Đây là một câu chuyện chấn động tâm linh, khiến người rơi lệ, mong rằng các đồng tu đọc được chuyện này sẽ có được những suy nghĩ sâu sắc.
Bởi mấy ngày gần đây tôi thường đến giúp đỡ một đồng tu bị nghiệp bệnh rất nặng, do đó đã quen biết đồng tu Tiểu Muội (Dưới đây gọi tắt là Tiểu Muội). Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, liền cảm thấy cô rất xinh đẹp, rất đoan trang, nhưng tướng mạo của cô trong cõi người thật ra cũng rất bình thường. Bởi trong lòng có chút buồn bực, nên cũng không suy nghĩ sâu xa gì thêm. Sáng hôm nay lúc mới bắt đầu đả tọa, tạp niệm rất nhiều, liền dốc hết sức mà “diệt, diệt, diệt”. Về sau, khi tương đối tĩnh rồi, có một niệm lại nghĩ đến Tiểu Muội một lúc, thuận theo ý niệm này, “soạt” liền nhìn thấy thế giới của Tiểu Muội. Thế là tôi liền nhìn thấy một câu chuyện như thế này, bởi tầng thứ có hạn nên tôi không biết tên của thế giới hoặc thiên thể này.
Trong thế giới ấy, Tiểu Muội là Chủ và Vương cao nhất, cô dùng từ bi, từ ái vô lượng mà cai quản vô lượng chúng sinh của mình. Sự cao quý mỹ lệ và đoan trang của cô không cách nào dùng ngôn ngữ để mà hình dung được, tôi đành phải dùng ‘đẹp đến chấn động’ để biểu đạt. Toàn thân cô phát ra ngân quang chói mắt, vừa nhu hòa lại vừa mạnh mẽ, vừa bình an vừa thoải mái phi thường. Ánh sáng trong khắp thế giới, tất cả đều đến từ thân thể của cô, nếu cô động một cái, ánh sáng của thế giới cô cũng sẽ động, nhưng lại không có chỗ nào không chiếu rọi đến, không giống như ánh sáng nơi cõi người có góc chết. Ánh hào quang và tâm từ ái của cô chiếu rọi rộng khắp không có chỗ nào bị bỏ sót (rất khó để miêu tả). Cô dùng lòng từ ái giống như của một người mẹ, che chở cho chúng sinh của mình. Chúng sinh của cô trong thế giới này sống một cuộc sống không buồn không lo, vui vui vẻ vẻ, vô cùng hạnh phúc. Tôi nghe thấy họ dường như đều gọi cô là “mẹ” (Tôi cảm thấy lời họ gọi chính là âm này). Cô vô cùng cao lớn, chúng sinh của cô đều không cao bằng đầu gối của cô, số người nhiều đến nỗi không sao đếm hết được. Cô thời thời khắc khắc đều đang mỉm cười, từ ái mà che chở họ, bao dung thế đấy, chu đáo thế đấy.
Một ngày nọ, cô biết được Phật Chủ sẽ vào thời khắc cuối cùng của thành-trụ-hoại-diệt của vũ trụ, hạ thế cứu độ chúng sinh, cũng chỉ có theo Phật Chủ kiến lập uy đức mới có thể khiến cho hết thảy chúng sinh trong thế giới của mình được tiến nhập vào vũ trụ mới, mà không bị đào thải. Thế là cô đã đến thế gian con người, trở thành đệ tử Đại Pháp Tiểu Muội. Trước khi cô đi, còn lưu lại một tầng thân thể và một phần Pháp lực ở trong thế giới đó của cô, dùng để che chở cho chúng sinh của mình. Nếu cô ở nhân gian tu được tốt, vậy thì Thần thể đó của cô sẽ phát ra ngân quang lớn mạnh, chúng sinh của cô sẽ vui mừng nhảy nhót, hò hét hoan hô, giống như đón Tết vậy. Bởi họ biết rằng Chủ của họ cách nhà lại gần thêm một bước. Nếu như Tiểu Muội mê ở cõi người, tu không được tốt, Thần thể của cô sẽ tối tăm không có ánh sáng, thế giới của cô giống như những ngày trời âm u nơi cõi người vậy, mù mịt u ám. Chúng sinh của cô sẽ lớn tiếng kêu khóc, giống như dốc cạn sức lực của sinh mệnh vậy, vừa kêu vừa khóc: “Mẹ ơi mẹ, mẹ hãy mau trở về đi! Mẹ hãy mau trở về đi! Chúng con đều rất nhớ Người!”
Mỗi một ngày, họ đều quỳ dưới Thần thể không động đậy kia của cô, dốc hết sức lực của sinh mệnh bản thân để mà kêu gọi. Họ hy vọng rằng, dùng hết chút sức lực này của mình, có thể khiến cho mẹ của họ đừng thất lạc trong giả tướng của chốn hồng trần. Nhưng mẹ của họ không được tinh tấn lắm, Thần thể của cô ảm đạm không một chút ánh sáng. Chúng sinh của cô, ngày ngày đều dốc hết lực lượng của sinh mệnh để kêu khóc. Hết thảy chúng sinh vô lượng trong thế giới ấy, những hàng nước mắt vô cùng đau đớn ấy, những mong đợi xé nát tim gan ấy, thật khó mà dùng ngôn ngữ của con người để mà hình dung được. Tín niệm trong lòng họ chính là: cùng với mẹ của mình sống chết có nhau! Nếu như mà mẹ của họ tu được tốt, có thể quay trở về, họ sẽ cùng mẹ tiến nhập vào vũ trụ mới, mãi mãi không chia lìa. Nếu như mẹ của họ tu không được tốt, bị đánh hạ xuống, bị đào thải, thậm chí bị tiêu hủy, họ cũng sẽ cùng đi theo mẹ, chết cũng sẽ cùng chết, có sống cũng tuyệt đối sẽ không sống một mình. Biết bao sinh mệnh như thế, mà tất cả đều ôm chắc một niệm này, không có một ai mà không nghĩ như vậy cả!
Họ biết rằng ý niệm của tôi đã nhìn thấy tất cả những điều này, thế là họ khóc lóc, xin tôi chuyển lời đến mẹ của họ: “Mẹ ơi mẹ, đây mới chính là nhà của mẹ, mẹ mau quay trở về đi! Mẹ mau quay trở về đi!… Xem xem những đứa con của Người!… Chúng con mãi mãi chờ đợi Người, mẹ ơi…”
Tôi của lúc này từ sớm đã khóc như mưa, đau lòng, chấn động tỉnh lại từ trong định, vừa đúng 55 phút. Trong ngày hôm đó, ý niệm trong lòng tôi đã được lấp đầy, cảm nhận được sự từ bi của vị Vương đó, lại vừa chấn động với sự chờ đợi bằng cả sinh mệnh của những chúng sinh đó. Trong lòng cũng chảy nước mắt, trong mắt cũng chảy nước mắt, thân thể nhẹ nhõm, cảm thấy cách tầng thứ của con người rất là xa vậy. Đệ tử Đại Pháp thật sự không hề thuộc về nơi này vậy! Nếu như không tinh tấn thì thật là, trên không xứng với Sư phụ đã khổ độ chúng ta; dưới không xứng với chúng sinh dùng sinh mệnh đề chờ đợi chúng ta; còn không xứng với những con người thế gian đang chờ đợi chúng ta đánh thức họ. Hãy tinh tấn lên đi hỡi các đồng tu, hãy nghe thử tiếng kêu khóc và gào thét của chúng sinh các vị, các vị còn có lý do gì để trầm luân trong cõi người chứ! Đâu là thật? Đâu là giả? Các vị đừng có hồ đồ thêm nữa.
“Sau lưng mỗi người đều có vô lượng chúng sinh đang chờ được đắc cứu, chỉ vì chư vị, khiến cho họ vĩnh viễn không bao giờ được đắc cứu nữa, làm sao đây? Hậu quả nghiêm trọng đến thế nào, chư vị có biết không?” (Thế nào gọi là ‘trợ Sư Chính Pháp’)
Đây là những gì thấy được trong tầng thứ của bản thân, nếu có chỗ không thỏa đáng, xin hãy chỉ rõ.
Tác giả: Vô Chấp / chanhkien.org