Gặp Tiên nhân Lý Tĩnh, người bệnh phong cùi không những khỏi bệnh mà còn đắc Đạo thành Tiên. (Tranh Bình Minh – NTDVN)
Triều Đường có một vị đại tướng quân bách chiến bách thắng là Lý Tĩnh, sau này công thành thân thoái, ông ẩn cư núi rừng, rất nhiều người cho rằng ông đã thành Tiên rồi.
Trong Nguyên Dương quán huyện Thường Thục, Tô Châu có một vị tôn sư họ Thiện, pháp hiệu là Dĩ Thanh. Những năm Đại Lịch (tức khoảng thời gian từ thàng 11/766 đến thang 12/779, là niên hiệu thứ 3 của Đường Đại Tông), một lần Thiện tôn sư đến Gia Hưng. Khi bước xuống thuyền, ông ngửi thấy mùi hương rất nồng, nghi ngờ trong thuyền có người kỳ lạ.
Ông chú ý nhìn từng người trong thuyền, thấy họ đều là những tiểu thương, chỉ có một người ở đầu thuyền là dáng vẻ khác thường, tính cách rất điềm tĩnh. Đi đến nửa đường, Thiện tôn sư nói với nhà thuyền rằng, hãy đổi chỗ ngồi của ông lên đầu thuyền. Ông muốn ngồi gần để nói chuyện với người này.
Khi 2 người đã ngồi gần nhau, Thiện tôn sư ngửi thấy mùi hương càng đậm hơn. Thế là Thiện tôn sư thong thả hỏi người đó. Người đó nói:
Tôi vốn là người vùng này, hồi nhỏ bị bệnh phong cùi (bệnh hủi), tóc lông mày đều bị rụng hết, bản thân tôi cũng chán ghét mình, nên âm thầm trốn vào trong núi sâu, dự tính sẽ để hổ báo ăn thịt mình cho xong chuyện.
Đi được mấy ngày trời, đường núi dần dần là rừng sâu, hoàn toàn không có dấu chân người. Bỗng nhiên có một lão nhân hỏi tôi: “Cậu là ai, tại sao lại từ nơi xa xôi chạy vào trong rừng sâu như thế này?”
Tôi nói rõ ý định của mình. Lão nhân thương xót nhìn ta rồi nói: “Bệnh của cậu gặp được ta thì giờ đã có thể khỏi rồi, cậu có thể đi theo ta”.
Thế là tôi đi theo lão nhân. Đi vào sâu trong núi chừng hơn chục dặm, đến một con suối. Vượt qua con suối đi chừng hơn chục bước chân thì thung lũng bỗng rộng mở, xuất hiện mấy gian nhà tranh. Lão nhân nói: “Con hãy tạm thời ở trong căn nhà lá này khoảng 1 tháng. Sau đó tự nhiên ta sẽ đến thăm con”.
Thế là lão nhân đưa cho ta một gói thuốc hoàn, bảo ta uống. Ông lại nói: “Trong căn nhà lá này có rất nhiều thứ, như hoàng thanh, bách hợp, phục linh, khoai môn, hạt dẻ, táo, bơ, mật v.v. con cứ ăn thoải mái”.
Tôi bước vào căn nhà, lão nhân liền ra đi, đi vào sâu trong núi.
Sau khi tôi uống thuốc, cũng không thấy đói khát, chỉ cảm thấy thân thể rất nhẹ. Cứ sống như thế khoảng 2 tuần thì lão nhân mới đến. Trông thấy tôi, lão nhân liền cười và nói: “Con vẫn còn ở đây nhỉ. Đây chẳng phải là có sự bền lòng đó sao. Bệnh của con đã khỏi rồi, con có biết không?”.
Tôi nói: “Con không biết?”
Lão nhân nói: “Con hãy đến bên dòng suối soi xem”.
Tôi ra suối soi, thấy tóc và lông mày đều đã mọc rồi, dung mạo còn đẹp hơn cả thời nhỏ tuổi. Lão nhân nói: “Con không nên ở lâu ở nơi này, sau khi uống thuốc của ta, con không chỉ khỏi bệnh mà còn trường sinh bất lão đó. Con nên cố gắng tu hành Đạo thuật, 20 năm sau ta sẽ lại gặp con”.
Thế là ông lão đưa tôi trở về nhân gian. Trước khi từ biệt, tôi bái tạ và nói: “Con không biết danh tính của lão Thần Tiên, xin lão Thần Tiên nói cho con biết”.
“Con có nghe nói về Vệ Công Lý Tĩnh thời kỳ đầu nhà Đường không? Đó chính là ta”.
Thế là tôi từ biệt lão nhân, bước ra khỏi núi rừng và trở về nhà. Giờ đây tôi chỉ sợ tu hành không phù hợp với ý chỉ của lão Thần Tiên. Thời hạn cũng đến rồi, tôi lại vào trong núi đi tìm sư phụ.
Thế là Thiện tôn sư ghi chép lại và kể lại với mọi người câu chuyện này.
Jing Di – NTDTV
Tường Hòa biên dịch
NTD Việt Nam