Tác giả: Ngưỡng Nhạc
[ChanhKien.org]
Dương Diên Chiêu truyền kỳ – Hai tướng Tiêu Mạnh trộm cốt (Hạ Quỳnh Phân/The Epoch Times)
Theo Tống sử, Dương Diên Chiêu là một trong những danh tướng kháng Liêu của triều Bắc Tống. Ông trấn thủ miền biên ải hơn 20 năm, khiến cho người Liêu (hay còn gọi là người Khiết Đan) mười phần khiếp sợ. Người Liêu cho rằng Sao Lục Lang (tướng tinh) là khắc tinh của họ, mà Dương Diên Chiêu lại trí dũng thiện chiến như Sao Lục Lang hạ phàm, nên người đời cũng gọi ông là “Dương Lục Lang”.
Những câu chuyện được cải biên từ lòng trung nghĩa của Dương Diên Chiêu và phủ Thiên Ba của Dương gia tướng bảo gia vệ quốc, ở thời nhà Nguyên đã có đủ loại phiên bản được đưa vào hí khúc, tiểu thuyết và bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ), được lưu truyền rộng rãi và nhận được nhiều sự yêu mến của quần chúng. Trong loạt bài “Dương Diên Chiêu truyền kỳ” này, tác giả xin được phép thuật lại những câu chuyện tuyển chọn được lưu truyền trong dân gian, những mong cùng độc giả thưởng thức những câu chuyện đã lưu truyền ngàn năm của bậc anh hùng Dương Lục Lang.
Chuyện kể rằng Bạch Thiên Tổ sau khi thất bại thì không chịu cam tâm, hắn bẩm với Tiêu Thái Hậu: “Dương Nghiệp sau khi chết trở thành Thần, anh linh của hắn bảo vệ cho Đại Tống, là nguyên nhân chính khiến cho Đại Liêu liên tục thất bại mấy năm qua. Cần phải dùng chiêu lấy xương cốt và kim đao, lập đàn làm phép phá đi sự bảo vệ này, lại thông báo cho thiên hạ đều biết, mượn cách đó để hủy hoại sĩ khí của quân Tống, có lợi cho việc Nam chinh của Đại Liêu ta”. Tiêu Thái Hậu chuẩn tấu. Bạch Thiên Tổ còn cẩn thận tìm các sư huynh, sư đệ tà phái tới, lấy di cốt và kim đao của Dương lệnh công, giấu ở hai nơi để phòng quân Tống tới phá hỏng kế hoạch.
Xà Thái Quân nhận được tin này, trong lòng hết mực lo lắng, phần vì sợ xương cốt của phu quân bị hủy, phần vì lo quân Liêu mượn cách này để xâm phạm phương Nam. Lúc ấy, Dương Diên Chiêu ở biên quan đã nhận được tin tình báo, ông gọi các tướng sĩ tới thương thảo đối sách. Giữa hội nghị, hai tướng Tiêu Mạnh cùng đồng thanh nói: “Lão lệnh công vì nước hy sinh, làm sao có thể để di hài và kim đao của ngài bị lưu lạc tại ngoại bang đây? Bên ta phải phái quân đi đoạt lại”.
Dương Diên Chiêu đáp: “Nếu dấy quân Bắc phạt, e rằng sẽ bị thánh thượng phản đối, mà trong triều thì quyền thần Vương Cường chắc chắn sẽ lấy cớ làm khó dễ, chặn đường cứu viện của chúng ta. Hiện tại trong quân chỗ nào cũng có tai mắt của hắn, cho dù là lén điều động đại quân, thì hắn cũng chắc chắn sẽ biết!”
Mạnh Lương suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Việc này đơn giản, nếu không xuất binh được, thì để tôi và Tiêu ca cùng nhau lén vào trong nước Liêu, thu hồi lại di hài và kim đao của lệnh công!”
“Ta cũng muốn tham dự một phần!” Dương Bát muội và Vương Lan Anh biết được việc này, nhanh chóng tới hội nghị, đúng vào lúc nghe được kế sách của Mạnh Lương nên cũng muốn tham dự.
Dương Diên Chiêu đáp: “Nói ra thì đơn giản, mọi người đã có kế hoạch hoàn chỉnh chưa? Mà di cốt, kim đao ở chỗ nào, mọi người có biết vị trí không? Việc này xem ra còn phải trù tính cẩn thận”.
Mạnh Lương đáp: “Đại ca yên tâm, tinh thành sở chí, kim thạch vi khai (tạm dịch: chí hướng mà chân thành, thì vàng đá cũng mở ra). Tin rằng lệnh công anh linh chắc chắn sẽ bảo hộ cho chúng ta hoàn thành nhiệm vụ. Huống hồ đệ còn có bảo bối hỏa hồ lô được Thần Tiên tặng cho nữa. Bằng vào từng ấy là có thể chắc chắn trăm phần, gặp dữ hóa lành”.
Dương Diên Chiêu hỏi lại: “Có thứ như vậy sao? Nói ta nghe xem”.
Mạnh Lương liền kể lại chuyện mình nhận được bảo bối:
Thần Tiên ban thưởng bảo vật hỏa hồ lô
Cách đây không lâu, Mạnh Lương nhận lệnh dẫn theo mấy chục kỵ binh thâm nhập tiền tuyến để thăm dò tình hình quân địch, nhưng không may bị đối phương phát hiện, rơi vào tình thế bị bao vây trùng trùng. Mạnh Lương dùng sức vừa đánh vừa lui, nhưng trên mình bị thương nặng, quân địch lại đông. Ông chạy đến một sơn cốc, nơi này là đường cùng không còn chỗ nào để đi nữa. Mạnh Lương không muốn chịu nhục, chuẩn bị tự sát, nhưng đúng lúc ấy lại nghe tiếng người nói: “Tướng quân chậm đã”.
Rõ ràng là bốn bề vắng lặng, âm thanh từ đâu ra vậy? Mạnh Lương không hiểu ra sao.
Tiếp theo lại có âm thanh truyền đến: “Xin tướng quân nhắm hai mắt lại, ta đến trợ giúp người!”
Mạnh Lương vội vàng nhắm mắt, chỉ cảm thấy cả người bị nhấc lên không trung rồi bay đi, tiếp theo trước mắt xuất hiện một tòa sơn động.
Mạnh Lương kinh ngạc nhận ra mình đã lên trên đỉnh sơn cốc, mà quân Liêu lúc ấy cũng đã vào trong sơn cốc, xem ra đang tỏa đi khắp nơi tìm mình. Sơn cốc này cao cả trăm mét, lại không có chỗ để leo lên, ông ở trên đỉnh sơn cốc như vậy thì khá an toàn rồi.
Mạnh Lương đang mệt mỏi bước về phía sơn động, định nghỉ ngơi một chút, nhưng toàn thân thương tích đau đớn không thể ngủ được. Ông lẩm bẩm một mình: “Nếu có đồ ăn đồ uống ở đây thì tốt quá”. Lời vừa nói ra, ông liền ngửi thấy có mùi thơm, thuận theo mùi thơm đi tìm, liền phát hiện trong sơn động có một chiếc bàn đá, trên bàn bày một mâm lớn thịt bò, gà nướng, lại còn có một vò rượu ngon.
Mạnh Lương lúc ấy đang rất đói, không ngại ngần gì mà ăn thật lực. Kỳ lạ là, trong lúc ông ăn thịt uống rượu, thân thể dần dần không cảm thấy đau nữa. Sau khi ăn uống no đủ, phát hiện toàn bộ vết thương trên người đã liền lại hết.
Ông duỗi người một cái cho đỡ mỏi, nhưng vô ý gạt tay đổ bình rượu. Vội vàng lấy tay đỡ lấy cái bình, ông thuận miệng nói: “Thật là đáng tiếc, nếu mang được cái hồ lô đựng rượu này đi thì tốt quá rồi”. Vừa dứt lời, một tiếng động lớn vang lên, vách đá bên cạnh sơn động nứt ra, từ trong có mấy nhánh cây vươn ra, trong nháy mắt kết thành một cái hồ lô. Ông lập tức lấy dao nhỏ ra, cắt hồ lô xuống.
Tức khắc một âm thanh vang lên: “Hồ lô này là một pháp bảo, có khả năng phun ra lửa lớn để phá địch, giải vây, nhưng ai cũng không thể dùng nó để làm việc ác, chỉ có người trong tâm có chính niệm mới có thể tự do vận dụng”. Mạnh Lương mừng lắm, lập tức mang hồ lô ra khỏi cửa động, hướng xuống đám quân Liêu đang ở bên dưới, chỉ thấy từ miệng hồ lô bắn ra rất nhiều cầu lửa, bay thẳng về phía quân Liêu. Quân Liêu bất ngờ không kịp đề phòng, nghĩ rằng đang gặp phải thứ quỷ quái gì đó, sấp ngửa lũ lượt chạy trốn.
Mạnh Lương lập tức hô lớn về phía sơn động: “Xin hỏi là Thần Tiên phương nào cứu ta, xin cho ta biết tên, sau này cung phụng”.
Từ trong động truyền ra âm thanh: “Chút việc nhỏ này cần gì nhắc đến, ta chỉ là Sơn Thần ở nơi này. Tướng quân đi theo tướng tinh phòng thủ Tam Quan bảo vệ Trung Nguyên, ta chỉ là làm theo ý trời thôi. Ngài có nhiệm vụ bên người, nên nhanh chóng quay về báo tin cho nguyên soái”. Sơn Thần nói xong, liền đưa Mạnh Lương xuống núi. Mạnh Lương quỳ xuống, hướng về đỉnh núi dập đầu ba cái, rồi mang theo hồ lô lên ngựa quay về Tam Quan.
Trộm cốt ở động Hồng Dương
Nghe xong chuyện Mạnh Lương được Sơn Thần trợ giúp, Dương Diên Chiêu nói: “Cảm tạ Thần Tiên đã cứu tướng sĩ của ta. Không gạt các ngươi, đêm qua ta mơ gặp phụ thân, ông mặc giáp vàng uy phong lẫm liệt. Ông nói cả đời trên lưng ngựa chiến, vì nước vì dân, nên được phong Thần. Tà pháp của Bạch Thiên Tổ không có tác dụng với ông, nhưng di cốt sau khi chết bị giấu trong động Hồng Dương ở Tây Vực, kim đao thì ở trong hoàng thành Đại Liêu, rơi vào tay ngoại tộc thật là đáng tiếc, nhưng có thu hồi được hay không còn phải xem Thiên ý, con người làm hết sức mình là tốt rồi”.
Mạnh Lương đáp lời: “Người chết là quan trọng nhất; di hài của tướng sĩ Đại Tống hy sinh nơi sa trường, chúng ta đều gắng sức thu hồi đem về an táng, tuyệt đối không để mặc nơi hoang dã, huống chi là di cốt của lệnh công? Hiện tại nếu điều đại quân tấn công phương Bắc, vì chuyện công lại vì cả chuyện tư, đều rất khó khăn cho đại ca. Đệ xem như thế này, cứ để đệ và Tiêu Tán đi lấy kim đao và di cốt xem sao!”
Dương Bát Muội tranh thủ nói: “Trước mắt sự tình khẩn cấp, mà tình huống lại biến hóa khôn lường. Nước Liêu đem kim đao, di cốt chia ra giấu ở các nơi, nếu một trong hai món đó bị trộm mất, thì bên kia chắc chắn sẽ gia tăng phòng bị. Muội nghĩ nên phân nhau ra để tiến hành. Muội và chị dâu Lan Anh đi lấy kim đao. Mạnh Lương, Tiêu Tán đi lấy di cốt. Như vậy cho dù không thể đồng thời hoàn thành, so với đơn phương đi vẫn tốt hơn. Lần này chúng ta đi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, để an ủi anh linh phụ thân ở trên trời”.
Dương Diên Chiêu đáp: “Trước mắt thì thấy lời của Bát muội nói là thượng sách. Chuyến này đi xa ngàn dặm, hy vọng các vị chú ý nhiều hơn, nếu gặp phải nguy hiểm, hãy lấy an nguy của tính mệnh làm đầu, không cần cố gắng quá sức, tin tưởng chính niệm mà làm, trên trời tất có trợ giúp”. Nói xong liền để hai nhóm người phân nhau ra tiến hành.
Mạnh Lương và Tiêu Tán sau khi nhận lệnh, lập tức bắt tay chuẩn bị. Bọn họ tháo bỏ quân phục, hóa trang thành nông dân, hai người mang theo trang bị nhẹ lên đường, cưỡi ngựa nhanh chóng đi về hướng Tây Bắc, mấy hôm sau đã đến gần động Hồng Dương.
Bọn họ trước tiên đến thôn làng gần đó nghe ngóng tình báo, biết được động Hồng Dương ở ngọn núi phía Tây làng này dạo gần đây có không ít quân sĩ tới, bốn phía đều là lều trại, lại có thêm kỵ binh qua lại. Cảnh giới nghiêm ngặt, xem ra khó lòng dùng sức mà vào được.
Cứ như vậy, hai người trở về trong thôn, chốc lát đã cải trang xong. Mạnh Lương giả làm tiều phu, Tiêu Tán giả thành người chăn dê. Xuất thân hai người bọn họ chính là tiều phu và chăn dê, giả trang xong không ai nhìn ra được chỗ sơ hở. Hai người đi tới gần núi, đánh giá lều trại bốn phía, số người, các con đường gần đó, không lâu sau đã bị quân Liêu đi tuần tra phát hiện.
Lính Liêu quát: “Hai người bọn ngươi đang làm gì đây? Núi này cấm không được vào, còn không mau cút đi!”
Mạnh Lương đáp: “Núi này cũng không phải của các ngươi, hai người bọn ta chỉ muốn lên núi chăn dê nhặt củi thôi. Trong núi cũng chẳng có bảo bối, có gì phải sợ chứ?”
Lính Liêu lại quát: “Hai ngươi bị mù à? Không thấy trong thôn có dán cáo thị sao? Cấm không được lên núi! Trên núi này có bảo bối còn quan trọng hơn cả vàng bạc. Hai ngươi nếu dám lớn mật lên núi, thì sẽ bị bắt lại theo tội gian tế, đây là mệnh lệnh của Thái hậu!”
Tiêu Tán ở bên cạnh giả bộ ngớ ngẩn nói: “Không cho lên núi thì thôi, đi tìm rắc rối làm gì, chúng ta đến núi khác đi”.
Lúc này hai người đã xác định được, di cốt của lệnh công nhất định giấu trong động Hồng Dương trong núi này. Có điều dân làng cho họ biết, rằng trong động Hồng Dương phân thành mấy cái hang, mà mỗi hang đều có binh sĩ canh giữ, di cốt của lệnh công cuối cùng giấu ở hang nào? Cũng không ai hay biết.
Mạnh Lương trong lòng nảy ra một kế, nói: “Chúng ta cứ phóng hỏa, làm cho rối loạn hết cả lên, như vậy bọn chúng chắc chắn sẽ đưa quân đến hang có giấu cốt để đề phòng vạn nhất”. Tiêu Tán nghe xong, liên tục nói: “Kế hay! Kế hay!”
Đến nửa đêm, đợi quân Liêu ngủ say, hai người Mạnh Lương và Tiêu Tán lặng lẽ đến gần chỗ trữ lương thảo của quân Liêu. Mạnh Lương lấy hỏa hồ lô ra hướng về phía lương thảo. Hồ lô phun ra rừng rực lửa, lương thảo trong nháy mắt bốc cháy ngùn ngụt. Lính Liêu canh gác thấy lửa bốc lên, lập tức đại loạn, đều nhanh chóng chạy tới dập lửa.
Mạnh Lương, Tiêu Tán hai người thừa dịp hỗn loạn đột nhập vào núi, đi theo con đường đã thấy lúc trước để dò xét từng hang động một. Quả nhiên ở gần một hang đá phát hiện mấy tên quân Liêu thắp đèn phòng thủ bốn phía. Hai người mừng rỡ, rón rén lẻn ra phía sau đánh lén, hai ba phát là hạ gục được mấy tên quân Liêu kia.
Mạnh Lương dặn Tiêu Tán ở bên ngoài hang trông chừng, tự mình đi vào trong hang. Ông nói: “Hồ lô ơi, nhanh chóng thắp lửa chiếu sáng hang này đi”. Hỏa hồ lô lập tức phát lửa thắp sáng bốn phía. Tìm kiếm một lúc, Mạnh Lương thấy trong hang có một gò đất nhỏ, ở bên có tấm bia đá phía trên khắc ba chữ “Mả lệnh công”. Ông nhanh chóng lấy xẻng ra xúc, không lâu sau phát hiện ra một cái hộp đá, mở ra thấy có hài cốt. Ông vội vàng quỳ xuống chắp tay cầu khẩn, nói rằng phải đưa hài cốt về để an táng, lại xin hương hồn của lệnh công phù hộ cho hai người bọn họ thuận lợi trở về. Sau đó ông ấy túi ra, cung kính bọc bộ hài cốt lại.
Mạnh Lương gói bộ hài cốt xong liền ra khỏi hang, Tiêu Tán thấy thế nói nhỏ: “Có tìm thấy không?” Mạnh Lương đáp: “Tìm thấy rồi, chính trong bọc này, chúng ta nhanh chóng trốn đi thôi!”
Hai người chạy tới chuồng ngựa gần doanh trại quân Liêu, tiện tay đánh ngã đám quân Liêu canh gác, mỗi người lấy một con ngựa, chạy về hướng Đông Nam. Đến lúc hừng đông, quân Liêu mới phát hiện ra động Hồng Dương trên núi đã bị xâm nhập, di hài của lệnh công bị trộm mất. Mạnh Lương và Tiêu Tán sớm đã cao chạy xa bay. Quân Liêu muốn đuổi theo nhưng đã quá muộn. Mấy ngày hôm sau, hai người bọn họ đã thuận lợi về đến Tam Quan. Hiện nay, trên triền núi gần động Hồng Dương có một khoảnh đất màu đỏ, không có cỏ mọc lên. Dân bản xứ đều truyền rằng đó là chỗ mà Mạnh Lương đã đốt khi trộm cốt!
Sau này, Mạnh Lương theo đúng ước hẹn đến bên vách núi ngày xưa được Sơn Thần cứu giúp và nhặt được hỏa hồ lô, lập nên một gian miếu, thỉnh thoảng lại đem quan binh đến tế bái. Người dân gần đó cũng gọi cái hang trên vách núi là “Động Mạnh Lương”.
Tài liệu tham khảo:
“Dương gia tướng (Mục Quế Anh) truyền thuyết” – Nhà xuất bản Mỹ thuật Nhiếp ảnh Bắc Kinh – Xuất bản năm 2015, Cao Tuyết Tùng chỉnh lý.
“Dương gia tướng ngoại truyện” – Nhà xuất bản Thiếu niên Nhi đồng Hà Bắc – Xuất bản năm 1986, Triệu Vân Nhạn sưu tập chỉnh lý.
“Tuyển tập truyện dân gian Hà Bắc” – Nhà xuất bản Viễn Lưu – Xuất bản năm 1988, Trần Khánh Hạo chủ biên.
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/293251
Ngày đăng: 18-01-2025
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org