể tin là tôi vẫn còn chưa chết. Ông hỏi tôi cảm thấy thế nào và tôi nói rằng tôi ổn. Tôi nói với ông Pháp vĩ đại thể nào và tôi không gặp bất cứ vấn đề gì và thấy ổn. Chỉ là máy móc của ông ấy đã gặp vấn đề và nó không chính xác. Các bác sĩ quyết định chạy lại các xét nghiệm lần nữa bởi vì có vẻ như là tình trạng của tôi tốt hơn nhiều so với những gì họ kỳ vọng. Khi họ bắt đầu làm xét nghiệm, các thiết bị có vẻ như bị hỏng và không chạy được tốt. Các bác sĩ nói rằng thiết bị có vẻ như bị can nhiễu nào đó và họ gặp khó khăn để có những chỉnh sửa cần thiết. Giữa lúc đó, tôi cảm thấy có rất nhiều thay đổi bên trong ngực tôi và tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng Sư phụ Lý đang chữa lành vết thương của tôi và năng lượng mạnh đến nỗi mà thiết bị y tế không thể hoạt động chính xác được. Bác sĩ xem lại tập kết quả xét nghiệm lần hai và không thể tin vào mắt mình. Các ảnh chụp X-quang và CT cho thấy không hề có xương gãy hay xuất huyết trong. Họ nhìn vào ngực tôi và thấy ngực tôi không còn lõm nữa và không hề có cảm giác giòn mỗi khi chạm vào mà chắc khỏe. Lớp da chỉ hơi nhợt nhạt một chút còn cơ và xương thì vẫn cứng chắc dưới lớp da. Bác sĩ này nhìn bác sĩ kia và nói “Anh ta là một thiên thần. Mọi vết thương của anh ta đều đã biến mất. Một điều kỳ diệu như thế hẳn chỉ có thể xảy đến với một thiên thần mà thôi”
Ông chủ đang chuẩn bị gọi cho gia đình tôi để cho họ biết về khả năng là tôi đã chết khi đang công tác khi ông nhận được một cuộc gọi khác cho biết là kết quả kiểm tra mới nhất cho thấy không có tình trạng xương gãy và xuất huyết trong nào và tính mạng của tôi không còn bị nguy hiểm. Cái áo giáp của tôi lẽ ra đã không ngăn được viên đạn. Chiếc áo được đem đi kiểm tra, người ta thấy rằng vùng đã ngăn viên đạn không được làm bằng chất liệu tương tự. Vùng này khác với các vùng còn lại. Người ta lại thử nghiệm cái áo một lần nữa. Nó được bắn một lần nữa vào một vị trí khác với cùng loại đạn mà trước đây đã không xuyên qua được cái áo. Lần này viên đạn chọc xuyên thủng từ trước ra sau. Chiếc áo được gửi lại cho nhà sản xuất và người ta yêu cầu họ gửi thêm nhiều áo làm bằng cùng một chất liệu đã cản được viên đạn. Người sản xuất áo giáp nói rằng đó là áo của họ nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy hay sản xuất ra bất cứ loại vật liệu nào có thể cản được đạn. Họ không thể giải thích được tại sao vật liệu này lại khác và không thể nào tái chế được loại vật liệu này. Họ còn không thể cắt được mẫu của vật liệu vì nó quá cứng.
Ông chủ của tôi hỏi tôi liệu tôi có làm gì khiến cho cái áo giáp chắc hơn không. Tôi nói với ông ta là tôi không làm gì với cái giáp đó. Tôi nói với ông rằng tôi chỉ có thể cảm ơn cứu mạng của Sư Phụ Lý vì Người đã đổi vật liệu để cản viên đạn xuyên vào người tôi. Từ đó, ông chủ và một đồng nghiệp khác trở thành học viên Đại Pháp. Họ đều có những trải nghiệm mạnh mẽ về việc Đại Pháp đã cứu mạng họ và có tín tâm vững vàng vào Sư phụ và vào Pháp. Người đồng nghiệp mà đã ở bên cạnh tôi và chăm sóc tôi giờ đang đọc sách Pháp và rất thích các bài tập. Tôi nghĩ anh ấy rồi cũng sẽ sớm trở thành học viên. Kể từ lần đó, tôi cảm thấy ngực tôi rất vững chắc như thể nó không còn có cấu trúc xương và cơ như trước mà đã trở thành một loại vật liệu chắc khỏe hơn.
Một lần, một đống gỗ bị đổ sập và rơi ầm xuống. Tôi bị kẹt trong đống gỗ gãy vụn đó và tay phải và một phần cơ thể của tôi bị mắc chặt vào đó. Miếng gỗ xung quanh cánh tay phải của tôi bị gẫy ra làm vài mảnh. Sau khi người ta nhấc cả chồng gỗ lên và lôi tôi ra, một người sếp khác muốn đưa tôi đi bệnh viện bởi vì ông ấy nghĩ rằng nếu gỗ mà còn gẫy thì tay tôi cũng phải gẫy. Ông ấy chụp ảnh chồng gỗ và ảnh cánh tay tôi để lưu tư liệu về vụ tai nạn. Tôi nói với ông ấy là tôi ổn và không cần phải điều trị y tế. Sách Chuyển Pháp Luân trang 155 đã dạy chúng ta rằng : “Chúng tôi nói rằng tốt xấu xuất tự một niệm. Sự khác biệt của một niệm ấy sẽ dẫn đến hậu quả khác nhau”. Như tất cả chúng ta đều hiểu, Pháp chính là Quy luật, đó là lý do vì sau tôi vẫn ổn và không bị thương. Người sếp đó giờ cũng đã biết Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào.
Tôi cảm thấy cực kỳ biết ơn Sư phụ Lý đã từ bi cứu mạng tôi, cải biến bản thể và tinh thần cho tôi. Tôi rất may mắn khi năm nay có cơ hội được nhìn thấy Sư phụ Lý và nghe đích thân Người giảng lần đầu tiên tại Pháp hội ở New York. Tôi vô cùng biết ơn được hân hạnh nghe tất cả lời giảng của Người về những chủ đề khác nhau. Khi ngồi trong pháp hội, tôi quan sát tất cả hào quang mà mọi người ở đó phát ra. Bất chợt, khi Sư phụ Lý bước vào hội trường để giảng Pháp, tất cả những gì tôi nhìn thấy là hào quang của Người bao phủ mọi người có mặt ở đó. Hào quang của Người chói lòa và tôi không còn nhìn thấy hào quang của những người có mặt ở đó. Tôi muốn để tất cả những ai đọc bài này biết được Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại như thế nào và thật may mắn biết bao khi Sư phụ đã mang Pháp đến cho tất cả chúng ta. Tôi hy vọng tất cả những ai hiểu và đã lắng nghe lời Sư phụ Lý giảng sẽ tiếp tục làm theo lời Người, và mãi tin vào Sư phụ. Tôi muốn nói lời “Tạ ơn” với Sư phụ Lý. Con sẽ là một học viên tốt và duy hộ Pháp với cả cuộc đời của mình.
Tác giả: Một học viên Đại Pháp / Chánh Kiến