Tác giả: Ngưỡng Nhạc
[ChanhKien.org]
Theo Tống sử, Dương Diên Chiêu là một trong những danh tướng kháng Liêu của triều Bắc Tống. Ông trấn thủ miền biên ải hơn 20 năm, khiến cho người Liêu (hay còn gọi là người Khiết Đan) mười phần khiếp sợ. Người Liêu cho rằng Sao Lục Lang (tướng tinh) là khắc tinh của họ, mà Dương Diên Chiêu lại trí dũng thiện chiến như Sao Lục Lang hạ phàm, nên người đời cũng gọi ông là “Dương Lục Lang”.
Những câu chuyện được cải biên từ lòng trung nghĩa của Dương Diên Chiêu và phủ Thiên Ba của Dương gia tướng bảo gia vệ quốc, ở thời nhà Nguyên đã có đủ loại phiên bản được đưa vào hí khúc, tiểu thuyết và bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ), được lưu truyền rộng rãi và nhận được nhiều sự yêu mến của quần chúng. Trong loạt bài “Dương Diên Chiêu truyền kỳ” này, tác giả xin được phép thuật lại những câu chuyện tuyển chọn được lưu truyền trong dân gian, những mong cùng độc giả thưởng thức những câu chuyện đã lưu truyền ngàn năm của bậc anh hùng Dương Lục Lang.
(Tiếp theo phần trước)
Vương Lan Anh lại đuổi theo sát phía sau, chạy được khoảng mấy dặm, tới một bến đò bên sông Tử Nha. Dương Diên Chiêu thầm nghĩ: “Quá tốt rồi, bến đò này chắc chắn mực nước rất sâu, có cơ hội thoát thân rồi”. Ông cưỡi ngựa Bạch Long tới bến đò, chuẩn bị lội qua dòng nước. Ngựa Bạch Long tới giữa sông rồi, nhưng lại cứ thế nổi trên mặt nước, không chịu đi tiếp.
Dương Diên Chiêu gấp gáp nói: “Ngựa ơi! Ngươi bị làm sao vậy, nhanh chóng bơi qua đi!” Nhưng ngựa Bạch Long không chịu đi, còn quay đầu lại dường như chống đối ý muốn của ông. Lúc ấy ngựa của Vương Lan Anh đuổi theo đến nơi, đứng ở bến đò chờ đợi. Dương Diên Chiêu không có cách nào bơi qua sông, chỉ đành một mình quay lại bến đò, đối diện với hiện thực.
Vương Lan Anh nói: “Dương Lục Lang! Lần này chàng chạy không thoát rồi”.
Dương Diên Chiêu trầm tư không nói năng gì….
Vương Lan Anh đặt đại đao ở một bên, sốt ruột nói: “Chàng rốt cuộc nói nhanh đi, có nhận ta hay không, có mang ta theo hay không?”
Dương Diên Chiêu bất đắc dĩ nói: “Không phải là ta lòng dạ xấu xa! Đại địch đang ở trước mắt, làm sao có thể bận tâm tới tình cảm với nữ nhân? Mà nàng lại là thân nhi nữ, làm sao có thể chịu được sinh hoạt gian khổ ở nơi tiền tuyến biên ải đây?”
Vương Lan Anh trả lời: “Có gì là không được chứ, ta cũng không phải là nặn từ bùn đất mà ra, chàng có thể giết, ta có thể chém. Buổi sáng khi cứu chàng, một mình ta đã giết mấy trăm tên quân Liêu…”
Dương Diên Chiêu lại trầm tư không nói lời nào…
Vương Lan Anh với đôi mắt hoe hoe đỏ nói: “Ta đợi chàng mấy chục năm, ngày ngày ở trên lầu thành ngóng trông chàng, chỉ đợi một ngày chàng có thể thu nhận ta, cùng nhau đến biên ải chống quân Liêu…
Tiếp theo từng hàng từng hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi, nàng bắt đầu khóc lớn: “Ta từ nhỏ đã không còn cha, phải cùng mẹ chịu bao tủi nhục, hết quấy rối lại đến lăng mạ của quân Liêu. Cũng may được Kim Đao Thánh Mẫu thu làm đồ đệ, dạy cho võ công. Ta ngày đêm chăm chỉ luyện võ, dầm mưa dãi nắng nơi hoang dã biết bao mùa xuân hạ thu đông, chịu khổ chịu nạn. Tới giờ đã gần bốn mươi tuổi, chính là vì mong một ngày có thể cùng chàng bảo vệ Trung Nguyên nơi biên ải… Cho ta làm người hầu cũng được, thế nào cũng được, ta chính là muốn cùng chàng ở tiền tuyến chống quân Liêu, chính là muốn trở thành một phần của Dương gia. Triều Tống đã không có mấy đại tướng, ta một thân võ nghệ, chàng tại sao lại không muốn ta!!!”
Dương Diên Chiêu không dỗ được nàng ngừng khóc, đành mềm lòng thốt ra: “Được rồi, lần này nhà Dương gia chúng ta có thêm một người”.
Vương Lan Anh giật mình: “Chàng…chàng nói lại xem nào?”
Dương Diên Chiêu: “Dương gia lại có thêm một người nữa”.
Vương Lan Anh nín khóc mỉm cười nói: “Như vậy là chàng đồng ý thu nhận ta rồi”.
Dương Diên Chiêu đáp: “Đúng vậy, Dương gia lại có thêm một người nữa”.
Nhóm người đứng tại bến đò chuẩn bị qua sông nghe thấy hai người nói chuyện, lại nhận ra là Dương Diên Chiêu, ai nấy đều tới chúc mừng: “Chúc mừng nguyên soái! Tìm được nhân duyên mỹ mãn như vậy, Dương gia lại có thêm một viên mãnh tướng”.
(Chú thích: về sau để kỷ niệm sự kiện này, dân chúng trong vùng đã lấy câu “Dương gia lại có thêm một người” để đặt tên cho bến đò này là “Dương gia khẩu”. Sau này dân chúng tới sống nhiều lên, nên cũng đặt tên cho nơi đây là thôn “Dương Gia Khẩu”.)
Mạ Lục Lang, Mã Lục Lang
Sau khi nhận được lời hứa hẹn, Vương Lan Anh rốt cuộc cũng nín khóc mỉm cười nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là người của chàng rồi, chúng ta cùng về biên ải thôi”. Khuôn mặt ửng đỏ tựa tiểu cô nương, nàng đi theo phía sau Dương Diên Chiêu.
Dương Diên Chiêu chuẩn bị về doanh trại, hai người đi về hướng Tây Bắc khi trời dần tối. Nhanh chóng về tới quân doanh, Dương Diên Chiêu nghĩ: “Mang theo một cô gái vào trong, mà ta và nàng ấy chưa chính thức thành hôn, thuộc hạ hỏi thì trả lời sao đây?” Vì thế ông đưa Vương Lan Anh tới thôn Cao Trang ở cạnh doanh trại, tìm được một hộ chỉ có một cặp vợ chồng già, xin cho vị hôn thê của mình ở lại một đêm. Đôi vợ chồng nhận ra là nguyên soái Dương Diên Chiêu và vị nữ anh hùng Vương Lan Anh, họ rất vui vẻ nhận lời.
Hai vợ chồng già vốn có một người con trai mới lấy vợ, nhưng không lâu sau khi cưới, người con mang vợ lên kinh thành làm ăn, lâu lâu mới về nhà một lần. Họ đang lúc nhàn rỗi, thấy có khách quý đến, muốn không khí vui vẻ lên, liền phóng tay thu xếp. Cụ bà thấy Vương Lan Anh bụi bặm đầy người nên đề nghị giúp nàng trang điểm. Bà đun nước nóng cho Vương Lan Anh tắm, sau đó lại lấy son cho nàng trang điểm, cuối cùng thay cho nàng một bộ đồ tân nương toàn thân màu đỏ. Còn cụ ông đi dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị chăn nệm mới, trên bàn để cặp đèn hoa (thắp trong đêm tân hôn), cuối cùng còn mang tới một mâm đầy đậu phộng, táo đỏ và hạt dẻ.
Vương Lan Anh nhìn thấy trận địa này, xấu hổ đến mức mặt mày đỏ bừng, một mình ngồi trên giường trong phòng đợi Dương Diên Chiêu đến. Nhưng đợi một lúc lâu chẳng thấy chàng đâu. Hóa ra Dương Diên Chiêu nhân lúc đôi vợ chồng đang hào hứng vội vã tiếp đãi Vương Lan Anh, đã lặng lẽ trở về doanh trại, chuẩn bị sáng sớm mai trở lại đón nàng. Đêm đã khuya, sau một ngày mệt mỏi, Vương Lan Anh không để ý thiếp đi mất.
Đến sáng sớm hôm sau Vương Lan Anh tỉnh lại, phát hiện Dương Diên Chiêu không tới, ra ngoài đi tìm một vòng cũng không thấy đâu, mà ngựa Bạch Long cũng không ở đó. Nàng tưởng Dương Diên Chiêu bỏ rơi nàng, một mình rời đi. Tức quá không chịu được, nàng lập tức nhảy lên bờ tường, lớn tiếng quát mắng: “Dương Lục Lang! Mặc kệ chàng ở đâu! Ta nói cho chàng hay! Không ngờ rằng chàng lừa ta đến đây rồi lại trốn đi. Vương Lan Anh ta cũng là con cháu nhà tướng, từ nhỏ cha đã hứa gả ta cho chàng. Ta đợi chàng mấy chục năm. Ngày hôm trước chàng bị quân Liêu truy đuổi, là ta giết chúng cứu chàng. Mẹ ta còn trị thương cho chàng. Ta đuổi được chàng đánh bại chàng, khiến chàng chịu phục chấp nhận ta, đồng ý để ta cùng chàng ra tiền tuyến, không ngờ rằng chàng lại có thể bỏ ta lại. Dẫu gì chàng cũng là nguyên soái Tam Quan, nói lời mà không suy nghĩ gì hết! Vương Lan Anh ta đời này nhất định đi theo chàng, nhất định đuổi theo chàng tới tận chân trời góc biển…”
Nàng càng mắng càng hăng, âm thanh truyền đi rất xa, khiến cho dân làng xôn xao cả lên, ai nấy bình luận sôi nổi.
Lúc ấy Dương Diên Chiêu đang trên đường từ doanh trại tới, từ xa đã nghe thấy âm thanh quen thuộc đang mắng chửi, rất giống đang mắng mình, liền ra roi vụt ngựa mau chạy tới. Vương Lan Anh thấy Dương Diên Chiêu tới rồi, cũng không mắng nữa.
Dương Diên Chiêu xuống ngựa, mặt tỏ vẻ xin lỗi, giải thích với Vương Lan Anh rằng mình tuyệt không có ý bỏ nàng lại. Hiểu lầm giữa hai người liền tiêu tan. Sau đó Dương Diên Chiêu tặng cho cặp vợ chồng già một ít tài vật, cảm ơn họ đêm qua đã nhiệt tình tiếp đãi, rồi mang Vương Lan Anh rời đi.
(Chú thích: về sau để kỷ niệm sự kiện thú vị Vương Lan Anh “mắng Lục Lang”, dân chúng trong vùng đã đổi tên thôn Cao Trang thành thôn “Mã Lục Lang”, đồng âm với mạ (mắng) Lục Lang.)
Thực hiện sứ mệnh bảo vệ Trung Nguyên
Sau đó, Dương Diên Chiêu viết thư, phái người hỏa tốc đưa về thông báo cho mẫu thân ở phủ Thiên Ba. Xà Thái Quân sau khi nhận thư cảm thấy rất kinh ngạc, thì ra người của Vương gia vẫn còn sống. Bà biết chuyện năm xưa Dương Nghiệp và Vương Hoài hứa gả con cho nhau, nhưng e rằng vợ của Dương Diên Chiêu là Sài quận chúa có thể phản đối. Nhưng sau khi Sài quận chúa biết tin, lại vui vẻ chấp nhận cuộc hôn nhân này, nàng nói: “Mẫu thân, tỷ tỷ nhà họ Vương và phu quân đã có đính ước từ nhỏ, là mệnh lệnh của cha mẹ, là ý trời rồi, nên để cho họ thành thân”.
Không lâu sau, Vương Lan Anh tới phủ Thiên Ba ở Khai Phong bái kiến Xà Thái Quân. Nàng quỳ xuống thăm hỏi: “Con dâu Lan Anh chúc mẹ sức khỏe an khang, vạn sự như ý”.
Thái Quân thấy Vương Lan Anh tuy dáng người cao lớn, nhưng cử chỉ khéo léo, trong lòng rất vui mừng, tiến tới đỡ nàng lên rồi nói: “Con ơi, nghe nói con và mẫu thân bấy lâu nay trải qua chiến loạn, sống lang bạt kỳ hồ đã lâu, những năm qua con đã chịu nhiều khổ sở rồi”.
Sau đó bà đưa bát muội Dương Diên Kỳ, cửu muội Dương Diên Anh, các vị phu nhân giới thiệu với Vương Lan Anh. Sài quận chúa cười nói với Vương Lan Anh: “Tỷ tỷ, tiểu muội xin hành lễ với tỷ”. Lại gọi hai người con là Tông Bảo, Tông Miễn tới: “Nhanh chóng bái kiến đại nương của các con”. Hai người con rất hiểu chuyện luôn miệng nói: “Kính chào đại nương”.
Vương Lan Anh nói với Sài quận chúa: “Kính chào quận chúa, ta là người vùng sơn dã thô kệch, có chỗ nào thất lễ, xin chớ chê trách”. Sau đó lại nói với hai người con: “Tông Bảo, Tông Miễn, hai con chưa tới mười tuổi mà đã cao lớn cường tráng như thế này, sau này chắc chắn sẽ kế thừa cha làm đại tướng quân, tiếp tục bảo vệ triều Tống chúng ta”.
Sài quận chúa đáp lời: “Tỷ tỷ, xin đừng gọi ta là quận chúa. Sau này chúng ta xưng chị em với nhau. Nghe nói tỷ võ nghệ siêu quần, Lục Lang cũng bị bại dưới tay tỷ. Tông Bảo, Tông Miễn sau này còn cần tỷ chỉ bảo cho!” Nàng nói xong, mọi người đều cùng nhau cười lớn.
(Chú thích của tác giả: Tra cứu gia phả của nhà họ Dương, con của Dương Diên Chiêu là Tông Bảo, Tông Miễn, có chỗ sai biệt với ghi chép trong chính sử).
Sau này, Xà Thái Quân cũng cùng gia nhân tới thôn Tiểu Vương Đô thăm hỏi Vương phu nhân. Hai nhà lại lần nữa liên hệ với nhau. Đến lúc này, Vương Lan Anh chính thức trở thành một viên nữ tướng của nhà họ Dương.
Sau khi vào nhà họ Dương, mỗi khi nhận tin tiền tuyến báo nguy, nữ tướng Vương Lan Anh lại lập tức dẫn các nữ tướng đi giải vây. Trong chiến dịch ở thành Toại Châu, bà một mình liên tục chém bốn tướng Liêu, trong mấy hồi đã đánh bại được thống soái quân Liêu Hàn Xương. Sau này bà lại dùng trận Ngọc Nữ, bày trận Bát Thai đánh bại quân Liêu, còn từng phối hợp với con dâu Mục Quế Anh đại phá trận Thiên Môn, chiến thắng về triều.
Còn có một lần, gian thần Vương Cường thông đồng với nước Liêu, lợi dụng cơ hội Dương Diên Chiêu về triều báo cáo tình hình, bày tiệc rượu mời ông tới phủ dự tiệc. Tại tiệc rượu bỏ độc làm ông mê man, ngay cả tể tướng Khấu Chuẩn đến tra án cũng không may bị bắt. Chính vào lúc gia tướng của Vương Cường chuẩn bị áp giải hai người bọn họ sang nước Liêu, Vương Lan Anh lúc ấy đang dẫn quân về phủ phát hiện ra. Bà đã dẫn theo quân sĩ giết hết những tên gia tướng kia, còn bắt sống Vương Cường. Nhờ sự cơ trí của bà mà cứu được tính mạng của Dương Diên Chiêu và tể tướng Khấu Chuẩn.
Vương Lan Anh và Dương Diên Chiêu cùng nhau phòng thủ biên ải, bảo vệ dân chúng Trung Nguyên mấy chục năm, thực hiện được thiên mệnh bảo vệ tướng tinh của mình. Sau này hai nước Tống Liêu đình chiến, chuyển sang thời kỳ hòa bình ngắn ngủi. Dương Diên Chiêu lúc ấy cũng hoàn thành được sứ mệnh, rời trần về trời. Sau này nước Tây Hạ quật khởi, xâm phạm biên cương nước Tống. Dương Tông Bảo kế thừa chí nguyện của phụ thân bảo vệ Đại Tống, nhưng không may hy sinh ở Kim Sơn. Sau đó Mục Quế Anh lên nắm quyền, mang theo 12 vị quả phụ nhà họ Dương Tây chinh. Lúc ấy Vương Lan Anh đã gần 70 tuổi cũng tham gia, cuối cùng bà và các vị nữ tướng không may bị quân Tây Hạ đánh úp ở eo Hổ Lang, hy sinh nơi sa trường.
Tư liệu tham khảo:
“Dương Lục Lang uy chấn Tam Quan khẩu” – Nhà xuất bản Nhân dân Hà Bắc – Xuất bản năm 1984, Triệu Phúc Hòa, Lí Cự Phát… sưu tập.
“Dương gia tướng ngoại truyện” – Nhà xuất bản Thiếu niên Nhi đồng Hà Bắc – Xuất bản năm 1986, Triệu Vân Nhạn sưu tập chỉnh lý.
“Dương gia tướng cố sự – Đại đao Vương Lan Anh” – Nhà xuất bản Mỹ thuật Hà Bắc – Xuất bản năm 1986, Lưu Lan Phương, Vương Ấn Quyền biên soạn.
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/285626
Ngày đăng: 16-07-2024
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org