Phong trào tự phát nhằm vạch trần nạn du lịch ghép tạng và cuộc đàn áp tín ngưỡng khủng khiếp ở Trung Quốc, do những con người bình dị thực hiện kiên trì trên khắp thế giới suốt 16 năm qua, đã đang thức tỉnh người dân về tội ác chưa từng có này.
Hàng năm có hàng ngàn học viên Pháp Luân Công, những người hàng ngày sống và thực hành theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, từ khắp nơi trên thế giới tham gia các cuộc diễu hành trong vài ngày tại các thành phố lớn của Mỹ; họ mặc áo phông mầu vàng in dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”. Vào những ngày này, họ tổ chức các cuộc thỉnh nguyện và diễu hành, với sự tham dự của các chính trị gia, và phát tờ rơi nhằm nâng cao nhận thức và ý thức của cộng đồng. Những nỗ lực này đã bắt đầu kể từ khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tiến hành đàn áp 100 triệu học viên Pháp Luân Công vào ngày 20/7/1999.
Cách đây không lâu, những phản ứng đối với cuộc đàn áp này đều có nguy cơ dẫn tới lệnh trừng phạt thương mại, hay phản ứng mạnh mẽ trong uỷ ban Liên Hợp Quốc về nhân quyền, sự ủng hộ của Capitol Hill (Quốc hội Mỹ) và giới truyền thông dòng chính. Tình thế này đảm bảo xảy ra như vậy. Nhưng nhiều quốc gia nhận thấy lợi ích kinh tế to lớn với Trung Quốc, việc phản ứng cuộc đàn áp có thể khiến họ bị Trung Quốc loại ra khỏi cuộc chơi.
Trong 16 năm qua, những nỗ lực không mệt mỏi đã nâng cao nhận thức và làm rung động trái tim của công chúng. Những hoạt động này đều được thực hiện bởi nỗ lực cá nhân của hàng ngàn người tu luyện Pháp Luân Công, cả trong và ngoài Trung Quốc, cũng như sự hỗ trợ từ một số nhà điều tra, những người đã biên soạn sách hoặc làm phim tài liệu.
“16 năm qua, các học viên Pháp Luân Công đã nỗ lực không mệt mỏi để nâng cao nhận thức của công chúng về tội ác tàn bạo của chính quyền Trung Quốc”.
Nhìn lại quá khứ, những nỗ lực như thế này đã được tưởng thưởng xứng đáng. Lịch sử hiện đại cho thấy các phương pháp đấu tranh phi bạo động mang lại kết quả trong các vấn đề dường như bất khả thi: thiết lập nền độc lập cho Ấn Độ năm 1947, lật đổ chủ nghĩa cộng sản – bức tường Berlin năm 1987, và sự tan rã của Liên Xô năm 1991.
Những sự kiện quan trọng gần đây đã được các học viên Pháp Luân Công tổ chức tại Los Angeles và cộng đồng xung quanh khu vực này từ ngày 14-16/10/2015. Với giấy phép thỉnh nguyện nơi công cộng, các học viên trong trang phục áo phông mầu vàng truyền tải thông điệp về cuộc đàn áp Pháp Luân Công vô cùng tàn khốc trên diện rộng tại Trung Quốc, và bao gồm cả việc ĐCSTQ cho phép thu hoạch nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công. Ngành kinh doanh này được biết đến dưới tên “du lịch ghép tạng”.
Du lịch ghép tạng ở Trung Quốc
Theo điều tra viên và ứng cử viên giải thưởng Nobel, ông David Matas và luật sư nhân quyền quốc tế, nguyên Thứ trưởng ngoại giao phụ trách khu vực Châu Á – Thái Bình Dương của Canada, David Kilgour: “Du lịch ghép tạng là việc giết người lấy tạng theo nhu cầu của người cần ghép. Họ là khách du lịch đến Trung Quốc thực hiện phẫu thuật ghép tạng. Đây là ngành kinh doanh béo bở của quân đội Trung Quốc và các bệnh viện tư”.
Bằng chứng về việc mổ cướp nội tạng từ tù nhân lương tâm ở Trung Quốc đã tăng lên từ khi hai ông Matas và Kilgour công bố báo cáo điều tra đầu tiên vào năm 2006. Họ kết luận rằng phần lớn nạn nhân bị mổ cướp nội tạng không phải là các tử tù mà từ các tù nhân lương tâm – phần lớn trong đó là các học viên Pháp Luân Công, đây là nhóm tù nhân lớn nhất trong hệ thống nhà tù của Trung Quốc.
Trong báo cáo năm 2006, ông Matas gọi hệ thống mổ cướp nội tạng được ĐCSTQ bảo trợ là “hình thức tội ác mới mà chúng ta chưa từng chứng kiến trên hành tinh này.”
Bác sỹ Dana Churchill là một trong những người sáng lập Hiệp hội bác sỹ chống mổ cướp nội tạng (DAFOH), một tổ chức phi lợi nhuận có trụ sở tại Washington, D.C, đã có buổi nói chuyện với người dân ở Los Angeles và bãi biển Santa Monica vào tháng 10.
Thế giới chưa từng chứng kiến tộc ác nào dã man và ghê rợn như tội ác mà ĐCSTQ gây ra với Pháp Luân Công. Không chỉ Pháp Luân Công, người Duy Ngô Nhĩ, Công giáo và Tây Tạng tất cả đều là đối tượng có thể bị mổ cướp nội tạng khi họ còn sống. Những người này thường không tự nguyện hiến tạng và có độ tuổi từ 20 đến 40 – là độ tuổi quan trọng nhất của cuộc đời,” theo lời bác sỹ Churchill ở Pasadena, Calif – một bác sỹ chuyên về điều trị không dùng thuốc (theo cách tập luyện cơ thể).
“Thế giới chưa từng chứng kiến tội ác nào dã man và ghê rợn như tội ác mà Đảng Cộng Sản Trung Quốc gây ra với Pháp Luân Công.”
_ Bác sỹ Dana Churchill, thành viên sáng lập, Hiệp hội bác sĩ chống mổ cướp nội tạng”.
Những phát hiện mới công bố về số lượng người bị giết vượt xa so với số lượng ước tính ban đầu của các điều tra viên và tổ chức khác. “Có khoảng 65.000 học viên Pháp Luân Công bị giết hại, và đây là số liệu công bố của DAFOH,” bác sỹ Churchill cho biết.
Trong buổi thỉnh nguyện ngày 17/7/2015, tại Washington, DC, tổ chức WOIPFG sau 9 năm điều tra, đã công bố kết quả điều tra rằng “kể từ 20/7/1999, ĐCSTQ do cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân đứng đầu, đã sử dụng toàn bộ bộ máy chính quyền Trung Quốc để thu hoạch nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công trong chiến dịch ‘hủy hoại thân thể’ các học viên của ông Giang. Đây là tội ác diệt chủng và tội ác chống lại loài người.”
Thông điệp tới công chúng
Các thông điệp của học viên Pháp Luân Công trong bài phát biểu, tờ rơi và biểu ngữ tại các buổi diễu hành, thỉnh nguyện tại công viên hay trên nhiều đường phố của Mỹ là rất rõ ràng, đó là kêu gọi đưa Giang Trạch Dân ra công lý và kêu gọi người dân Trung Quốc thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
“Chúng tôi muốn công chúng biết mổ cướp nội tạng đang diễn ra tại Trung Quốc, và chúng tôi muốn việc này phải dừng lại,” theo lời cô Judy Feng đến từ New Jersey, cô là người phát tờ rơi và xin chữ ký thỉnh nguyện chống mổ cướp nội tạng của người dân trên đường đi dạo quanh bờ biển Santa Monica ngày 16/10/2015. Cô là một trong hàng trăm học viên Pháp Luân Công mặc áo phông màu vàng tham gia cuộc diễu hành vào ngày hôm đó. Để chia sẻ thông tin, cô đứng khá xa nhóm của mình, nơi cô Churchill đang phát biểu cùng hàng chục học viên đang tập các bài công pháp nhẹ nhàng.
Đối với phong trào tự phát bất kỳ, để thành công, phong trào đó cần cung cấp thông tin nhiều hơn cho công chúng. Công chúng cần phải đồng cảm và vì thế họ sẽ hành động để ủng hộ vì lý do nhân đạo.
Thông điệp của bác sỹ Churchill gửi tới công chúng là hãy tham gia bằng cách nói với mọi người: “Hãy đứng lên. Hãy làm bất cứ điều gì bạn có thể để nói với người khác về tội ác này. Hãy nói với người thân của bạn, bạn bè của bạn, các chính trị gia nơi bạn sinh sống – tất cả những ai mà bạn biết. Nói với mọi người sự thật này và không dừng lại cho tới khi tội ác này chấm dứt. Đừng bao giờ bỏ cuộc.”
Phát hiện của các điều tra viên đã được dựng thành phim độc lập
Phát hiện của hai ông Matas và Kilgours đã giành được giải thưởng Peabody 2015 cho hạng mục phim tài liệu, “Human Harvest”, (tạm dịch: Thu hoạch nội tạng) hoặc “Davids and Goliath”, (tạm dịch: Davids và Gã khổng lồ), xem thêm tại HumanHarvestMovie.com.
Ông Ethan Gutmann, một phóng viên chuyên điều tra về Trung Quốc, đã tìm thấy bằng chứng cho thấy việc giết hại người bất đồng quan điểm bằng cách mổ cướp nội tạng sống bắt đầu từ trước năm 1999. Ông tuyên bố ĐCSTQ có nguồn cung cấp tạng dự trữ từ hệ thống nhà tù, nơi chủ yếu là các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ trái phép sau khi môn tập này bị đàn áp ở Trung Quốc.
Trong một bộ phim PBS mới được phát hành, “Hard to Believe” (Tạm dịch: Điều khó tin), ông nói tại bất kỳ thời điểm nào, luôn có từ 500 nghìn đến một triệu học viên Pháp Luân Công bị giam giữ trong hệ thống nhà tù Trung Quốc. Ông Gutmann mô tả những phát hiện của mình trong cuốn sách phát hành năm 2014 có tựa đề “The Slaughter: Mass Killings, Organ Harvesting, and China’s Secret Solution to Its Dissident Problem”, (tạm dịch: Cuộc thảm sát: Giết người hàng loạt, mổ cướp nội tạng, và giải pháp bí mật của Trung Quốc đối với những người bất đồng quan điểm.)
Những nỗ lực tự phát đang phát huy tác dụng
Dường như công chúng đang lắng nghe các nhà hoạt động Pháp Luân Công. Vào năm 2013, DAFOH đã thu thập 1,5 triệu chữ ký từ những người quan tâm tại 50 quốc gia. Phong trào kêu gọi thu thập chữ ký thỉnh nguyện trên Internet và trực tiếp, kêu gọi Cao ủy Liên Hợp Quốc về Nhân quyền phải hành động để chấm dứt nạn mổ cướp nội tạng sống và đàn áp Pháp Luân Công. Bất chấp thái độ này của cộng đồng, Liên Hợp Quốc đã không trả lời.
“Hiệp hội Các bác sỹ chống mổ cướp nội tạng có rất nhiều thành viên trên khắp thế giới,” bác sỹ Churchill cho biết: “Bạn có thể truy cập vào website của Hiệp hội để xem danh sách các thành viên hội đồng quản trị và ban cố vấn, họ đều có học vị là bác sĩ, thạc sĩ nghiên cứu, tiến sỹ, trưởng khoa tại các đại học lớn trên khắp thế giới,… họ đã làm một việc thật cao cả. Nhưng chúng tôi cần nhiều hơn thế bởi tội ác này vẫn còn đang tiếp diễn.”
Một trong những dự án đang triển khai của DAFOH là thu thập thêm chữ ký thỉnh nguyện trên Internet tại trang web của tổ chức này: DAFOH.org.
Sau khi biết về du lịch ghép tạng ở Trung Quốc, nhiều quốc gia đã có những hành động thay đổi về pháp lý. Israel ban hành lệnh cấm buôn bán và môi giới nội tạng trong nước, không chi trả bảo hiểm y tế cho các trường hợp thực hiện cấy ghép tạng tại Trung Quốc, theo trang web của WOIPFG. Bộ Y tế Úc cũng dừng chương trình đào tạo cấy ghép tạng cho các bác sỹ Trung Quốc cũng như các nghiên cứu chung với Trung Quốc trong lĩnh vực này.
Năm 2006, Nghị viện Châu Âu thông qua một nghị quyết lên án cuộc đàn áp các học viên Pháp Luân Công thông qua việc bày tỏ quan ngại trước các báo cáo về thu hoạch nội tạng cưỡng bức. Tám năm sau, một dự thảo nghị quyết tương tự không được ban hành tại Hạ Viện Hoa Kỳ vào năm 2014, bởi dự thảo này không được lên kế hoạch bỏ phiếu bất chấp có số lượng kỷ lục đại diện các nhà đồng tài trợ. Một dự thảo khác, Nghị quyết 343 được đề xuất cho phiên họp năm 2015, nhưng Nghị quyết này có thể có số phận tương tự nếu phương thức tiếp cận không thay đổi.
Cho đến khi chấm dứt cuộc đàn áp và du lịch ghép tạng ở Trung Quốc, các học viên Pháp Luân Công vẫn kiên định không ngừng truyền tải thông điệp của mình trên các con phố.
Môn tu luyện giữa đời thường
Pháp Luân Công chưa được biết đến nhiều ở phương Tây cho tới khi xuất hiện cuộc bức hại. Đó là một môn tu luyện cả tâm lẫn thân thuộc trường phái Phật gia. Môn tu luyện đặt ra yêu cầu về tiêu chuẩn đạo đức cao để thực hành trong cuộc sống, môn này cũng bao gồm các bài tập nhẹ nhàng và thiền định, theo thông tin từ website của Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp.
Cuộc bức hại xảy ra, một phần do Pháp Luân Công ngày càng phổ biến, số người thực hành môn này vượt xa so với số đảng viên ĐCSTQ vào thời điểm đó. Điều này khiến ông Giang Trạch Dân, tổng bí thư ĐCSTQ lúc đó trở nên ghen tức, theo trang Trung tâm thông tin Pháp Luân Đại Pháp. Ông Giang đã cho thành lập Phòng 610 nhằm giám sát việc tiêu diệt Pháp Luân Công. Phòng này đã thâm nhập vào mọi khía cạnh của xã hội Trung Quốc, và nó nổi tiếng bởi sự tàn bạo và các màn tra tấn dã man.
“Quy mô và phạm vi đàn áp này khiến nó có thể trở thành cuộc đàn áp tín ngưỡng lớn nhất thế giới”, trích thông tin trên website của Trung tâm.
Quan điểm thể hiện trong bài viết này là những ý kiến của cá nhân tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của Thời báo Đại Kỷ Nguyên. Cat Rooney, Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh
daikynguyenvn.com